Động tác của Yến Hoài rất nhanh, ngay trước khi Yến Tình quay đầu nhìn lại anh liền buông lỏng tay.
Đột nhiên Hòa Vi có loại ảo giác bị bắt gian tại giường.
Cô chưa kịp chuẩn bị, không chịu khống chế mà bước lảo đảo nửa bước lên phía trước.
Yến Tình không chú ý tới động tĩnh nhỏ này của hai người, cô duỗi tay đỡ Hòa Vi, đôi mắt lại nhìn về phía em trai mình: “Em đang nói chuyện với chị, hay nói chuyện cùng Hòa Vi?”
Cô nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không thể nào là cái thứ hai được.
Yến Hoài hẳn là không quen biết Hòa Vi.
Nghĩ như vậy, Yến Tình càng xác định câu nói vừa rồi là nói với mình, cô nhướng mày, “Em muốn cho chị nhìn cái gì?”
Mặt Hòa Vi xoay qua, khóe miệng khẽ giật giật.
Yến Hoài giơ tay, hai ngón tay chỉnh lại nút thắt cà vạt, sau đó lại rũ mắt, anh đưa mắt nhìn Hòa Vi, “Nói với cô ấy.”
Hòa Vi: “…”
Yến Tình càng khó hiểu, “Hai người biết nhau?”
Đâu chỉ quen biết.
Hôm nay mới tỉnh lại trên cùng một chiếc giường.
Biểu tình trên mặt Yến Hoài có chút phấn khởi, “Ừ” một tiếng.
Cửa thang máy lại mở ra lần nữa, đến lầu một rồi.
Yến Tình vừa quay đầu liền thấy, lúc này mới phản ứng lại, cô chửi nhỏ một tiếng, “Qua tầng của chị rồi sao em không nhắc chị?”
Cô thúc giục Yến Hoài, “Nhanh ra ngoài đi, chị phải quay về tầng ba.”
Yến Hoài rũ mắt, giữa trưa anh có một bữa tiệc, không quan trọng lại vô nghĩa, thời điểm đi ngang qua bên cạnh Hòa Vi, ngón trỏ tay trái hơi móc, ở trong lòng bàn tay cô nhẹ nhàng cọ một cái.
Hòa Vi theo bản năng nắm chặt tay lại.
Ngón tay người đàn ông cứ như vậy bị cô nắm ở trong tay, đến khi Hòa Vi phản ứng lại, lập tức buông ra.
Trên mặt cô không có biểu tình gì, chỉ có tai nhỏ là hồng.
Yến Hoài thu hồi tay và nhấc chân ra khỏi thang máy.
Yến Tình đang ở xem tin tức trên di động, chờ cửa thang máy tự động đóng lại, cô mới giơ tay ấn tầng ba.
Tốc độ thang máy của công ty rất nhanh, từ tầng một đến tầng ba cũng chỉ mất tầm hai ba giây.
Yến Tình chỉ nghe đại khái tiếng thông báo cũng không ngẩng đầu, cửa thang máy mở ra, cô vừa đi ra ngoài vừa hỏi Hòa Vi: “Vừa rồi Yến Hoài bảo cô nhìn cái gì?”
“…”
Hòa Vi hoàn toàn bị vấn đề này làm cho đứng hình.
Cô suy tư vài giây, sau đó mới ho nhẹ một tiếng: “… Em không nghe rõ.”
Yến Tình cong môi cười một cái, “Cô và cậu ấy quen biết như thế nào?”
Hòa Vi nửa thật nửa giả mà đáp: “Bạn bè giới thiệu nên quen.”
Hỏi nhiều như là tra hộ khẩu, Yến Tình gật đầu, “Bạn trai là người ngoài giới?”
Hòa Vi gật đầu.
Kỳ thật cô rất sợ câu hỏi tiếp theo của Yến Tình, rốt cuộc thì có những vấn đề mà cô không muốn trả lời.
May mà Yến Tình cũng chỉ hỏi đại khái.
Sau khi hai người vào văn phòng, Yến Tình lại nói đơn giản mấy câu về việc sắp xếp hành trình trong khoảng thời gian này, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tư liệu.
Cô đọc nhanh như gió, chỉ nghe thấy tiếng lật giấy “Ào ào”, “Tháng trước tôi vừa chọn được mấy kịch bản và quảng cáo, tháng này sau khi cô đóng máy, tính toán muốn nghỉ ngơi mấy ngày, hay trực tiếp nhận bộ tiếp theo?”
Hòa Vi suy nghĩ vài giây, một chút chủ kiến này cô vẫn phải có, cũng không trưng cầu ý kiến Yến Tình, đáp: “Không cần nghỉ ngơi.”
Yến Tình nâng mắt từ trên mấy xấp kịch bản kia lên, “Không cần ở cạnh bạn trai?”
Khóe miệng Hòa Vi khẽ nhúc nhích, “… Anh ấy còn bận hơn em.”
Yến Tình rất muốn hỏi Hòa Vi một câu là bạn trai cô đang làm gì.
Nhưng mà điểm riêng tư nhỏ này vẫn phải cho cô gái nhỏ, cô áp xuống tò mò đang tràn ra nơi đáy lòng, mở bốn kịch bản ra đặt lên mặt bàn, “Ba vai nữ số 3, một vai nữ số 2.”
Yến Tình ăn ngay nói thật, “Nữ chính đoán chừng phải một đoạn thời gian nữa mới có thể tiếp nhận.”
“Nhưng mà mấy kịch bản này tôi cũng đã nghiêm túc xem qua, tuy rằng không phải đoàn phim lớn, nhưng tất cả đạo diễn tôi đều quen biết, trước kia khi tôi hướng dẫn nghệ sĩ cũng đã hợp tác qua, cho nên có thể dựa vào được.”
Hòa Vi đương nhiên hiểu rõ ràng đạo lý này.
Cô mới vừa tiến vào cái vòng luẩn quẩn này không lâu, có thể bắt được loại tài nguyên này đã không dễ dàng, sau khi cô xuyên vào trong sách từ trước đến giờ cô đều dễ dàng thỏa mãn, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cầm lấy mấy kịch bản nhìn vài lần.
Kịch bản gửi cho diễn viên đều không hoàn chỉnh, cơ bản chỉ có mối quan hệ các nhân vật và chủ đề.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng.
Bởi vì bên trong có tên hai bộ phim, cô rất có ấn tượng.
Một bộ là cổ trang xuyên không, còn có một bộ là thanh xuân vườn trường.
Cả hai đều chuyển thể từ những cuốn tiểu thuyết đang nổi, so sánh với nhau, trên internet độ nóng của bộ thứ nhất muốn đuổi kịp và vượt qua bộ thứ hai một khoảng lớn.
Nhưng Hòa Vi căn cứ vào vài lần kinh nghiệm trọng sinh, cuối cùng cô cũng nhớ ra, ratings của bộ phim cổ trang thì khá đơn giản tới mức nhiều người không biết đến, mà bộ phim thanh xuân vườn trường kia lại ngoài ý muốn nóng đến rối tinh rối mù.
Sở dĩ Hòa Vi có ấn tượng sâu sắc, là bởi vì đời trước, Tống Chân Chân chính là diễn vai nữ số 2 trong bộ phim này mới nổi tiếng hẳn lên.
Tuy rằng đã biết kết quả, nhưng Hòa Vi vẫn không yên tâm.
Rốt cuộc cốt truyện sau khi trọng sinh đã thay đổi một lần nữa.
Hòa Vi chỉ có thể hướng hệ thống xin giúp đỡ: “Điềm Điềm, kết cục của hai bộ phim này có chênh lệnh nhiều so với đời trước không?”
Hệ thống rất nhanh chóng trả lời: “Ký chủ, giống như kịch bản, các quảng cáo thuộc về cốt truyện bất động, nói cách khác mặc kệ cốt truyện thay đổi như thế nào, thì sự phát triển của cốt truyện bất động vẫn sẽ không thay đổi quá nhiều.”
Gần đây nó học tập ngôn ngữ nói không tồi, ngẫu nhiên sẽ dùng thành ngữ: “Ngụ ý, nên nổi vẫn sẽ nổi, nên thắng vẫn sẽ thắng.”
Lúc này Hòa Vi mới hoàn toàn yên lòng.
Ngón tay cô đẩy cái kịch bản xuyên không kia ra, sau đó đưa kịch bản thanh xuân vườn trường qua, “Chị Tình, cái này đi.”
Yến Tình tiếp nhận cúi đầu nhìn.
Nói thực ra, cô có chút kinh ngạc.
Trong bốn kịch bản này, chỉ có kịch bản thanh xuân này vốn đầu tư là nhỏ nhất, từ đạo diễn biên kịch cho tới nguyên tác giả, đều là những nhân vật ít được biết đến, nên chỉ có duy nhất bộ phim này mới cho cô nhân vật nữ số 2.
Yến Tình giương mắt nhìn về phía Hòa Vi, “Cô xác định?”
Hòa Vi gật đầu, ánh mắt kiên định lại mềm mại.
“Tốt, tôi sẽ trả lời họ.”
Yến Tình lại nói, “Nhân vật tôi đã xem qua, bối cảnh thanh xuân hoạt bát thời cao trung, rất thích hợp với cô.”
Duy nhất chỉ có một điểm khó làm chính là ——
“Trong bộ phim này có cảnh hôn giữa vai nam số 2 và nữ số 2.”, ngón tay Yến Tình gõ gõ lên kịch bản, “Căn cứ vào hiểu biết của tôi, 《 Hoàng Nữ 》 là bộ phim đầu tiên của cô, trong đó không có cảnh diễn thân mật, vì vậy bộ phim thanh xuân vườn trường này chắc hẳn là nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của cô.”
Yến Tình day day mi tâm “Cô và bạn trai đã hôn môi chưa?”
“…”
“Đừng hiểu lầm.” Yến Tình vội giải thích nói, “Tôi sợ cô khó ăn nói với bạn trai thôi.”
Hòa Vi mím
môi dưới, không nói chuyện.
Yến Tình thở dài, “Như vậy đi, nếu cô không có cách nào nói với anh ta, tôi nói thay cô.”
Hòa Vi cũng không dám nhờ cô ấy nói hộ, ngay lập tức liền lắc đầu, “Không thành vấn đề.”
Cô mặt không đổi sắc: “Anh ấy không ngại.”
-
Dì cả của Hòa Vi rất không bình thường, đến cả đau đớn cũng có sự khác biệt so với người bình thường.
Người khác là đau trước hai ngày, nhưng Hòa Vi lại trái ngược, cô vào hai ngày cuối cùng mới đau.
Hơn nữa rất khó có thể chịu đựng kiểu đau đớn từng cơn này.
Cố tình tới gần lúc đóng máy, cảnh quay trong hai ngày này là nhiều nhất, hơn nữa thực sự rất mệt.
Chỉ riêng quỳ trên mặt đất đã có không dưới mười cảnh, cảnh cuối cùng càng khiến người ta phát rồ hơn đó là cảnh hoàng đế ban cho cô rượu độc, sau khi cô uống xong ly rượu độc kia liền ngã trên mặt đất, sắc mặt dữ tợn mà nghe nữ chính lương thiện xinh đẹp giảng cho bài học cuối cùng về nhân sinh.
Tuy rằng giờ đã là đầu hạ, nhưng độ ấm trên mặt đất vẫn như cũ, thấp đến không chịu được.
Bởi vì yêu cầu của nhân vật, Hòa Vi mặc cung trang cực mỏng, nửa bò nửa quỳ sát trên mặt đất mới chỉ trong hai phút, đã cảm thấy khó chịu.
Bụng dưới nghẹn cứng lại giống như bị người xé rách, đau đến ngón tay cô cũng run rẩy theo.
Chỗ tốt cũng có một chút ——
Cô không cần cố tình khống chế biểu tình trên khuôn mặt, cũng đã đủ dữ tợn.
Mấy đạo diễn đối với cảnh quay cuối cùng này rõ ràng rất vừa lòng, đặc biệt là Trình Diễm, ánh mắt nhìn màn ảnh có thể nói là thâm tình.
Hòa Vi càng thêm xác định hệ thống bị lỗi.
Trình Diễm không có khả năng thích cô.
Trong mắt anh chỉ có máy theo dõi, chỉ có màn ảnh, căn bản không có cô.
Nhưng mà nếu thật sự bị anh thích cũng là một loại bối rối.
Hòa Vi nhẹ nhàng thở ra, chờ sau khi mấy vị đạo diễn đều gật đầu nói “Cắt”, cô mới chống tay mà bò dậy.
Phùng Ninh lập tức cầm bình giữ ấm cùng thảm lại đây, “Chị Vi, chị ổn không?”
Hòa Vi gật đầu, uống một ngụm nước ấm sau đó quấn chặt khăn đi vào phòng nghỉ.
Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của cô, Hòa Vi cũng không vội vã thay quần áo, sau khi uống hết cốc nước ấm, cơn đau bụng của dì cả vẫn chưa dừng lại.
