Lời Yến Hoài nói chính là lời nói thật.
Loại phương diện này, trên cơ bản có thể xem như anh không có yêu cầu gì, nếu Hòa Vi thực sự mang thai thì sinh, còn nếu cô không nghĩ sinh anh cũng sẽ không ép buộc cô.
Đối với trẻ con Yến Hoài chưa nói tới không thích, nhưng chỉ cần tưởng tượng khi có em bé, mấy tháng anh không thể đụng vào Hòa Vi không nói, chủ yếu là sau khi sinh, tâm tư của Hòa Vi khẳng định sẽ có một bộ phận chuyển từ anh sang người đứa bé.
Vừa nghĩ đến đã khiến cho anh không có cách nào chấp nhận được.
So với con cái, anh càng hy vọng chỉ có một mình Hòa Vi.
Hòa Vi không biết anh nghĩ như thế nào, lực chú ý của cô hoàn toàn tập trung ở nửa câu nói sau của Yến Hoài, cau mày, một dòng máu nóng xông thẳng lên đại não.
Cô bắt đầu hoài nghi đời trước Yến Hoài thật sự ôm tâm tư này cùng cô lên giường.
Giống như trong một cuốn tiểu thuyết cô từng đọc, có một câu nói rất quen thuộc của những nam chính kiêu ngạo: Không chiếm được trái tim của em cũng phải chiếm được cơ thể em, nếu không chiếm được cơ thể em… Liền dứt khoát muốn mạng em.
Hòa Vi chỉ nghĩ đến loại tình tiết này, liền không tự chủ được mà run rẩy, cô nhăn mày càng thêm chặt, tuy rằng ngữ khí so với ngày thường thì nặng nề hơn chút, nhưng vẫn có vẻ cáu kỉnh dịu dàng: “Anh đang nói cái gì vậy ạ?”
Thanh âm này xuyên thấu qua ống nghe truyền sang, kết hợp với tiếng dòng điện hỗn loạn rất nhỏ, khiến cho nó càng trở nên ái muội động lòng người.
Nơi nào đó của Yến Hoài nóng lên, anh lại càng không nghĩ muốn có con.
Hòa Vi mở miệng gọi anh: “Yến Hoài.”
“Ừ.”
“Về sau anh có thể đừng nói loại lời này hay không?”
Người đàn ông đầu kia vẫn như cũ “Ừ.” một tiếng, “Loại lời nào?”
Hòa Vi khẽ cắn môi, “Hạ… lưu.”
Nói xong cô cũng không đợi Yến Hoài trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Yến Hoài nhìn chằm chằm màn hình di động đang dần tối lại, đuôi lông mày nhẹ nâng, khóe miệng gợi lên ý cười, không tiếng động nhắn trả lời Hòa Vi hai chữ.
Không thể.
Sau vài phút Hòa Vi dập điện thoại nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Tuy nhiên không thể phủ nhận, lời nói của Yến Hoài tuy rằng có chút hạ lưu, nhưng từ trong miệng anh nói ra, liền không lý do mà thêm vài phần ái muội cùng thâm tình.
Hòa Vi thở phào một hơi, bàn tay vỗ ngực để bình phục nhịp tim, sau đó lại uống một ngụm nước lạnh,lúc này độ ấm trên mặt mới hạ xuống chút.
Bất chợt cô nhớ tới Yến Tình, vội vàng mở khung chat nhắn tin cho cô ấy: 【 Chị, em ổn. 】
Yến Tình: 【 Điện thoại của Yến Hoài? 】
Hòa Vi không phủ nhận.
Yến Tình: 【 Vừa rồi tôi vừa hỏi giám đốc công ty lễ phục, đã biết người phụ trách chuẩn bị trang phục cho cô là ai. 】
Trên màn hình di động, cô ấy nhanh chóng gửi tư liệu của người kia lại đây.
