Nuông Chiều Thái Tử Phi

Chương 3


trước sau


Mười năm tháng hai, ngày hội hoa.
 
Lúc Kiều Uyển tỉnh lại đã nghe được động tĩnh ở gian ngoài, nàng thấy nắng sớm đã xuyên qua giấy trướng vẽ tùng trúc tiến vào phòng, đột nhiên nàng nghĩ muốn để nhị ca vẽ cho nàng một bức hoa đào của ngôi chùa trên núi.
 
Theo sau một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng, âm thanh Thu Sơn mềm mại vang lên bên ngoài trướng: "Tiểu thư, nên dậy rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nháy mắt Kiều Uyển hoảng hốt, âm thanh của Thu Sơn quá quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến nàng nhớ tới cuộc sống tại phủ Khang Bình Bá.
 
Thu Sơn có chút sợ sệt mà chờ ở bên ngoài trướng, chẳng sợ lúc này không ai nhìn thấy thì nàng ấy cũng quy củ mà hành lễ.
 
Nàng ấy đã được phu nhân nâng lên làm nha hoàn nhị đẳng nhiều ngày, cơ hội tiếp xúc với tiểu thư cơ bản lại không nhiều lắm. Thanh Trú và Sơ Ảnh chặt chẽ mà chiếm hết công việc trong phòng, gọi hai nàng ấy một người nhu hòa dễ thân một người chu đáo nhanh nhẹn nên chọn tới sẽ không gây ra lỗi.
 
Trong trướng rất lâu không hề có hồi âm, Thu Sơn nghĩ có phải nên gọi lại lần nữa hay không liền thấy một bàn tay trắng như ngọc vươn ra khỏi tấm trướng mờ ảo.
 
"Đỡ ta dậy."
 
"Vâng." Thu Sơn dùng trụy hương cầu bằng bạch ngọc vén trướng lên, cúi đầu, vững vàng mà đỡ Kiều Uyển ngồi dậy.
 
Trước khi tiến cung, Kiều Uyển luôn không ăn quá nhiều đồ ăn. Một ấm trà xanh cùng mấy khối điểm tâm, cố gắng mà ăn thêm mấy ngụm cháo liền ngừng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Kiều Uyển đến Thanh Thái Đường thỉnh an xong liền xuất phủ, ngoài của lớn đã có một chiếc xe ngựa.
 
Bên cạnh xe là một con ngựa trắng, thiếu niên trên ngựa mày kiếm mắt sáng, cao lớn rắn chắc, hùng dũng sừng sững như một cây tùng. Thiếu niên thấy nàng đi ra liền lưu loát mà xoay người xuống ngựa, đi vài bước tới trước mặt nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
"Đại ca!" Kiều Uyển ngạc nhiên mà nắm lấy cánh tay Kiều Anh.
 
Kiều Anh nhìn Kiều Uyển một lát rồi nói: "Huynh ở trong cung mấy ngày không về, nghe nói nuôi bệnh nặng cực kỳ. Bây giờ nhìn qua đúng là đã gầy đi vài phần rồi."
 
Kiều Uyển nén vui sướng cùng chua xót trong lòng xuống, trên mặt chỉ có ý cười nhu thuận: "Đại ca yên tâm, bây giờ muội đã ăn uống tốt rồi, mấy ngày nữa là có thể trở lại như trước kia."
 
Kiều Anh khẽ mỉm cười, đỡ tiểu muội lên xe ngựa, nói: "Muội cũng đừng có mạnh miệng nữa, cũng không biết người đẫy đà thêm vài phần nữa  lại la hét muốn tu đạo tích cốc* là ai nữa."
 
*Tu đạo tích cốc: ăn kiêng, giảm béo
 
Gương mặt Kiều Uyển đỏ bừng, có điều đó chỉ là chuyện lúc còn nhỏ, đại ca lúc nào cũng muốn đem ra nói vài câu.
 
Thanh Trú và Sơ Ảnh đỡ Kiều Uyển vào bên trong buồng xe ngựa, trong lòng Kiều Uyển vẫn còn nhớ về đại ca.
 