Phùng Ninh thấy sắc mặt cô tái nhợt, một chút huyết sắc đều không có, cũng bị dọa rồi, vội nói: “Chị Vi, em đi mua thuốc giảm đau cho chị nhé.”
Hòa Vi không cự tuyệt.
Bình thường cô không uống loại thuốc này, nhưng từ sau khi đi khám, bác sĩ nói nếu thật sự đau, uống thuốc giảm đau kỳ thật cũng không có quá nhiều ảnh hưởng.
Phùng Ninh rất nhanh chóng đi ra ngoài.
Hòa Vi quấn chặt khăn, nhíu mày ghé vào trên bàn, chỉ vài phút đã thay đổi mấy tư thế.
Vẫn đau.
Trên trán Hòa Vi đều toát ra mồ hôi lạnh, cô cũng không rảnh để lau, chỉ hơi hơi dùng sức ấn vào bụng dưới.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng nghỉ lại bị mở ra.
Ngay cả mắt Hòa Vi cũng không muốn mở, chỉ có ngón tay nhẹ nhàng giật giật, “Bao nhiêu tiền…”
Phùng Ninh không trả lời.
Thay vào đó, có một bàn tay tiến lại gần nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của cô, giọng nam trên đỉnh đầu vang lên: “Rất đau sao?”
Đôi mắt Hòa Vi mở lên một chút, kéo điệu “Ừ.” một tiếng.
“Anh đưa em về nhà.”
“Em không muốn động…”
Hòa Vi giương mắt nhìn anh, “Phùng Ninh mua thuốc đã trở về chưa?”
Đang nói, tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Phùng Ninh truyền đến, “Chị Vi, em vào được ——”
“…”
Hòa Vi còn chưa kịp phản ứng lại, cửa đã bị đẩy ra.
Thanh âm của Phùng Ninh đột nhiên im bặt.
Cô biết Yến Hoài.
Bởi vì biết, cho nên cô càng kinh ngạc, một tay cô bưng ly nước, một tay khác đang cầm thuốc đứng sững sờ ở đó, tiến cũng không được lùi cũng không xong.
Hòa Vi miễn cưỡng từ trên bàn bò dậy, “Vất vả cho em rồi.”
“Chị Vi chị đừng nói như vậy…” lúc này Phùng Ninh mới phản ứng lại, cô đặt ly nước lên trên bàn, sau đó hướng Yến Hoài gật đầu, “Yến tổng.”
Yến Hoài liếc nhìn cô một cái, duỗi tay nhận thuốc trong tay cô, lấy ra một viên sau đó trực tiếp đưa tới bên miệng Hòa Vi, anh cầm lấy ly nước, giọng nói trầm thấp dịu dàng, “Há miệng.”
Phùng Ninh: “…”
Cho nên hôm nay vòng bạn bè trên Weibo đều đang tìm kiếm “Người sử dụng”, lúc này đang đứng trước mặt cô phải không?
Phùng Ninh sợ ngây người, cô rất hiểu ý, tuy rằng vừa kinh ngạc vừa tò mò, nhưng cũng không dám ở lại lâu trong phòng nghỉ, sau khi đưa thuốc xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Hiện tại ở phim trường, bên ngoài có rất nhiều người, lại ồn ào, Hòa Vi không có khả năng để Yến Hoài ôm cô đi ra ngoài.
Vừa rồi bị Phùng Ninh nhìn thấy thì thật ra không có sao, nhưng nếu bị những người khác nhìn thấy không chừng sẽ truyền thành cái dạng gì.
Hòa Vi vẫn như cũ không muốn động đậy, một lần nữa cô bò trở lại trên bàn, bàn tay người đàn ông duỗi lại đây.
Lòng bàn tay anh ấm áp, nhẹ nhàng đẩy làn váy ra chui vào, đặt lên bụng dưới của cô từng cái từng cái dịu dàng xoa.
Cũng không biết là thuốc giảm đau có tác dụng, làm cho cơn đau đớn kia qua đi, hay là do bàn tay Yến Hoài có tác dụng, Hòa Vi thoải mái hơn không ít.
Hai ngày nay cô rất bận, không có thời gian lên Weibo, lúc này bụng không quá đau mới mở hot search ra xem.
Hot search ở vị trí đầu tiên—— tìm kiếm “Người sử dụng”.
Hòa Vi: “???”