Yến Tình: 【 Vốn dĩ tôi chỉ cho rằng đó là một sai lầm nhưng tôi đã nhầm, vừa rồi tôi có hỏi thăm hứng thú và yêu thích của cô ta, giám đốc nói cô ta là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Tô Mộc… Chuyện này liền có chút mơ hồ. 】
Hòa Vi: 【 Nhưng cũng không chứng cứ chứng minh cô ta vô tình hay là cố ý a… Chị, làm sao bây giờ? 】
Yến Tình: 【 Trước tiên cô cứ tập trung quay phim, chuyện khác không cần phải xen vào, mặc kệ có phải cố ý hay không, đây đều là vấn đề không được xuất hiện trong công việc của cô ta. 】
Yến Tình: 【 May mà váy cô không rơi xuống, nếu đêm đó nó thật sự rơi xuống, trên dưới sân khấu nhiều đôi mắt như vậy, có mười mấy cái camera, cư dân mạng nói cô đánh bóng tên tuổi là thứ yếu, quan trọng hơn cô là nữ minh tinh, việc bước chân ra khỏi ánh sáng là một sự kiêng kị… Ai quản cô có vô tình hay không, chỉ cần có ảnh chụp lại, đây chắc chắn sẽ là tài liệu đen. 】
Đoán chừng Yến Tình cũng bị người kia làm cho tức giận rồi, chỉ một đoạn ngắn như vậy đã có mấy chữ gõ sai.
Nhưng thật ra Hòa Vi lại càng giống như một người ngoài cuộc, tuy rằng nội tâm không được tính là gợn sóng kinh ngạc, nhưng ít nhất nó cũng không phải sóng to gió lớn.
Đại khái là do số lần bị ngược quá nhiều, đã hình thành nên hệ miễn dịch, cô nghĩ thầm.
Hòa Vi nhắn trở về mấy chữ: 【 Chị, xin bớt giận. 】
Yến Tình: “…”
Hiện tại trong tình huống này, tại sao lại có chút giống như cô mới là người suýt nữa bị tụt váy nhỉ?
Một bên Yến Tình mặc niệm không tức giận, một bên rót nửa chén nước uống để ép hỏa khí trong lòng xuống.
Càng nghĩ càng giận, cô cũng không tính toán tiếp tục nói về đề tài này, công việc nói xong, cô mới nhắc tới chuyện riêng tư: 【 Đúng rồi Vi Vi, lần trước cô thích cái vòng cổ kia, đêm qua anh rể cô vừa đưa cho tôi, lát nữa tôi bảo Yến Hoài mang về cho cô. 】
Hòa Vi lại nhớ tới câu chuyện xa xăm này.
Hòa Vi: 【 Cảm ơn chị, thuận tiện giúp em cảm ơn anh rể. 】
Yến Tình: 【 Đêm qua anh rể cô mới biết cô và Yến Hoài đã kết hôn… Hơn nữa tôi đột nhiên nhớ tới, mấy ngày hôm trước thời điểm gặp chú tôi, chú ấy còn nói rốt cuộc Yến Hoài cũng muốn kết hôn… chữ “Muốn” này có ý tứ gì, ông ấy không biết hai người đã kết hôn sao? 】
“…”
Trong nháy mắt Hòa Vi không biết nên trả lời thế nào.
Về chuyện Yến Như Cảnh có biết cô và Yến Hoài đã kết hôn hay không, nói không chừng thật sự không biết.
Yến Tình thấy cô không trả lời, tựa hồ như càng xác định suy nghĩ trong lòng, lại nói: 【 Yến Hoài còn chưa dẫn cô đi gặp mặt chú tôi? 】
Hòa Vi: 【…Hẳn là đã gặp qua. 】
Tuy rằng lần đó cô không lấy thân phận bạn gái Yến Hoài gặp mặt Yến Như Cảnh, nhưng ít nhất là đã gặp qua.
Yến Tình: 【 Hôn lễ không tổ chức tôi còn có thể hiểu, nhưng tại sao đến bây giờ vẫn chưa giới thiệu với người trong nhà…? 】
Quen biết Yến Hoài nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Yến Tình cảm thấy người em trai này không đáng tin cậy.
Yến Tình: 【 Đúng lúc anh rể cô cũng chưa gặp mặt cô, có cơ hội người một nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi. 】
Chuyện sau này thì sau này lại nói.
Tuy rằng trong lòng Hòa Vi không nghĩ tới, nhưng vẫn phối hợp mà nhắn lại một chữ “Được ạ”.
Sau khi nói chuyện vài câu cả chuyện công lẫn chuyện tư, hai người lại ai bận việc người nấy.
Yến Tình còn có nghệ sĩ khác cần quan tâm, mà Hòa Vi cũng có kịch bản phải học, cô không tiếp tục quản sự kiện lễ phục kia nữa, lại nâng kịch bản lên nhìn.
Lần này cô đóng vai ác nữ trong 《 Điệp Ảnh 》, lời thoại không quá nhiều, nhưng nội tâm nhân vật lại rất đa chiều, yêu cầu biểu tình cùng thần thái khi diễn phải quyến rũ nhưng không được tầm thường, chỉ cần một chút sai lầm, đều có thể không hóa thân được vào nhân vật này.
Hòa Vi sợ mình mắc lỗi, cho nên xem kịch bản rất nhiều lần, một ngày chưa quay xong, thì lại thêm một ngày cô không dám thả lỏng.
Cảnh này 7 giờ tối bắt đầu quay, bởi vì phải quay dưới cơn mưa, nên có chút bất tiện, mãi cho đến hơn mười một giờ mới quay xong.
Trên người Hòa Vi là một chiếc sườn xám xẻ tà bị xối ướt đẫm, đạo diễn vừa kêu “Cắt”, Phùng Ninh ngay lập tức liền cầm khăn lông lại đây, “Chị Vi Vi, chị có lạnh không ạ?”
Đồng Thành thuộc về phương bắc, vào cuối mười tháng, nhiệt độ ban đêm gần bằng 0, lại bị nước lạnh xối một hồi, không lạnh là không có khả năng, chỉ là Hòa Vi vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, “Vẫn ổn.”
So với trận mưa đầu tiên khi ghi hình thì bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.
Cũng không biết có phải bởi vì gần đây cô vẫn luôn kiên trì rèn luyện thân thể hay không, mà hôm nay bị xối nước hơn nửa giờ, chỉ có chút lạnh, cũng không cảm thấy váng đầu hoa mắt.
Hòa Vi nhận khăn lông đưa lên đầu, vừa lau tóc vừa đi sang phía phòng hóa trang, vừa mở miệng hỏi Phùng Ninh: “Vừa rồi lúc chị quay phim không ai gọi điện thoại cho chị sao?”
Lúc này Phùng Ninh mới nhớ tới, “À” một tiếng nói: “Yến tổng gọi cho chị hai lần, chị Yến Tình gọi cho chị một lần, Trình Nặc cũng gọi cho chị một lần.”
Nghe ra còn không ít, Hòa Vi lại hỏi: “Không nghe sao?”
Phùng Ninh lắc đầu, sau đó lại gật đầu, “Nhận một cuộc, em sợ chị Yến Tình tìm chị có việc, cho nên nhận điện thoại của chị ấy.”
Còn hai người kia quá mức cá nhân hóa, cô không dám nhận.
Hòa Vi gật đầu, “Chị ấy nói cái gì?”
“…”
Phùng Ninh dừng hai giây, “Chị ấy nói có một bộ phim muốn trao đổi với chị, cụ thể thì chị ấy không nói tỉ mỉ với em, chỉ dặn chị sau khi quay xong thì gọi điện lại cho chị ấy.”
Hai ba câu không nói rõ được, dù thế nào cũng phải nói với chính cô, nhìn dáng vẻ chắc hẳn là một bộ phim rất quan trọng.
Toàn thân Hòa Vi đều ướt như chuột lột, cũng không muốn cầm di động, lại hỏi tiếp: “Hiện tại là mấy giờ?”
“11 giờ mười bảy phút.”
Đã muộn rồi, Hòa Vi nắm thật chặt áo khoác lông vũ trên người, mới vừa hít mũi một cái, liền không nhịn được mà hắt xì.
Phùng Ninh vội quan tâm nói: “Chị Vi Vi, sau khi về nhà chị nhớ uống nhiều nước ấm, sau đó tắm rửa một cái.”
Hòa Vi cười: “Biết rồi.”
Có dính mưa hay không, đây đều là những gì cô phải làm sau khi về nhà.
Hòa Vi đổi lại quần áo sạch, thời điểm trở ra, đã qua 11 rưỡi.
Lúc này cô mới có thời gian cầm vào di động, thời gian đã không còn sớm, cô không lập tức gọi điện thoại cho Yến Tình, mà trước tiên gọi cho Trình Nặc.
Trình Nặc không ngủ sớm như vậy, rất nhanh chóng liền ấn nghe, “Mới quay phim xong à?”
“Ừ.” Hòa Vi mở cửa lên xe, “Chuẩn bị về nhà.”
“Vi Vi tớ yêu cậu muốn chết anh á á á…”
Đây vốn dĩ không phải phong cách của Trình Nặc, cho nên sự thay đổi này có chút kỳ quái, Hòa Vi không thích ứng được, cô kinh ngạc hỏi: “Cô là ai?”
“…”
Trình Nặc trợn trắng mắt, trong nháy mắt lại trở về bình thường, “Vừa rồi anh tớ vừa mang về chiếc vòng cổ phiên bản giới hạn mà tớ nói lúc trước, nói là khoảng thời gian trước cậu bảo với anh Yến Hoài thuận tiện mua hộ tớ một cái.”
“Vi Vi,” cô cảm thấy buồn nôn, “Tớ vĩnh viễn yêu cậu!”
“…”
Hòa Vi không thể nhịn được nữa, vừa muốn cúp điện thoại, liền nghe thấy Trình Nặc tiếp tục nói: “Nói chính sự, mấy ngày hôm trước tớ cùng thầy giáo ra nước ngoài trang điểm, cậu đoán tớ thấy ai?”
“Ai?”
Một chút tình thú đều không có.
Trình Nặc thở dài, “Cậu có biết trước kia trong giới có một siêu mẫu tên Tống Kiều không, đầu năm nay không phải mới rời khỏi giới người mẫu sao… Sau đó đổi nghề tiến vào giới giải trí, đúng lúc trong đoàn phim mà tớ trang điểm có cả cô ta.”
Hòa Vi nghĩ nghĩ, sau đó trả lời một tiếng: “Tớ biết.”
Tống Kiều khá nổi tiếng, sàn catwalk quốc tế cũng đi qua không ít, chiều cao của cô ta giữa dàn siêu mẫu quốc tế không được tính là quá xuất sắc, song ngũ quan thiên về lập thể, chân cũng dài, cho nên phá lệ được sắp xếp cho một số chương trình lớn.
Chẳng qua trong vòng luẩn
quẩn của giới người mẫu này, cần sự mới mẻ so với giới giải trí chỉ có hơn chứ không kém, nếu không phải năng lực nghiệp vụ thật sự mạnh, thường chỉ qua hai mươi lăm tuổi đã phải suy nghĩ đến việc đổi nghề.
Tống Kiều năm nay hai mươi lăm tuổi.
Nhưng mà cái này thì có liên quan gì tới cô?
Hòa Vi cài đai an toàn, khó hiểu nói: “Sau đó thì sao? Tớ không quen cô ta a…”
“Cậu đương nhiên không quen biết, nhưng chồng cậu lại quen a.”
Hòa Vi nhíu mi.
Đây mới là chuyện quan trọng, Trình Nặc cũng không đùa cô, trước khi vào thẳng vấn đề chính, cô ấy còn cho cô một liều thuốc dự phòng: “Vi Vi, cậu cần chuẩn bị tâm lý thật tốt a.”
Hòa Vi “Ừ.” một tiếng, “Nói đi.”
“Tớ quen thân với một sao nữ trong đoàn phim đó, thời điểm ăn cơm có bát quái vài câu, nói Tống Kiều người này, cô ấy nói Tống Kiều… hình như đã từng kết giao với anh Yến Hoài.”
Rõ ràng trước khi nói Trình Nặc đã dặn cô chuẩn bị tinh thần, nhưng những lời này vừa ra tới, Hòa Vi vẫn cảm thấy lỗ tai vang lên “Ong” một tiếng.
Hiện tại cô có thể cảm nhận được tâm trạng của Yến Hoài khi biết chuyện cô và Phó Thừa Ngọc.
Hòa Vi nắm tay lái thật chặt, không lên tiếng.
Trình Nặc bị cô dọa sợ tới mức không nhẹ, vội vàng nói: “Vi Vi, cậu đừng đau lòng a… đó là chuyện quá khứ phải không? Hơn nữa đây cũng đều là chuyện bát quái, không biết từ nơi nào truyền ra, đương sự cũng chưa từng thừa nhận, đoán không chừng là giả đấy…”
Không ai thừa nhận, nhưng cũng không có ai phủ nhận.
Hòa Vi có chút đau đầu, cô ghé đầu lên tay lái vài giây, khi mở miệng thanh âm có chút trống rỗng: “Nặc Nặc, tớ biết rồi.”
“Vi Vi, cậu đừng nghĩ quá nhiều…”
Trình Nặc hối hận muốn chết, cô không nên nói chuyện này cho Hòa Vi sớm như vậy, nhưng khi Tống Kiều quay xong bộ phim này khẳng định sẽ về nước phát triển, không nhắc nhở Hòa Vi cô thật sự không yên tâm.
“Hiện tại anh Yến Hoài khẳng định là thích cậu!”
Hòa Vi không trả lời, trầm mặc vài giây sau, sau đó muốn ngắt điện thoại: “Nặc Nặc, tớ dập máy trước.”
Kết thúc cuộc gọi, Hòa Vi không lập tức lái xe rời đi.
Qua vài phút, một cuộc điện thoại khác lại đến, Hòa Vi cũng không nhìn tên hiển thị trên màn hình, mà trực tiếp ấn nghe.
Cô không lên tiếng, đầu kia điện thoại cũng an tĩnh vài giây, sau đó một giọng nam mới truyền tới: “Quay xong chưa?”
Hòa Vi “Vâng.” một tiếng.
Cô không dám nhiều lời, trong lòng có chút chua xót, chỉ cần nói nhiều hơn một chữ cũng có thể nhận ra sự kỳ lạ ở cô.
Nhưng Yến Hoài vẫn nghe thấy có gì đó không ổn, anh thả nhẹ thanh âm, “Làm sao vậy?”
Hòa Vi không nói.
“Hòa Vi?”
“…Vâng.”
Hòa Vi hít hít cái mũi, “Yến Hoài, anh tới đón em được không… em có chút khó chịu.”
“Ở trong xe chờ anh.”
Giọng nói rơi xuống, hai người ai cũng không tắt điện thoại.
Hòa Vi có thể nghe thấy động tĩnh bên trong điện thoại, hình như Yến Hoài đang mặc áo khoác, sau đó mở cửa, lại đi giày, đóng cửa.
Bước chân của anh phải rất lớn, vì vậy tiếng bước đi mới rõ ràng đến thế.
Chẳng được bao lâu, Hòa Vi nghe thấy tiếng Yến Hoài mở cửa xe.
Cô đột nhiên cảm thấy trong lòng an ổn không ít, vừa rồi trong những giây đầu tiên khi nghe thấy Trình Nặc nói như vậy, kỳ thật tâm tình cô không tốt lắm.
Mặc dù cô biết rằng mỗi người đều quá khứ, nhưng khi thật sự biết quá khứ của anh, Hòa Vi vẫn không thể không thèm để ý, chủ là lúc này nghe bước chân của anh cô như được trấn an mà bình tĩnh lại, trong nháy mắt cô liền cảm thấy vừa rồi mình quá mức vô cớ gây rối.
Hòa Vi lại dùng sức hít mũi, từ trên tay lái bò dậy: “Yến Hoài…”
“Ừ.”
“…Anh không cần qua đây đâu.”
Hơn nửa đêm rồi, nhiệt độ bên ngoài không cao, bắt anh đi đến đây cũng rất phiền toái, vừa rồi còn không cảm thấy gì, nhưng giờ Hòa Vi bình tĩnh trở lại, thật ra biết đau lòng người, cô ấn huyệt thái dương, “Em…”
Em tự trở về——
Lời còn chưa nói xong, đã bị người nọ ngắt lời: “Ở trong xe chờ anh.”
Điện thoại cắt đứt.
Yến Hoài rất ít khi chủ động ngắt điện thoại của cô, lần trước là do Hòa Vi gọi dục hỏa trong người anh thức dậy và đây là lần thứ hai.
Hòa Vi vốn muốn tự mình lái xe trở về, nhưng nếu Yến Hoài bảo cô ở chỗ này chờ anh, cô sợ lúc đó anh đến đây lại thấy trống không, nên cô cũng không dám lái xe đi, chỉ thành thật ở trong xe chờ đợi.
Phim trường cách Quan Hải Uyển không quá xa, đại khái lái xe chỉ mất mười lăm phút.
Yến Hoài rõ ràng lái với tốc độ rất nhanh, chưa đến mười phút, chiếc Bentley màu đen liền dừng trước xe cô.
Vốn dĩ Hòa Vi đang ghé vào tay lái nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng phanh xe chói tai ngoài cửa sổ mới nâng mặt.
Đèn pha của chiếc xe nọ bật sáng, cửa xe mở ra, người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu đen bước xuống xe, xải bước đi đến bên cạnh xe cô, gõ nhẹ lên cửa sổ xe.
Hòa Vi mở khóa, còn chưa kịp mở cửa, cửa xe liền bị Yến Hoài kéo ra, người đàn ông cúi người xuống, “Làm sao vậy?”
Khóe mắt Hòa Vi có chút hồng, nhưng cả khuôn mặt lại trắng bệch một cách bất thường.
Yến Hoài sờ sờ trán cô, “Không thoải mái sao?”
Hòa Vi lắc đầu.
“Sao lại khóc?”
Hòa Vi nhẹ nuốt ngụm nước miếng, gương mặt người đàn ông gần trong gang tấc, mặt mày tinh xảo thâm thúy quen thuộc, chỗ sâu nhất nơi đáy mắt chứa đựng sự dịu dàng mà chỉ mình cô mới nhìn thấy, Hòa Vi vẫn lắc đầu, sau đó ôm lấy anh, “Chính là nhớ anh.”
Một ngày không gặp, nhớ anh đến phát khóc?
Cô thật đúng là có thể nói lung tung.
Yến Hoài đương nhiên không tin chuyện ma quỷ này của Hòa Vi, nhưng cũng biết cô sẽ không nói, vỗ nhẹ vài cái trên lưng cô, một cánh tay khác luồn qua chân cô bế lên, “Vẫn còn sức để khóc?”
Hòa Vi nhỏ giọng nức nở vài tiếng, nhưng vẫn không chịu nói chuyện, chỉ ôm chặt lấy anh, đầu nhỏ cọ qua cọ lại trên ngực anh.
Yến Hoài bị cô cọ có chút kích động, nhưng thấy cô như vậy, căn bản là luyến tiếc nói nửa câu nặng nề với cô, chỉ ôm cô chặt thêm chút, bước nhanh lên xe.
Đại khái là do nhận ra cảm xúc Hòa Vi không tốt, cho nên tối hôm đó Yến Hoài phá lệ mà dịu dàng.
Nếu không phải hỏi cô có đau hay không, thì cũng hỏi cô có thoải mái hay không.
Khi ở trên giường Hòa Vi không thường gặp qua Yến Hoài dịu dàng như vậy, thật vất vả mới thấy một lần, tâm trạng buồn bực đều tốt lên không ít.
Hơn nữa do tâm lí thoải mái dễ chịu nên chỉ qua một giấc ngủ ngon, tới ngày hôm sau, thậm chí cô đã quên mất cô siêu mẫu kia tên là gì rồi.
Điều mà cô nhớ rõ nhất đó là cô ta họ Tống.
Kỳ thật họ Tống có chút đặc biệt, bởi vì cùng họ với Tống Huỳnh.
Hòa Vi cũng không đi xác nhận lại với Trình Nặc hay Yến Hoài, cô hoàn toàn không biết sự tồn tại của người này, mỗi ngày nên làm gì cô vẫn sẽ làm.
8h sáng ngày hôm sau, Hòa Vi mới vừa bước chân ra khỏi toilet, Yến Tình đã gọi điện thoại tới đây.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần, cho nên Yến Hoài khó có khi được nghỉ ngơi một ngày, lúc này vẫn đang mặc quần áo ở nhà ngồi trên giường, thấy cô liền đưa điện thoại qua, “Chị anh.”
Hòa Vi gãi gãi tóc, cầm điện thoại ngồi xuống ghế trước gương trang điểm, “Chị”
“Vốn dĩ hôm qua định nói với cô chuyện này, kết quả trợ lý cô nói cô phải quay phim đến nửa đêm, nên nay mới điện cho cô.”
Hòa Vi “Vâng.” một tiếng, “Hôm qua Ninh Ninh có nói với em rồi.”
Yến Tình: “Còn nhớ bộ phim mà đạo diễn Lý chuẩn bị mấy năm nay không?”
“Nhớ rõ ạ.” Một bộ phim quan trọng như vậy, Hòa Vi không thể quên được, cô theo bản năng ngồi ngay ngắn nói: “Có tin tức gì sao?”
“Ừ, nhân vật nữ phụ bị ngâm nước nóng.”
“…”
Tuy rằng ít nhiều nằm trong dự kiến của cô, nhưng lúc này nghe thấy Yến Tình nói rõ ràng như vậy, trong lòng cô vẫn có chút mất mát.
Hòa Vi vừa muốn trả lời một câu, liền nghe thấy Yến Tình tiếp tục nói: “Tuy nhiên vai nữ số 2, đạo diễn Lý kêu cô đi thử một chút.”
???
Thay đổi cũng quá nhanh đi, Hòa Vi không kịp phản ứng, nghi ngờ hỏi một câu: “Vai nữ số 2?”
“Đúng vậy, chính là vai nữ số 2.”
“Nhưng diễn viên vai này không phải đã quyết định rồi sao?”
“Đúng là đã xác định rồi, nhưng mà...”
Yến Tình một đốn, “Chỉ là cô ấy mang thai, không có cách nào tham gia vào bộ phim này.”