Bây giờ Kiều Anh vừa qua nhược quán chưa tới một năm, tiến cung làm việc cũng chưa lâu, ngày nghỉ ngơi cũng sẽ trở về chơi với mấy đệ muội một chút.
 
Nàng nhớ kiếp trước không biết bắt đầu từ khi nào mà nếp nhăn giữa hai mày của đại ca càng ngày càng sâu. Lần cuối cùng nhìn thấy gương mặt tươi cười của đại ca là khi nào nhỉ? Hình như là vào ngày tắm cho tiểu chất nhi tròn ba ngày đi.
 
Nhưng đứa bé kia cuối cùng cũng không sống qua năm đầu tiên của Diên Hòa....
 
Trong lòng Kiều Uyển khẽ bi thương, nhịn không được khẽ đẩy mành xe ra một khe hở nhỏ nhìn ra bên ngoài, nàng muốn nhìn đại ca một cái.
 
Kiều Anh ngồi trên lưng ngựa nhìn muội muội đang vụng trộm ngó ra ngoài: "Làm sao thế?"
 
"Huynh muốn đi đâu thế?" âm thanh mềm mại của thiếu nữ vang lên.
 
"Huynh đưa muội vào cung." Kiều Anh kéo dây cương, con ngựa trắng phát ra tiếng phì phì trong mũi.
 
Kiều Uyển nhìn về bên hông của đại ca: "Hôm nay huynh đâu có lệnh bài vào cung đâu?"
 
Kiểu Anh cười nói: "Đưa muội tới cửa cung."
 
Chóp mũi Kiều Uyển có chút đau xót, nhưng lại lộ ra gương mặt tươi cười: "Được, khi nào muội ra cung huynh cũng phải tới đón muội về đó."
 
Kiều Anh đương nhiên đồng ý.
 
**
 
Dục Viên, vốn là một góc của Ngự Hoa Viên.
 
Năm ấy Thái tử 7 tuổi ngẫu nhiên nhắc tới muốn đi Ngự Hoa Viên ngắm cảnh, lại lo lắng quấy rầy tới cung tần. Thiên tử ngày đó liền hạ chiếu tách một góc Ngự Hoa Viên gần Đông Cung nhất ra đặt tên là Dục Viên, ban cho Thái tử để ngắm cảnh.
 
Thái tử Vinh Kham,  con vợ cả đầu tiên  xếp thứ ba trong đám huynh đệ.
 
Sau khi Chu Hoàng Hậu qua đời, ban hiệu Trang hoàng hậu. Năm ấy Vinh Kham mới năm tuổi được lập làm Thái tử, Nguyên Hi Cung biến thành Đông Cung. Thiên tử tự mình giáo dưỡng Thái tử.
 
Thịnh sủng như thế, ai có thể nghĩ tới sau này lại xảy ra chuyện đây?
 

Chu Hoàng Hậu để lại ba hoàng tử, Tam Hoàng tử Vinh Kham được lập thành Thái tử, ban cung Nguyên Hi, Thất hoàng tử Vinh Nặc, kiếp trước sau khi ra khỏi cung được phong làm Sở Vương, mà ấu nữ từ nhỏ đã được phong là công chúa Gia Ninh, được Thái Hậu nuôi dưỡng ở cung Trường Xuân.
 
Hiện giờ công chúa Gia Ninh đưa thiếp mời tới thường Xuân Yến ở Dục Viên, tuy cũng hợp tình hợp lý nhưng cũng khiến cho lòng người hơi xao động.
 
Trong đám quý nữ ở Ngọc Kinh, Thành Quốc công phủ, Anh Quốc Công phủ cùng Tuyên Ninh hầu phủ có quan hệ tốt với công chúa Gia Ninh đều nhận được thiệp. Các vị nữ nhi phủ gia tam phẩm trở lên xấp xỉ tuổi cũng nhận được thiệp.
 
Lại như nữ nhi hậu duệ quý tộc phủ Xương Vân quận vương, phủ Khang Bình Bá, càng khiến người ta thấy kỳ lạ là công chúa Gia Ninh còn đưa thiệp mời chọc vài vị nữ lang nhà quan trong kinh cùng vài vị quan lớn mới tới kinh thành không lâu.
 
