Nuông Chiều Thái Tử Phi

Chương 5


trước sau


Thiếu nữ váy cẩm kia nghe được hai chữ huyện chủ, không nhịn được mà hoảng hốt. Hoàng thân quốc thích ở Ngọc Kinh khắp nơi, công chúa tuy không có nhiều lắm nhưng huyện chúa lại có vài vị.
 
Ánh mắt nàng ta xoay chuyển, lùi về phía sau nửa bước, hành lễ nói: "Dân nữ mạo muội, không biết trong đình là vị huyện chủ nào?" bất luận nữ nhi nhà ai, trước một người có phẩm cấp đều phải tự xung dân nữ.
 
Mày Phương Phù nhíu lại, người này thế nhưng không tự báo gia môn, ngược lại còn muốn biết danh hào huyện chúa trước, thật là cực kỳ vô lễ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kiều Uyển vẫn ngồi ưu nhã như cũ, vẫn chưa mở miệng.
 
Thanh Trú tiến lên nói: "Trong đình là tiểu thư của phủ Thành Quốc Công và phủ Tuyên Ninh Hầu, không biết tên húy của cô nương là gì?" nàng ấy cũng cố tính không đề cập tới phong hào huyện chủ.
 
Thiếu nữ thấy Phương Phù và Kiều Uyển không mở miệng, chỉ để thị nữ nói chuyện với nàng ta, không nhịn được có chút tức giận.
 
Nàng ta nhanh chóng nhớ lại những lời mẫu thân đã dạy nàng ta về các phủ huân quý trong kinh thành, phủ Thành Quốc Công cũng không hề có huyện chủ. Mà tiểu thư phủ Tuyên Ninh Hầu được phong làm Huyện chủ, chính là mẫu gia của đương kim Thái Hậu!
 
Tiểu thư mẫu gia của Thái hậu sao lại phải giấu kín như thế? Nhưng cũng khó trách nàng một thân tuy không có châu ngọc phú quý nhưng lại có khí chất tự phụ trên mặt.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều, thân là cháu gái của mẫu gia Thái hậu, chuyện tuyển chọn hôm nay cũng không hề có quan hệ với nàng.
 
Thiếu nữ vừa ngẩng đầu thì trên mặt đã là ý cười mềm mại: "Dân nữ họ Hoàng, phụ thân được phong là Xa tướng quân. Nhị vị tỷ tỷ có thể gọi ta là Vân Nhạn." nhị vị muội muội lập tức thành nhị vị tỷ tỷ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thần sắc Kiều Uyển nhàn nhạt mà cho Sơ Ảnh một ánh mắt.
 
Sơ Ảnh nhận thấy ánh mắt tiểu thư nhà mình, trong lòng lạnh lẽo, trên mặt cũng không thuận theo không buông tha nói: "Hoàng gia tiểu thư xông qua đình trong hồ chỗ Huyện chủ tạm nghỉ ngơi, không thoát khỏi mạo phạm, lật mặt liền mặt dày mà xưng tỷ muội ra, cũng không biết cái đạo lý gì, cái gia giáo gì!"
 
Hoàng Vân Nhanh đã bao giờ bị người khác dạy dỗ trước mặt như thế, gương mặt đẹp lập tức phập phồng đến đỏ bừng.
 
Phương Phù thứ mắt liếc về phía tỷ muội tốt nhà mình một cái, ngoài ý muốn khi nàng lại muốn để thị nữ phát cái cơn tức này ra.
 
Kiều Uyển ở Ngọc Kinh có danh đoan chính khiêm tốn, nàng có sự kiêu ngạo của quý nữ nhưng lại không bắt nạt người khác quá mức.
 
Phương Phù kết bằng hữu bao năm qua lần đầu tiên thấy nàng quang minh chính đại mà sai sử thị nữ "Ỷ thế hiếp người" như vậy.
 
Kiều Uyển ngồi ngay ngắn, lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Sao lại không thấy cung nhân dẫn đường của ngươi?"
 
Lúc này trong lòng Hoàng Vân Nhạn đã căm hận cực kỳ, nàng ta thân là nhi nữ của Xa tướng quân chiến thắng khải hoàn hồi kinh, nào biết vừa vào cung đã gặp khó chịu bậc này.huống hồ Kiều gia cũng là thế gia Võ tướng, Kiều Uyển chẳng qua cũng chỉ ỷ vào là mẫu gia của Thái hậu mà ở chỗ nàng ta lập uy mà thôi.
 
Nhưng lúc nàng trước mặt có vài vị thị nữ chặn ngang, nàng ta thế yếu lực mỏng, chỉ có thể chia đầu đáp: "Dân nữ và cung nhân lạc nhau, đã lạc ở trong vườn này một lúc lâu."
 
Bên môi Kiều Uyển lộ ra ý cười lạnh, Hoàng Vân Nhạn này e là vì Thái tử hôm nay cũng đang ở trong vườn này đi. Đáng tiếc, công khóa nàng ta cũng không học cho.tốt, cũng không biết Thái tử sẽ không thích lui tới với thế gia nhà Võ.
 
Nghĩ tới chuyện này, Kiều Uyển không nhịn được nghĩ tới thanh kim tuệ nhi của Tư Lễ Giám kia, còn có cả khuôn mặt chết không nhắm mắt...
 
Kiều Uyển hốt hoảng chốc lát, trong đình không ai nói chuyện.
 
Phương Phù không biết tỷ muội tốt vì sao lại tức giận như thế, bởi thế cũng không hề lên tướng chỉ đứng một bên xem.
 
Hoàng Vân Nhạn còn đang cúi đầu đứng đó, gương mặt dầm biến tím. Phụ thân nàng ta đóng giữ biên ải mười mấy năm, nàng ta đều là tiểu thư được chúng tinh phủng nguyệt, nào từng chịu qua ủy khuất thế nàng, không nhịn được mà lớn tiếng nói: "Huyện chủ tỷ tỷ nếu không còn chuyện muốn hỏi dân nữ, dân nữ."
 
Kiều Uyển nhăn mày, Sơ Ảnh quát: "Làm càn!"

 
Đúng lúc nàng, đường nhỏ bên hồ có một vị cung nhân nhanh chân bước tới. Lúc nành ta thấy rõ người trong đình thì lại bị không khí trong đình dọa nhảy dựng.
 
Kiều Uyển thấy nàng ta có vài phần quen mắt, nghĩ tới đó là cung nhân ở cung Trường Xuân.
 
Cung nhân kia đi tới hành lễ trước: "Tham kiến Huyện chủ Nhu An."
 
Kiều Uyển gật đầu, nói với cung nhân kia: "Ta thấy nàng không có người dẫn đường lại hô to gọi lớn một hơi."
 
Nghe nói tới việc thiếu nữ kia va chạm Huyện chủ Nhu An, thoáng chốc sắc mặt cung nhân kia biến đổi. Thân là cung nhân trong cung Trường Xuân, nàng ta đương nhiên biết vị Huyện chủ Nhu An này chính là minh châu trong tay Thái hậu nương nương.
 
Nếu

thật sự so sánh ra thì thể diện của Huyện chủ Nhu An chủ sau công chúa Gia Ninh ở trước mặt Thái hậu, bất kể là công chúa huyện chúa nào cũng kém xa.
 
Hoàng Vân Nhạn vẫn luôn là người nhìn mặt đoán ý, thấy rõ cung nhân trước mặt luôn đối với nàng ta không nóng không lạnh lại cực kỳ cung kính với Kiều Uyển thì lửa giận trong lòng tiêu tan ngay lập tức, sinh ra chút hối hận.
 
Nàng ta lập tức uốn gối nói: "Phụ thân dân nữ từ nhỏ trấn thủ biên ải không, mới trở lại Ngọc Kinh nên lễ nghĩa chưa được chu toàn. Nói năng có chỗ vô lễ mong huyện chủ thứ tội." tới lúc này nàng ta vẫn không quên nói tới chuyện trấn giữ biên ải vất vả.
 
Kiều Uyển nghe thế liền cười. Nữ hài thử chưa cập mê sóng mắt như dòng nước mùa thu chuyển động trong vắt, lời nói ra lại lạnh cực điềm: "Hoài Xa tướng quân đại thắng trở lại, tiểu hữu quả thật kính nể. Có điều tướng quân bận việc chiến sự mà sơ suất việc quản giáo tỷ tỷ cũng là ăn năn, hiện tại tỷ tỷ đã trở về Ngọc Kinh  không thiếu được cần đi lại khắp nơi, đặc biệt là tiến cung thì càng không thể mất đi lễ nghĩa."
 
Nàng đứng lên, ôn nhu nói: "Vừa hay ta cũng muốn tới cung Trường Xuân, không bằng cầu Thái hậu nương nương cho tỷ tỷ một ma ma dạy lễ nghi tới, cũng có thể giải được lửa xém lông mày của phủ tướng quân."
 
Người trong đình phàm là ai nghe thấy lời này trái tim đều run lên, không nói tới Thái hậu có ban cho ma ma dạy lễ nghi hay không, chỉ cần đoạn đối thoại này lan truyền ra ngoài  thì Hoàng gia chỉ sợ là thật sự trở thành một tên tuổi không hề có chút lễ nghĩa nào.
 
Dù sao đích nữ nhà ông ta ở trong cung chính miệng thừa nhận bản thân lễ nghĩa không mắt nhìn, na nhỏ thì là giáo dưỡng phủ tướng quân không tốt, nói lớn chính là bất kính với người trong cung.
 
Trong lòng Hoàn Vân Nhạn cũng quay lại, nhất thời có chút choáng váng. Nàng ta ở biên cương vô lý ương ngạnh chưa từng nghĩ bản thân chỉ vì lời nói cử chỉ không hợp lý mà trong cung lại mượn cớ giáng mầm tai họa xuống.
 
Trong nhất thời nàng ta ấp úng nói không lên lời, trong lòng càng muốn biện giải lại càng loạn.
 
Lúc này học đã cầm tay Phương Phù vòng qua Hoàng Vân Nhạn mà đi ra ngoài đình.
 
Cung nhân kia vội vàng ở đằng sau mà hành lễ với các nàng: "Nô tỳ cùng Hoàng tiểu thư ở lại chờ hs chỉ của công chúa."
 
Nếu huyện chủ không có ý tha cho vị tiểu thư Hoàng gia này thì chỉ có thể ở đây chờ ý của công chúa Gia Ninh nhà mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Đi được một khoảng xa Phương Phù mới thấp giọng nói: "Nữ nhi của Hoài Xa tướng quân lại như thế sao! Loan Loan, ngươi sao lại đi so đo với nàng ta?"
 
Kiều Uyển thu lại suy nghĩ, nói: "Khiến ngươi chê cười rồi, ta với nàng ta có thù oán."
 
Phương Phù không rõ Kiều Uyển lớn lên tại ngọc linh thì có thể có thù oán gì với Hoàng Vân Nhạn, trong lòng nàng ấy chuyển qua rất nhiều suy nghĩ, chỉ sken phủ Tuyên Ninh Hầu cùng phủ Hoài Xa tướng quân có chuyện gì đó từ lâu, bởi vậy cũng không hề hỏi rõ.
 
Kiều Uyển cũng không giải thích, chỉ là bàn tay nắm chặt, nàng và Hoàng Vân Nhạn đương nhiên không có thù hận gì ở kiếp này.
 
Nữ nhi này của Hoài Xa tướng quân đúng là người đã hại nhị ca của nàng kiếp trước.
 
Mùa thu năm thứ 21 Thái Hòa, vị tiểu thư Hoàng gia này khuynh mộ công tử Khang Bình Bá gia, lại nghe nói hai nhà Thẩm Kiều đính hôn nên tìm mọi cách mua chuộc tôi tớ bãi săn động tay động chân với Kiều Uyển.
 
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Kiều Uyển không quá tinh thông, nhưng nàng ngại phụ thân và huyện trưởng đã đi tùy giá, còn tam ca cùng Thất hoàng tử đi săn. Chỉ xoa nhị ca cùng mấy người trong phủ ở đây liều chết bảo vệ hàng, trong lúc hỗn loạn, nhị ca Kiều Tuấn bị ngựa đạp nát xương đùi.
 
Lần đầu tiên trong cuộc đời Kiều Uyển nếm trải tư vị thù hận chính là ngày ấy.
 
Sau đó nhị ca dỗ dành nàng, một chân đổi được bình an cho nàng thì cũng đáng giá. Hơn nữa huynh ấy đã sớm không có kiên nhẫn đọc sách, đáng lẽ không nghĩ tới việc đi vào con đường làm quan chỉ muốn ngắm nhìn sơn thủy, làm bạn với cầm kỳ thư họa, hiện tại vừa hay có sẵn lý do.
 
Lúc đó nàng cũng đã ngây thơ mà tin.... Đúng là ngu ngốc mà!
 
Nếu thật sự không muốn đọc sách thì nhị ca cần gì tới Quốc Tử Giám? Mười mấy năm khổ học sao lại phải làm bộ như thế?
 
Mấy ngày nay khi cẩn thận nghĩ lại Kiều Uyển có chút hoài nghi nhị ca học xong liền muốn phụ tá Đông Cung.
 
Có lẽ đây chính là tội ẩn của chuyện xét nhà kiếp trước.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện