Sợ Hòa Vi nghe không hiểu, Yến Tình lại giải thích thêm vài câu: “Bởi vì bộ phim này muốn đi đến Đông Bắc quay phim, thời gian khởi động máy lại ở cuối năm, đoán chừng cuối năm sẽ không được ở nhà, huống chi mùa đông tại Đông Bắc so với chúng ta bên này lạnh hơn, mà bộ phim này cảnh quay chủ yếu đều là ngoại cảnh, vì vậy hoàn cảnh xem như có chút khắc nghiệt đi, nữ diễn viên kia cũng thật sự không có cách nào, liền cùng đạo diễn Lý thương lượng đổi người sau này có cơ hội lại hợp tác.”
Đây tương đương với một nhân tố không thể đối kháng, tuy rằng đạo diễn Lý xem như bị người thả bồ câu, nhưng anh ta thật sự khó mà nói cái gì.
Rốt cuộc đối với nữ diễn viên mà nói, con cái vẫn là số 1, đóng phim là số 2.
Yến Tình thở dài một tiếng, “May mắn cô không mang thai, bằng không cơ hội tốt như vậy lại trượt khỏi tay.”
“…”
Đột nhiên Hòa Vi nhớ tới vấn đề tối hôm qua cô hỏi Yến Hoài.
Có nghĩ muốn sinh con.
Đừng nói là cách di động, ngay cả lúc này Yến Tình ở trước mặt cô, cũng không có khả năng biết cô đang suy nghĩ cái gì, thấy qua nửa phút mà cô không lên tiếng, chỉ cho rằng cô vì nghe thấy tin tức tốt này vui vẻ nói không nên lời, ho nhẹ một tiếng gọi tên cô: “Vi Vi?”
“…Vâng.”
“Lát nữa tôi sẽ gửi kịch bản trong buổi thử vai cho cô, cuối tuần đi thử một chút, tuy rằng tôi cảm thấy không có vấn đề gì, song vẫn phải chuẩn bị thật tốt.”
Nếu như 《 Hoàng Nữ 》 không phát sóng mà nói, đạo diễn Lý cũng không có khả năng chỉ dựa vào bộ phim kia liền đưa cành ôliu về phía Hòa Vi, cũng may mắn bộ phim này không bị trì hoãn việc tuyên truyền, bằng không cơ hội này vô luận như thế nào cũng không tới phiên Hòa Vi, Yến Tình lại hỏi, “Còn có vấn đề khác hay không?”
Hòa Vi: “…Tạm thời không có.”
“Được.” Yến Tình nhắc nhở, thuận tiện nói, “Nhất định phải bắt lấy nhân vật này.”
Những lời này vừa là một loại áp lực, cũng là một loại động lực.
Sau khi Hòa Vi dập điện thoại, có chút vui vẻ, lại khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút khẩn trương.
Một sợi dây thần kinh nào đó trong não căng lên, cô siết chặt nắm tay, tùy ý lau nước trên tay đi, mới vừa đứng dậy, lại đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, cằm người đàn ông nhẹ nhàng đặt trên vai cô, thanh âm còn mang theo chút khàn khàn sáng sớm: “Nói gì với chị anh vậy?”
“Nói một nữ diễn viên mang thai… Sau đó em liền phất lên đi.”
Tay Yến Hoài bình thản gác trên bụng nhỏ của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, “Còn em thì sao… Bảo bối?”
“Em không có…”
“Có nghĩ muốn sinh con không?”
Có vết xe đổ của nữ diễn viên kia, Hòa Vi theo phản xạ có điều kiện, lập tức nói: “Không nghĩ muốn!”
“…”
Hình như bởi vì cô trả lời quá quyết đoán, ngay cả Yến Hoài đều sửng sốt, trầm mặc vài giây mới nói: “Đã nhìn ra.”
Anh đè thấp thanh âm, trên mặt tựa hồ còn mang theo hơi nước mới vừa rửa mặt, nhẹ nhàng vùi vào cổ cô, “Em tối hôm qua…”
Hòa Vi càng ngày càng hiểu anh, anh chỉ nói nửa câu đầu, Hòa Vi liền biết anh muốn nói cái gì, cô vội vàng xoay đầu, duỗi tay che lại miệng anh, “Câm miệng.”
Dừng vài giây, cô lại không cam lòng mà nói: “Tối hôm qua anh chủ động hơn.”
Sự thật chứng minh, có một số lời nói quả nhiên không thể nói bậy.
Bởi vì ngay một giây này, Yến Hoài đã chứng minh cái gì được gọi là chỉ có chủ động hơn, không có chủ động nhất.
Hòa Vi bị anh đè lên bàn trang điểm đánh một trận, thời điểm xuống tầng đã hơn 9 giờ.
Ánh mắt dì Hàn nhìn bọn họ lộ ra sự lo lắng nồng đậm, mới sáng sớm đã chuẩn bị cho hai người bọn họ một bát canh thập toàn đại bổ.
Hòa Vi cưỡng bách chính mình uống nửa chén, cuối cùng thật sự uống không nổi nữa, cô nâng đầu nhìn về phía đối diện, mặt Yến Hoài mặt không đổi sắc mà đem chén canh kia uống thấy đáy.
“…”
…Anh sẽ không thật sự làm lụng vất vả quá độ đi?
Hòa Vi nhấp khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía anh giống ánh mắt của dì Hàn, cũng lộ ra nồng đậm lo lắng.
-
Bởi vì buổi sáng lăn lộn làm chậm trễ thời gian, Hòa Vi không đi phim trường nữa, dứt khoát ở nhà xem kịch bản Yến Tình vừa gửi qua.
Bộ phim của đạo diễn Lý có tên gọi 《 Lạc đường ở Ô Sơn 》, toàn bộ cảnh quay đều nơi dân cư thưa thớt có hoàn cảnh khắc nghiệt ở Đông Bắc, được xem như một bộ phim nói về sự cứu viện sau thảm họa thiên nhiên, yêu cầu về thể lực hẳn là không ít.
Mà trước mắt Hòa Vi còn chưa chính thức nhận vai nữ số 2, đó là một nữ tổng tài bá đạo giá trị con người quá trăm triệu, bởi vì một lần đi Ô Sơn du lịch thì gặp phải cảnh sạt lở đất, cô ấy đã sinh hoạt cùng những người khách du lịch khác và người dân địa phương trong khi chờ đợi cứu viện.
Năm diễn viên chính có thân phận khác nhau, mặt khác diễn viên quần chúng cũng không quá nhiều.
Bộ phim này chủ yếu nói về một nhóm người có tuổi và tính cách hoàn toàn khác nhau đều bị nhốt ở một ngôi làng nhỏ tại Ô Sơn, từ lúc không quen nhìn, không muốn nói chuyện cùng đối phương, cho đến lúc bắt đầu dựa vào nhau và khuyến khích lẫn nhau.
Tình cảm trong bộ phim đến đây cũng liền kết thúc, ý nghĩa chính đó là tuyên dương nhân gian có chân tình, thế gian có chân ái và phẩm chất, lòng tốt, vẻ đẹp mà mọi người thể hiện khi đối mặt với những thảm họa tự nhiên như vậy.
Nhưng dù sao đạo diễn Lý cũng là đạo diễn lớn, ông không thích dựa theo kịch bản, kết thúc tại đây có vẻ quá mức nhàm chán bình thường, cho nên ở phía sau bộ phim này còn có một sự đảo ngược——
Một số tinh anh từ những nơi khác tới du lịch đã được giải cứu thành công và họ quay trở lại với vai trò của họ, các nhân vật chính dường như tất cả đều quên mất chuyến hành trình tại Ô Sơn này, người duy nhất vẫn nhớ rõ đó là vai nữ số 2, chỉ là việc cô nhớ rõ không phải sự giúp đỡ của dân làng Ô Sơn, mà là phong cảnh mỹ lệ tự nhiên chưa được khai phá tại Ô Sơn.
Sau khi trở về, cô ấy liền bắt đầu chuẩn bị khai thác vẻ đẹp tại Ô Sơn, vận dụng các mối quan hệ, không màng sự phản đối của người dân, cô ấy mang theo một đám người tới nơi này muốn vĩnh viễn giữ lại nét thuần túy cùng yên tĩnh tại nơi đây.
Cho nên mới nói, lần này Hòa Vi vẫn đóng vai ác như cũ.
Mấy diễn viên chính trong phim nhiều nhất chỉ không nhớ ân tình, mà vai nữ số 2 của cô hoàn toàn là vong ân phụ nghĩa.
Tới cuối cùng, kết cục của bộ phim này vừa vặn xứng với tiêu đề, thật sự là lạc đường, lúc đầu ý trên mặt chữ chính xác là lạc đường, sau đó trở thành trái tim lạc lối.
Kết cục này so với tưởng tượng còn xuất sắc hơn không ít.
Hòa Vi xem qua cốt truyện thô sơ giản lược này một lần, sau đó lại lật đến trang có nội dung mà cô sẽ thử vai, xem kỹ từng chữ một.
Hôm nay Yến Hoài không đến công ty, hai người ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, vì phòng ngừa quấy rầy đến nhau, một người ngồi hướng nam, một người ngồi hướng bắc, một người xem máy tính, một người xem di động, không ngờ lại tạo nên một loại ăn ý rất kỳ lạ, cho dù không ai nói lời nào cũng không cảm thấy xấu hổ.
Dì Hàn ra đại sảnh đưa trái cây nhìn thấy một màn này, bắt đầu nghi ngờ vào hai mắt của mình.
Rõ ràng bây giờ rất hài hòa, như thế nào vừa rồi lúc sáng sớm, nói lăn lộn liền lăn lộn?
Dì Hàn lắc đầu, thật không thể hiểu nổi những người trẻ tuổi này.
Đặc biệt là vị đại thiếu gia này, từ sau khi kết hôn tâm tư càng ngày càng khó đoán, biểu tình trên mặt thay đổi bất thường.
Trong khi chờ cơm trưa,
Hòa Vi xem tỉ mỉ đoạn cốt truyện trong nội dung yêu cầu thử vai của 《 Lạc đường ở Ô Sơn 》 mấy lần.
Đoạn mà cô thử vai chính là phản ứng của vai nữ số 2 khi nghe thấy người dân nói trên núi có suối nước nóng tự nhiên, khi đó vai nữ số 2 đã động tâm tư với ngôi làng nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài này, cho nên thời điểm nghe thấy tin này biểu tình trên mặt cô không giống những người khác, nhưng lại không thể thể hiện quá mức rõ ràng, để người khác liếc mắt một cái liền nhìn ra.
Hòa Vi lấy điện thoại, mở camera trước ngồi đối diện với màn hình thử ghi hình.
Góc độ không tốt, bởi vì nhìn chằm chằm vào cameras, cho nên biểu cảm qua ánh mắt không được truyền tải hoàn toàn, Hòa Vi thử hai lần, cuối cùng thật sự không được, cô dứt khoát khóa màn hình, ném điện thoại lên sô pha.
Thanh âm này không lớn không nhỏ, Yến Hoài nâng mắt, “Làm sao vậy?”
Thật tốt, có người ngồi xem, cũng không cần phải camera.
Hòa Vi thấy anh nhìn qua, hai mắt sáng rực lên, vội vàng đứng dậy đến trước mặt anh, nhẹ nhàng chớp đôi mắt thay đổi biểu tình, “Anh xem, ánh mắt này của em là đang thể hiện ý tứ gì?”
Trời sinh cô có một đôi mắt đặc biệt xinh đẹp linh động, vừa chớp mắt liền phảng phất như đang nói một lời gì đấy, Yến Hoài giơ tay, thong thả ung dung khép notebook lại đặt sang một bên, sau đó anh nắm cổ tay Hòa Vi kéo cô ngồi lên đùi mình, “Ý tứ muốn quyến rũ anh.”
Dì Hàn từ phòng bếp bước ra vừa tính toán gọi hai người vào ăn cơm: “…”
Như thế nào mà chỉ vài phút không thấy, hai người này lại đã ôm nhau rồi?!
-
Cuối cùng Hòa Vi cũng không thể cùng Yến Hoài “Đối diễn” thành công, bởi vì mặc kệ cô dùng loại ánh mắt nào, qua mắt anh tuyệt đối sẽ thành ý khác——
Quyến rũ anh, dục cầu bất mãn, tiền không đủ… Dù sao mặc kệ là cái nào, đều không có ý cô muốn nghe.
Buổi chiều sau khi đến phim trường, Hòa Vi dứt khoát biến Phùng Ninh thành người xem, đối diện với cô ấy thử vài lần.
Kỳ thật loại cảm xúc này không tốt lắm, muốn thể hiện sự âm hiểm thực dễ dàng, nhưng không lên tiếng động mà thể hiện sự âm hiểm thật sự rất khó, Hòa Vi diễn đến mức khóe miệng cũng muốn rút gân, cuối cùng mới nghe thấy tiếng vỗ tay của Phùng Ninh, “Như vậy tốt hơn rất nhiều!”
Cô ấy vừa nói vừa đem điện thoại đưa qua, “Chị Vi Vi, chị xem em quay thế nào?”
Vừa rồi khi cô diễn thử vài lần Phùng Ninh đều quay lại, Hòa Vi tiếp nhận di động click mở, mấy lần đầu mặc kệ ánh mắt hay là sắc mặt quả nhiên đều không thích hợp, chỉ là càng về sau, trạng thái càng ngày càng tốt, cho tới lần cuối cùng, ít nhất khi chính Hòa Vi xem lại cô không cảm thấy xấu hổ.
Xác thực mà nói, không chỉ không xấu hổ, cứ như vậy trong nháy mắt, trong lòng cô còn thực sự cảm thấy mình diễn rất đạt.
Nhưng mà cái ý tưởng này không tồn tại quá lâu, cách đó không xa đạo diễn đã bắt đầu gọi người.
Hòa Vi đưa điện thoại trở về, “Ninh Ninh, lát nữa chị Yến Tình gọi điện thoại đến, em nhận giúp chị nhé.”
Nói xong thì chạy chậm đến trước bối cảnh, chào hỏi mấy diễn viên cùng hợp tác, lại chờ đạo diễn nói một tiếng “Action” ý bảo bắt đầu, Hòa Vi nhanh chóng hóa thân vào nhân vật.
Bộ phim《 Điệp Ảnh 》 không được coi là ngắn, nhưng Hòa Vi chỉ xuất hiện ở đầu phim, cho nên không đến hai tuần đã nhanh chóng kết thúc, chẳng qua trước khi kết thúc vai diễn, tần suất cô xuất hiện trên màn ảnh nhiều hơn, cho nên mấy ngày nay cô ở lại phim trường đóng phim cũng nhiều hơn chút.
Cảnh quay này vẫn luôn diễn từ chiều đến hoàng hôn, cuối cùng rốt cuộc thời điểm kết thúc, Hòa Vi rời khỏi khu vực quay phim, Phùng Ninh mới đưa điện thoại tới, “Chị Vi Vi, chị kết thúc quá đúng lúc, chị Yến Tình vừa gọi điện thoại đến đây!”
Hòa Vi một bên tiếp nhận điện thoại, một bên đưa áo lông vũ cho Phùng Ninh, một tay đưa ra một tay khác nhận điện thoại, mới vừa ấn nghe, ở đầu kia điện thoại, Yến Tình liền quăng cho cô một thông tin rất kích thích: “Vi Vi, tôi vừa gặp chú tôi, ông ấy nói ông muốn đến nhà cô… À, cũng chính là nhà Yến Hoài nhìn xem.”
“…”
Hòa Vi thiếu chút nữa không cầm chắc di động, cô cũng bất chấp thay quần áo, vội vàng đi ra ngoài gọi điện thoại cho Yến Hoài.
Lần đầu tiên không kết nối được, Hòa Vi dành mấy phút mặc tốt quần áo, quay trở lại phòng hóa trang, sau đó gọi lần thứ hai.
-
Quan Hải Uyển.
Yến Hoài ra ban công hút điếu thuốc, vừa quay trở lại liền thấy, rất nhiều cuộc gọi nhỡ trên màn hình di động.
Hòa Vi biết hôm nay anh ở nhà nghỉ ngơi, hơn nữa lại có chút sốt ruột, cho nên cũng không quan tâm nhiều như vậy, đầu nóng lên liền oanh tạc cho anh vài cuộc điện thoại.
Đến lần thứ tư Yến Hoài mới ấn nghe, mới vừa nhận, thanh âm nôn nóng bất an của Hòa Vi liền truyền tới: “Yến Hoài… Vừa rồi chị gọi điện cho em nói, anh, anh, cha anh tới.”
Cô khó có khi khẩn trương đến mức mắc phải tật xấu nói lắp như hệ thống ngốc nghếch.
Yến Hoài nhướng mày, trong lòng nghĩ vợ mình khi nói lắp cũng đáng yêu như vậy, khóe miệng không khỏi cong lên, anh ước gì tất cả mọi người đều biết bọn họ đã kết hôn, cho nên đương nhiên không cảm thấy có vấn đề gì, dị thường dịu dàng, kiên nhẫn mà trấn an cô: “Ngoan, đừng sợ.”
Mà giờ phút này trong phòng khách dưới tầng, kỳ thật Yến Như Cảnh đã đến đây hơn mười phút.
Dì Hàn nói Yến Hoài đang ở trong phòng làm việc, Yến Như Cảnh nghĩ dù sao hôm nay ông cũng không có việc gì, dù sao còn rất nhiều thời gian, cho nên cũng không bắt dì Hàn lên gọi người, ông vừa chờ đợi dưới phòng khách, vừa chắp tay sau lưng đi dạo.
Biệt thự Quan Hải Uyển bên này thiết kế khác hoàn toàn với Yến trạch, một cái thiên về phong cách hiện đại, một cái lại thiên về phía truyền thống, Quan Hải Uyển thuộc loại thứ nhất.
Yến Như Cảnh dạo trong phòng khách vài vòng, nhìn trái nhìn phải một hồi, sau đó ông vừa ngẩng đầu, đang chuẩn bị nhìn lên trên, liền nhìn thấy trên tầng cao nhất của chiếc tủ thủy tinh trong suốt có đặt một chiếc đĩa… Một chiếc đĩa thực quen mắt.