Trong lòng mỗi người đều biết, chỉ sợ là Thái Hậu muốn tuyển phi cho Đông Cung.
 
Kiều Uyển cũng không phải lần đầu tiên đi vào cung nhưng cung nhân dẫn đường thế mà một đường dẫn nàng tới Dục Viên.
 
"Công chúa còn chưa tới, mời tiểu thư ở Dục Viên dạo bước ngắm cảnh một phen." cung nhân hành lễ lùi về phía sau rời đi.
 
Trong lòng Kiều Uyển biết Dục Viên có các nữ quan ghi lại từng lời nói hành vi của

các vị quý nữ, nàng nhìn quanh một hồi, vẫn chưa nhìn thấy bằng hữu tốt thời khuê trung, dứt khoát theo lời đi dạo quanh Dục Viên.
 
Hôm nay đúng là ngày hội hoa, trong Dục Viên sớm đã ngọc thụ dính hồng, xuân cờ phiêu lộng.
 
Đáng lẽ Kiều Uyển muốn đi về phía vườn thược dược nhưng nhớ tới ác mộng trở lại năm Diên Hòa đó, ma xui quỷ khiến nhất thời mà đi về phía rừng trúc của Dục Viên.
 
Nữ lang nhà quan lại đi vào trong cung bên người thường không dám dẫn theo người, công chúa Gia Ninh liền sắp xếp cho các nàng cung nhân dẫn đường. Mà quý nữ thường lui tới trong cung hôm nay đều người có thị nữ tùy thân, chỉ đi quanh Dục Viên đúng thật không đáng ngại.
 
Kiều Uyển đi theo sau Thanh Trú và Sơ Ảnh, sau thời gian hốt hoảng, nàng nghĩ tới cái đêm mưa đó, mang theo Xuân Thủy cùng Thu Sơn đi khỏi Thái Bình Điện cung Trường Nhạc...
 
**
 
Từ trước tới giờ Kiều Uyển cũng thường cũng công chúa Gia Ninh tới Dục Viên chơi, Dục Viên của Thái tử dường như là thuộc về quyền sở hữu của ba huynh muội bọn họ.
 
Tuy Dục Viên chỉ là một góc của Ngự Hoa Viên nhưng một góc này nghe đồn là phỏng theo lâm viên của Giang Nam. Đi ngang qua xuân giá lại hết hồ đá, xuyên qua cánh cửa tròn trên con đường mòn, Kiều Uyển lại cảm thấy quen thuộc cực kỳ.
 
Mac khi nàng đã đứng trước rừng trúc, cả người đều ngây ra tựa như một tia sấm sét xé ngang  bầu trời.
 
"Tiểu thư, người sao thế?" Thanh Trúc đỡ lấy cánh tay Kiều Uyển, cảm thấy cả người nàng hình như đang run rẩy.
 
"Cánh cửa này...." Kiều Uyển run rẩy vươn tay chỉ, "Có từ khi nào?"
 
Thanh Trú cùng Sơ Ảnh nhìn qua chỉ thấy bên cạnh bức tường bao quanh rừng trúc có một chiếc cổng tò vò hình chiếc bình.
 
Kiều Uyển có thể giơ tay lên trời mà thề rằng tận đến năm thứ 28 Thái Hòa thì bức tường này vẫn chưa có chiếc cửa này. Bởi vì chiếc cổng này là tân đế sau khi đăng cơ mở ra vì muốn khai thông giữa cung Trường Nhạc và Dục Viên.
 
Kiếp trước sau khi Thái tử qua đời, thiên tử thường tới Dục Viên thương tiếc nhi tử yêu quý, Thái tử chết bệnh, cung Nguyên Hi lại biến thành một tòa lãnh cung cỏ hoang mọc thành từng đám. Núi non trước mặt nhưng không ai dám động tới một cây hoa hay một chiếc cột gỗ của Dục Viên.
 
Không biết xuất phát từ tâm tư gì, sau khi tân đế kế vị lập tức cho trùng tu lại đem Dục Viên cách cung Trường Xuân không xa biến thành cung Trường Nhạc để cho mẹ ruột mình ở.
 
Kiếp trước, cái đêm mưa xuân khiến Kiều Uyển bệnh không dậy nổi đúng là nàng vừa hay gặp cảnh này liền thương cảm không thôi.
 
"Có lẽ là mới sửa lại." Thanh Trú không biết tiểu thư nhà mình vì sao lại sợ hãi như thế, đành phải trấn an nói, "Tiểu thư sau này dò hỏi công chúa Gia Ninh thử xem sao."
 
Kiều Uyển nhìn chằm chằm cánh cổng tò vò kia, tựa như nghe được đằng sau có tiếng vang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
"Các ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"
 
Thanh Trú và Sơ Ảnh liếc nhau, nói: "Hình như là có tiếng người."
 
"Qua đó nhìn xem."
 
"Tiểu thư, không được!"
 
Tuy Kiều Uyển đi ra đi vào cung Trường Xuân từ nhỏ nhưng đó là cung Trường Xuân mà Thái Hậu nương nương bảo vệ kín đáo! Có thời điểm nàng và công chúa Gia Ninh cùng nhau đi. Trước mắt chỉ có mình nàng nên càng cần thận trọng từ lời nói đến cử chỉ, không thể đi nhiều bước trong một bước
 
Cố tính lúc này Kiều Uyển giống như đang bị thế lực ma mị nào đó mê hoặc vậy, nàng nhìn chằm chằm cái cổng tò vò không nên xuất hiện này, cảm thấy chiếc cổng thần bí này cùng vận mệnh của bản thân gắn liền một nhịp thở.
 
Thanh Trú và Sơ Ảnh không ngăn được Kiều Uyển, trao đổi ánh mắt với nhau. Nếu sau đó xảy ra chuyện gì thì Sơ Ảnh lập tứ tới cung Trường Xuân cầu viện.
 
Kiều Uyển không biết tâm tư của hai nàng ấy, mê muội mà đi về phía chiếc cổng tò vò kia.
 
Tiến lại gần, nàng nghe thấy tiếng hô đau đớn đầy áp lực cùng với âm thanh đánh bằng trượng?
 
Kiều Uyển đứng yên ở bên này của cổng tò vò, đầu óc không hoàn toàn hồ đồ mà bước thêm một bước.
 
Sau khi dừng lại, ánh mắt đầu tiên nàng liền thấy đầu bên kia của cánh cổng tò vò, mấy nội thị ấn một tên thái giám đang hành trượng hình.
 
Tên thái giám kia bị bịt miệng, quần áo phía sau lưng đi xuống đã lộ ra vết máu chồng chất, chỉ có thể phát ra âm thanh đau đớn đầy áp lực. Trượng trong tay mấy nội thị không hề ngừng lại, cây trượng trong tay chuyển động. Nhìn dáng vẻ này có lẽ là muốn đánh chết người này.
 
Kiều Uyển thầm nghĩ trong lòng không ổn rồi, lập tức đảo mắt nhìn về phía người đang đứng ở bên cạnh nhìn.
 
Chỉ thấy thiếu niên kia mặc một bộ y phục màu lam, eo là thắt lưng màu bạc, bản thân khoanh tay đứng một bên nhìn.
 
Nghe được âm thanh, người nọ quay mặt nhìn qua.
 
Gương mặt kia trong vắt trong sáng như ngọc. Mắt phượng quét tới, mắt như điểm sơn sáng như ngôi sao nhưng thần sắc hoàn toàn khác biệt với sự tao nhã đoan chính ngày trước.
 
"Thái tử ca ca..." nữ hài nhi đột nhiên không kịp đề phòng mà lùi lại một bước, ấp úng nói.
 
Sừng sững như cây tùng trước gió,  ngẩng cao đầu hướng về ánh bình minh.
 
Đây là Thái tử Vinh Kham, là người tình trong mộng mà các quý nữ Ngọc Kinh không bao giờ dám nghĩ tới.
 

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện