Nuông Chiều Thái Tử Phi

Chương 2


trước sau


Thời gian đau khổ hỗn độn qua đi, Kiều Uyển lâm vào hôn mê
 
Nàng lại nằm mơ.
 
Nàng bước từng bước chậm rãi trong sương mù, dần dần thấy rõ nơi có ánh sáng trước mặt. Gió đêm đầu xuân hơi se lạnh thổi tới đưa đến âm thanh cười nói ăn uống linh đình nơi cung uyển xa xôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đây là đâu, vì sao nàng lại ở đây?
 
Kiều Uyển dừng bước, nhìn bốn phía, nàng đứng ở một khúc rẽ hành lang.
 
"Phu nhân." Thu Sơn đằng sau  theo sau nàng hai bước, "Chúng ta còn đi tiếp sẽ tới Thái Bình điện."
 
Thái Bình Điện? Là Thái Bình điện của cung Trường Lạc.
 
Đúng rồi, đây là kìa xuân Diên Hòa, tân đế đã đổi sửa lại tên, mà tân Thái Hậu nương nương mời mấy quý nữ huân quý trong kinh thành tham gia dạ yến trong cung.
 
"Phu nhân, mưa xuân lạnh lẽo ẩm ướt, chúng ta vẫn nên quay lại trong điện thôi." Thu Sơn nói.
 
Lúc hai người đi ra không mang theo áo choàng, lúc này trời giặt mồm màn mưa bụi sương mù, làn gió thổi vào trong hành lang.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Uyển xua tay, không khia trong yến hội khiến nàng có chút choáng váng. Nhưng lúc này gió lạnh thổi tới, nàng cũng không suy nghĩ cẩn thận phủ Khang Bình Bá lại tới lượt nàng, Thái hậu nương nương thế nhưng cũng chỉ truyền phu nhân của công tử phủ bá gia vào cung ban yến.
 
Có điều chuyện khiến Kiều Uyển lo lắng nhất vẫn là nhà mẹ đẻ Tuyên Ninh hầu hôm nay cũng không có người nào được triệu vào cung.
 
Các quý phụ kinh thành đối với cái trò này của Thái hậu nương nương đương nhiên hiểu rõ, trải qua ba triều đại, phủ Tuyên Bình Hầu chính thức mất đi thánh sủng của tân đế.
 
Cuối hành lang có một cái  cổng hình tò vò, ẩn có thể thấy sau cổng tò vò là một góc vườn trúc.
 
Đằng trước đó Dục Viên.
 
Một thái giám canh cổng đi về phía trước một bước, chỉ cúi đầu nói: "Phu nhân, xin dừng bước."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Tiểu thái giám kia trong tay cầm một chiếc đèn lưu ly của cung Trường Nhạc, làn mưa gió đột nhiên thổi tới khiến ánh đèn bên trong hơi đong đưa.
 
Kiều Uyển gật đầu, Dục Viên này.... Trong cái đêm mưa lạnh lẽo sâu thẳm khiến nàng nhớ tới lúc ở trong hoa viên kia. Khi đó Dục Viên còn chưa thuộc về cung Trường Nhạc, lúc đó bên ngoài vườn trúc này còn chưa xuất hiện cái cổng tò vò này.
 
Kiều Uyển nhìn rừng trúc cô tịch, nhất thời giống như nhìn thấy một cái hình ảnh bồi hồi không rời.
 
Ngày mà Dục Viên còn thuộc về Đông Cung, Thái tử Vinh Kham còn sống.
 
Lúc ấy, Thái hậu vẫn còn họ Kiều!
 
**
 
Lần nữa tỉnh lại từ cơn ác mộng, Kiều Uyển cảm thấy tinh thần cực kỳ mệt mỏi nhưng cơ thể lại thoải mái hơn không ít, hình như cơn sốt đã hoàn toàn lui đi.
 
Nàng ngơ ngác mà nhìn chằm chằm đỉnh màn trên đầu, xác nhận bản thân thực sự đã quay trở lại, thật sự đã trở về thời điểm còn chưa gả khi đó.
 
Chuyện trước kia đã trở thành mộng cũ.
 
Những chuyện trong kiếp trước mà giấc mộng nhắc lại khiến Kiều Uyển càng sầu lo.
 
Lần đó sau dạ yến, nàng liền bị giam lỏng tại một viện sâu bên trong phủ Khang Bình Bá. Bây giờ nhớ tới, căn bệnh phong hàn mấy tháng trời khiến nàng triền miên trên giường bệnh kia trở nên càng kỳ lạ hơn...
 
"Thanh Trú, đỡ ta ngồi dậy." Kiều Uyển vươn tay, nói với bóng người đang đứng đối diện ở mép giường.
 
Người nọ cẩn thận mà ôn nhu đỡ nàng ngồi dậy, còn cẩn thận sửa lại tóc mai cho nàng, ống tay áo phất qua mang theo một mùi hương hoa mai nhàn nhạt trầm trầm thoang thoảng.
 
Kiều Uyển ngẩn ra, mùi hương nhàn nhạt quen thuộc mà xa lạ đó... Nàng ngơ ngác mà quay đầu nhìn về phía người nọ, đột nhiên không kịp chuẩn bị tinh thần mà nói: "Mẫu thân, sao người lại tới đây?"
 
Phu nhân phủ Tuyên Ninh hầu Tiêu thị khẽ xoa gương mặt nhỏ nhắn ngủ đến đỏ bừng của nữ nhi, trong tiếng cười mang theo sự trách móc: "Hôm nay chuyển biến đã tốt rồi mà sao còn không cho Thanh Trú tới báo."
 
Trong nháy mắt đó, mắt mắt Kiều Uyển dường như muốn tràn ra khỏi mắt. Trên mặt nàng là ngón tay ấm áp của mẫu thân, chân thật như thế.
 
Kiều Uyển cắn môi cố gắng nén lại sự kích động cùng chua xót trong lòng, mềm mại mà dụi đầu vào trong ngực Tiêu thị, không cho bà thấy được lệ quang trong mắt nàng: "Nương, con vốn đã tốt lên rất nhiều, định muộn chút nữa sẽ tới Thanh Thái Đường thỉnh an."
 
"Đừng bước ra khỏi cửa, con không nên hứng gió  nữa." Tiêu thị nghe thấy ân thanh nữ nhi khàn khàn làm nũng, không nhịn không khẽ vỗ vỗ nàng mà dỗ dành.
 
Sờ một chút áo của nàng, Tiêu thị nhíu mày nói: "Con toát mồ hôi rồi, truyền chút nước ấm lau người một chút."
 
Đợi tới khi Kiều Uyển rửa mặt chải đầu xong xuôi, Tiêu thị ở lại Thấu Ngọc hiên cùng nàng dùng bữa tối.
 
Cơn buồn giận trong lòng Kiều Uyển còn chưa tan, vui buồn đan xen, nhất thời hề có cảm giác thèm ăn, thậm chí còn không muốn ăn cháo do bếp nhỏ trong viện làm.
 
Tiêu thị gắp cho nàng vài món đồ ăn thanh đạm, nàng tùy tiện động đũa vài cái, có chút cảm giác ăn mà không biết mùi vị gì, thầm nghĩ còn không bằng ăn chút điểm tâm cho dễ tiêu hóa hơn.
 
Tiêu thị vì nữ nhi kén ăn mà phát sầu, tiền viện thế mà mang đồ ăn tới.
 
Sơ Ảnh tự mình nhận lấy chiếc hộp đồ ăn, tiến vào bẩm báo: "Phu nhân, tiểu thư, Vân Tiên người của nhị công tử mang hoành thánh tới. Lão gia cùng mấy vị công tử ăn xong cảm thấy thanh đạm ngon miệng nên đưa tới cho phu nhân và tiểu thư nếm thử."
 
Hoành thánh bỏ thêm củ năng ăn cực kỳ ngon miệng, canh được hầm bởi chân giò hun khói, nấm rừng và măng non rừng mang theo vị ngọt thanh của mùa xuân.
 
Kiều Uyển bất giác mà dùng thêm một chén, đầu lưỡi mấy ngày liền uống thuốc đắng chát thế mà lại cảm nhận được chút vị ngọt thanh mát.
 
Tiêu thị thấy nàng ăn được mới yên tâm nói: "Có thể nếm được hương vị là tốt rồi, ta nhìn thấy con như thế mới yên tâm một chút."
 
Nỗi lòng trong Kiều Uyển vẫn cuồn cuộn như cũ, nàng cố gắng bày ra tư thái của một nữ nhi khuê các nói: "Mẫu thân, người yên tâm, đợi đến ngày hội hoa là còn có thể ra khỏi cửa rồi."
 
Tiêu thị cười: "Con còn nghĩ tới ngày hội hoa sao?"
 
Bà dừng lại một chút, có chút trịnh trọng mà nói: "Công chúa Gia Ninh đưa thiếp mời tới mời nhưng quý nữ trong kinh ngày hội hoa tới Dục Viên thưởng xuân. Nàng cũng gửi cho con một tấm, có có muốn đi không?"
 
 Công chúa Gia Ninh là công chúa duy nhất của đời Trung Cung, sau khi Chu hoàng hậu băng hà vẫn luôn được nuôi dưỡng ở cạnh thái hậu.
 
Đương kim Thái hậu là cô tổ mẫu của Kiều Uyển, bởi thế Kiều Uyển từ nhỏ tới lớn cũng thường xuyên đi ra đi vào Trường Xuân cung, quan hệ với công chúa Gia Ninh cực kỳ tốt.
 
Nghe thế, Kiều Uyển hơi nhíu mày, một đời trước mặc dù nàng đã tỉnh lại nhưng vẫn còn hơi hôn mê, mẫu thân vì thế mà uyển chuyển từ chối tiệc Xuân Yến này. Nàng nhớ rõ trong cung cũng không bởi thế mà trách tội, còn ban cho dược liệu cùng vải vóc....

 
Tiêu thị thấy thần sắc do dự của nàng, lại nói: "Xuân Yến này có lẽ ý của Thái Hậu nương nương...."
 
Kiều Uyển cũng hơi có ấn tượng với những chuyện lần Xuân Yến này xảy ra nhưng cũng không biết lại  có liên quan tới Cung Trường Xuân.
 
"Thái tử cũng đã tới tuổi tuyển phi rồi." Tiêu thị nhẹ nhàng nói.
 
Trong lòng Kiều Uyển chấn động.
 
Thái tử, đúng là tâm bệnh lúc này của Kiều Uyển.
 
Tội danh phủ Tuyên Ninh Hầu bị vu oan kiếp trước  chính là tham dự vào trận mưu nghịch của Sở Vương.
 
Sở Vương là ai? Con út của Chu hoàng hậu, đệ đệ ruột của phế Thái tử. Hắn ta vốn đã được khâm định là Nhàn Vương phú quý, là một kẻ ăn chơi trác táng nhất kinh thành.
 
Chuyển mưu nghịch của Sở Vương bị vạch trần, liên tiếp những cựu thần của phe phế Thái tử bị đụng tới xử trảm. Thanh đao của thiên tử đã hướng tới từng quần thần dòng chính, đã muốn ghép tội thì sợ gì không tìm thấy lý do!
 
Kiếp trước Kiều Uyển vẫn chưa quá để ý đến bữa tiệc Xuân yến này, cũng không biết Thái Hậu nương nương lại có tâm tư muốn tuyển phi cho Thái tử. Nhưng nàng biết một đời trước hơn 20 năm triều đại Thái Hòa mà Thái tử vẫn chưa chọn Thái tử Phi.
 
Cho đến năm thứ 23 Qua Cùng Thái tử bị phế, cùng năm thì Thái tử hoăng thệ cũng không có người nhập chủ Đông Cung.
 
Vì sao Thái tử đến nhược quán cũng chưa hề tuyển phi? Trong lần Xuân Yến này đã xảy ra chuyện gì?
 
"Mẫu thân...." Kiều Uyển có rất nhiều chuyện muốn  hỏi nhưng lại ô biết mở miệng thế nào.
 
Đời trước, Kiều Uyển là đích nữ phủ Tuyên Ninh Hầu, là huyện chủ Nhu An đích thân thiên tử phong tặng, cuộc sống trôi chảy hơn hai mươi năm. Đáng tiếc nàng nghe theo lời dạy của phụ thân, không muốn quan tâm tới quá nhiều chuyện quyền thế, sau khi hiến hiếu cho Thái Hậu xong thì cũng hiếm khi vào cung.
 
Sau khi phủ Tuyên Ninh hầu xảy ra chuyện, Kiều Uyển cũng

sống ẩn nhẫn không phát ra sự buồn khổ, sau khi cân nhắc đi cân nhắc lại một thời gian. Nàng phát hiện bản thân với việc trong triều, chuyện hoàng tộc tuy không đến mức không biết gì nhưng khi nhớ lại thì lại toàn là mơ hồ.
 
Cũng không biết do nàng là một người trời sinh ngu dốt, chỉ là nàng đã từng thực sự cho là phủ Tuyên Ninh hầu có thể đứng ngoài cuộc biết rõ mọi chuyện, vì thế mà  không để bụng bất cứ chuyện gì.
 
Nhưng hôm nay....
 
"Mẫu thân, con muốn tham gia Xuân Yến ở Dục Viên." Kiều Uyển nói.
 
Tiêu thị cũng không bất ngờ với việc nàng muốn đi ra ngoài chơi, nhỏ giọng nói: "Lần Xuân Yến này có liên quan tới Đông Cung, phụ thân con cũng không muốn con đi."
 
Kiều Uyển không biết phụ thân còn có lo nghĩ này, không nhịn được cười: "Phụ thân đang nghĩ cái gì thế, Thái tử ca ca còn có thể nhìn trúng con sao?" lời này vừa nói ra bản thân nàng lại ngẩn người trước, xưng hô nhiều năm chưa gọi mà vẫn thuận miệng như thế.
 
"Nói bậy gì đó, con phải gọi là Thái tử điện hạ." Tiêu thị đẩy trán của nàng, "Năm nay cũng đến tuổi cập kê rồi mà còn không biết lớn nhỏ như thế."
 
Kiều Uyển còn có chút ngây người, cái xưng hô kia là do thân thể mười năm tuổi buột miệng thốt ra. Nàng gần như còn không nhớ nổi chuyện bản thân cùng công chúa Gia Ninh trước khi cập kê đều gọi là Thái tử điện hạ ca ca....
 
Tiêu thị thấy nàng có chút ngẩn người, sợ là nhất thời không thể chuyển ngay được, tiếp tục nói trước: "Ta cũng cảm thấy phụ thân con cẩn thận quá mức. Con đã bị bệnh mấy ngày nay, sau khi khỏi cũng nên tiến cung thỉnh an Thái Hậu nương nương một cái."
 
"Mẫu thân nói phải, dù sao cũng không đến mức cố tránh mặt." tâm trạng Kiều Uyển trầm xuống.
 
Sau khi tiễn Tiêu thị đi, Kiều Uyển nằm trên giường lớn cố gắng  nhớ lại.
 
Mùa xuân năm 20 Thái Hòa, sau khi nàng bị bệnh thì cũng không bước ra khỏi cửa nữa. Trước mùa hạ công chúa Gia Ninh có xuất cung tìm nàng một lần, hai người cùng nhau tâm sự, Gia Ninh hình như có từng oán giận Xuân Yến lần này....
 
Công chúa Gia Ninh đến cùng đang oán hận cái gì?
 
Kiều Uyển xoa trán, vắt hết óc suy nghĩ. Lúc đó các nàng ở Hợp Hương, hẳn là có chuyện gì đó làm Gia Ninh oán hận... Hình như là có quan hệ với với hương?
 
Tai họa của phủ Tuyên Ninh Hầu là bắt đầu từ lúc phế Thái tử, nhưng tai họa của Thái tử bắt đầu từ đâu?
 
Thanh Trú cầm cái tráp tiến vào, thấy Kiều Uyển đang dựa vào trên giường mà thất thần, liền nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu thư, người không khỏe sao?"
 
Kiều Uyển hồi phục tinh thần, phát hiện bản thân nghĩ quá xa, lắc đầu nói: "Không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ chuyện hôm ngày hội hoa tiến cung thôi. Trên tay em là cái gì thế?"
 
Thanh Trú cười nói: "Là người của Tam thiếu gia đưa tới cho tiểu thư, nô tỳ còn chưa mở ra."
 
Lão tam phủ Tuyên Ninh Hầu Kiều Diễm cùng Kiều Uyển là song bào thai, cực kỳ thân thiết. Trong lòng Kiều Uyển vừa vui mừng vừa đau đớn, vội nói: "Đưa cho ta xem huynh ấy đưa thứ gù tới."
 
Tráp tinh xảo được mở ra, bên trong là mối hộ châu hoa lặng lẽ nằm đó. Ở giữ những cánh hoa khảm ngọc là nhụy hoa được làm bằng tơ vàng, thoạt nhìn cực kỳ giống thật. Tâm vải lụa màu sắc tươi sáng giống như một màn tuyết phủ Lục Ngạc. Hơi sát lại gần còn ngửi thấy mùi thơm, dường như đóa hoa lụa kia đã được huân hương qua mang theo cỗ mùi hương nhàn nhạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Kiều Uyển còn chưa cập kê, châu hoa đáng yêu như thế đúng là rất thích hợp với nàng.
 
"Cứ thế mà đặt cạnh nhau lại có chút mới mẻ thú vị." Thanh Trú nhịn không nhịn khen, "Thật là tinh xảo."
 
Kiều Diễm thường tặng một số món đồ như thế cho muội muội, tuy đa số đều không đáng giá nhưng thắng ở chỗ hiếm có và thú vị, không biết huynh ấy từ đâu mà có được.
 
Kiều Uyển nhì châu hoa, cố gắng nghĩ xem những món lễ vật kiếp trước tam ca đã tìm cho mình đều để ở đâu? Là để lại phủ Tuyên Ninh Hầu, lúc xét nhà bị tùy ý mà kiểm kê hay là theo hồi môn của nàng tới phủ Khang Bình Bá bị người khác đặt ở nhà kho không thấy ánh mặt trời?
 
Thế mà cái gì nàng cũng không nhớ nổi.
 
"Tiểu thư, người mệt rồi sao?" Thanh Trú thấy Kiều Uyển đột nhiên trầm mặc không nói gì mà nhắm mắt lại, nhỉ giọng hỏi.
 
Học không nghĩ tới lại rơi lệ, nàng xua tay nói: "Có hơi đau đầu, ta muốn nghỉ ngơi."
 
**
 
Mấy ngày tiếp theo, Kiều Uyển không còn mơ thấy kiếp trước nữa. Mỗi ngày quy củ mà uống thuốc sau đó liên ngủ tới bình minh.
 
Phương thuốc Lương đại phu có hiệu quả rất nhanh, chỉ nghỉ ngơi  hai ba ngày là Kiều Uyển liền có thể đi ra khỏi Thấu Ngọc hiên, tự mình tới Thanh Thái đường thỉnh an.
 
Lúc này nàng mới thực cảm nhận chính xác là cuộc sống của mình được lặp lại lần nữa.
 
Lúc Kiều Uyển nhìn thấy phụ thân ở Thanh Thái đường thì nhịn không được mấy tiếng nghẹn ngào. Nhưng thế lại làm Tuyên Ninh Bầu cho là nàng vì Xuân Yến vào ngày hội Hoa mà khó chịu, cũng không hề đề cập tới lời đồn tuyển phi cho Đông Cung.
 
Kiều Uyển hiểu rõ tâm tư phụ thân, nàng cũng không biết nên giải thích thế nào. Nàng nghĩ tới chuyện có nên đem chuyện trọng sinh này cho người nhà nhưng chuyện kiếp trước cũng quá khó khăn, nàng không biết mở miệng thế nào, cũng không biết làm thế nào để khiến mọi người tin tưởng.
 
Đa số thời điểm mọi chuyện  vẫn luôn xảy ra đời trước của Kiều Uyển.
 
Từ ngày hội hoa năm 20 Thái Hòa đến ngày mùa hè Diên Hòa đó, tám năm cũng không tính là quá dài nhưng có quá nhiều chuyện cần nàng cân nhắc lại một lần nữa
 
Kiều Uyển đột nhiên nhớ tới lúc còn nhỏ khi đó, tổ mẫu khi lễ phật có nói với nàng, thế gian này có nhân ắt có quả. Đúng là có rất nhiều nhân mà nàng chưa từng để ý, cứ thế đúc thành quả là 8 năm sau phủ Tuyên Ninh hầu nhà tan cửa nát.
 
Nhưng thế gian này có thật sự thiện ác có quả báo hay không? Kiều Uyển nhìn bàn tay non nớt chả mm, nhớ tới quyết tâm ngày ấy khi cầm thanh kiếm kia.
 
Nàng không định chờ cái gọi là quả báo, chỉ là một lần nữa thì làm ghế nào để xoay chuyển càn khôn đây?
 
Những ngày tĩnh dưỡng, Thanh Trú và Sơ Ảnh cũng không hề rảnh rỗi, hai nàng ấy mang Xuân Thủy cùng Thu Sơn và mấy nha hoàn nhị đẳng chuyên kim chỉ gấp gáp chuẩn bị quần áo cho Xuân Yến.
 
"Tiểu thư đầu xuân năm nàng liền bị bệnh, trong phòng cũng chưa có tâm tư chuẩn bị thường phục mùa xuân cho người."
 
"Tiểu thư, lụa hoa văn mây trắng này có phải quá đơn giản không? Tuy rằng nguyên liệu là do trong cung ban cho nhưng đã qua nguyên tiêu, không cần áo lụa trắng nữa, Thái Hậu nương nương thích tiểu thư mặc y phục tươi sáng."
 
"Cuộn gấm hải đường Tương hồng Tứ Xuyên này thế nào?"
 
"Nếu tiểu thư thích đơn giản thì màu xanh lá mạ này cũng được..."
 
Cả một ngày Kiều Uyển chỉ nghe các nàng ríu rít, đương như thực sự nàng đã quay về năm 15 tuổi, mỗi ngày mắt chỉ cần quan tâm tới son phấn, trang sức mỹ lệ.
 
Chỉ là trong lòng nàng không dám quên, kỳ hạn ba năm sau của Đông Cung, cơn ác mộng chạm đỉnh.
 
Mỗi một ngày trôi qua, cái kỳ hạn này liền gần thêm một ngày. Kiều Uyển gấp gáp không chờ nổi muốn biết Xuân Yến ở Dục Viên ngày đó cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra
 

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện