Nuông Chiều Thái Tử Phi

Chương 6


trước sau


 
Mới rời khỏi đình không xa mà cung Trường Xuân đã phái người tới tìm Kiều Uyển, xưng là Thái hậu nương nương cho mời.
 
Kiều Uyển nhìn Phương Phù, trong lòng biết rằng cung Trường Xuân đã biết được việc ở đình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên khi nàng đi vào chính điện, công chúa Gia Ninh liền kéo tay nàng nói: "Nghe nói có người không có mắt đắc tội ngươi sao?"
 
Kiều Uyển còn chưa trả lời thì âm thanh khụ khụ Thái hậu nương nương ngồi trên ghế chủ tọa tuyền tới. Công chúa Gia Ninh lập tức ôn lương cung kiệm mà nắm tay Kiều Uyển, dịu dàng đi tới trước ghế chủ tọa mà lưu loát hành lễ.
 
Thái hậu nương nương vươn tay, kêu Kiều Uyển tới gần mình, trong miệng chỉ biết thở dài: "Loan Loan gầy rồi."
 
Một câu này của cô tổ mẫu lại là câu đã rất nhiều năm Kiều Uyển không được nghe qua!
 
Kiều Thái hậu đã qua tuổi xuân sắc nhưng thoạt nhìn sắc mặt hồng hào, tinh thần quắc thước. Nhưng nhớ tới kiếp trước sau khi Thái tử bị phế, bộ dạng bà bệnh không dậy nổi kia làm trong lòng Kiều Uyển có chút đau đớn.
 
Trong lòng luân chuyển một hồi mọi chuyện nhưng mặt Kiều Uyển vẫn không thể hiện ra điều gì, chỉ nắm chặt lấy tay lão nhân, mềm mại bộ dạng của tiểu nữ nhi: "Thái hậu nương nương, con đã tốt lên rất nhiều rồi! Gần đây con ăn uống cũng rất tốt đó!"
 
"Ta lại muốn xem con ăn uống tốt thế nào đấy." Kiều Thái hậu cười, vỗ tay nàng nói: "Ta biết trước khi ngươi tiến cung cũng chả ăn được bao nhiêu, Thường Hỉ, ngươi tự mình đi truyền điểm tâm Loan Loan thích ăn đi."
 
"Vâng." nội thị đang đứng một bên khom người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Uyển ngoan ngoan  nói: "Đa tạ Thường công công."
 
Nội thị kia trên mặt lộ ra nụ cười hiền từ vui vẻ: "Không dám nhận lời đa tạ của huyện chủ."
 
Kiều Uyển mỉm cười gật đầu, không dâm thân cận cũng không dám thiếu cảnh giác. Chỉ vì kiếp trước nàng ngẫu nhiên biết được Thường Hỉ này sau khi Thái hậu qua đời thế mà lại vài Tư Lễ Giám. Chẳng lẽ hắn ta vẫn luôn là người thiên tử đắc dụng?
 
Thái hậu gọi Kiều Uyển tới gần ngồi xuống, đoan trang nói với nàng: "Sao hôm nay Loan Loan lại giản dị như thế? Ngày hội hoa phải mặc màu hồng, con thì ngược lại chọn mai Lục Ngạc.
 
Kiều Uyển chớp mắt nói: "Thái hậu nương nương nói phải, ngày hội hoa phải mặc màu hồng, vừa rồi lúc con đi ngang qua Dục Viên đã thấy cả vườn hoa xuân đều đỏ. Hôm nay thưởng hồng chứ cũng không phải thưởng con, sao con lại mặc một thân y phục hồng làm gì chứ?"
 
Công chúa Gia Ninh nhảy dựng lên, muốn đi qua nói nàng: "Hay cho Loan Loan nhà ngươi!" hóa ra công chúa Gia Ninh hôm nay vừa hay mặc một thân y phục đỏ thêu hoa hải đường.
 
Kiều Thái Hậu cười rộ lên: "Con nhóc thích đùa này!"
 
Kiều Uyển thấy khí sắc Thái hậu hôm nay không tồi, cẩn thận thăm hỏi: "Thái hậu nương nương gần đây sức khỏe có tốt không? Con nhìn qua thấy khí sắc nương nương rất tốt, nhìn qua như trẻ hơn 10 tuổi vậy."
 
Kiều Thái hậu chỉ vào hàng nói: "Nghe xem ngươi đang nói gì đi, đừng có chọc cười lão nhân ta."
 
Công chúa Gia Ninh nói: "Nàng ấy đó à, lời nịnh hót một chút cũng không được, chỉ biết nói đại lời thật lòng, khiến tổ mẫu chê cười rồi."
 
Kiều Thái hậu cười đến xoa xoa ngực: "Loan Loan à, gần đây Khiêm Khiêm đi học mà hỏng luôn rồi. Hai ngươi không nên đến cùng nhau đâu." Khiên Khiêm là nhũ danh của công chúa Gia Ninh
 
 
Kiều Uyển không thuận theo mà nói: "Không nói lời nịnh hót sao lại là học cái xấu chứ!"
 
Kiều Uyển và công chúa Gia Ninh kẻ xướng người họa dỗ dành Thái hậu vui vẻ, cuối cùng cũng dỗ được nương nương dùng thêm chút điểm tâm
 
Lúc này nữ quan ngoài điện tới báo, các tiểu thư quan gia mà công chúa đưa thiếp mời đều đã tới thủy tạ ở Dục viên.
 
"Các ngươi ngoan ngoãn một chút đi." Kiều Thái hậu nói,"Náo loạn đến mức ta đau cả đầu."
 
"Thái hậu nương nương không cùng chúng con thưởng xuân sao?" Kiều Uyển hỏi.
 
Kiều Thái hậu xoa tay: "Các người đều là mấy cô nương chơi đùa, ta không đi đâu."
 
Kiều Uyển thấy công chúa Gia Ninh cũng không hề khuyên bảo Thái hậu, cũng dừng đề tài ở đây.
 
Hai người đứng dậy rời khỏi cung Trường Xuân, đi về phía Dục Viên.
 
Sau khi ra khỏi cung Trường Xuân, công chúa Gia Ninh phân phó tùy hầu lùi lại mấy bước, lúc này mới nói với Kiều Uyển mấy chuyện riêng tư.
 
Trước đó Kiều Uyển không biết công chúa Gia Ninh sao lại cẩn thận như thế, sau khi nàng sống lại một đời mới hiểu ra, cuộc sống trong cung hả nàng ấy cũng không dễ dàng gì.
 
"Nghe nói ngươi bị bệnh rất lâu, bây giờ thật sự đã tốt rồi sao?"

 
"Chẳng qua chỉ là sốt cao mấy ngày thôi, sau khi hạ sốt là tốt rồi."
 
 
 
Công chúa Gia Ninh bĩu môi, nói: "Sốt cao mấy ngày liền thì đầu óc cũng bị thiêu hỏng mất, sao đi thưởng hồng lại mặc giản dị như thế."
 
Kiều Uyển cười chỉ lên đầu: "Ngươi nhìn ngọc hoa tam xa đưa ta một chút xem, ta muốn ăn mặc hợp một chút, kết quả lại hợp thành như thế."
 
Công chúa Gia Ninh như bị gợi lên tâm sự gì đó, cẩn thận tiến đến gần bên tai Kiều Uyển: "Gần đây ta có mấy chuyện rất phiền lòng, phụ thân ta gần đây hình như rất giận Thái tử ca ca, ta lo lắng cục kỳ."
 
Kiều Uyển cũng không phải thiếu nữ vô tri  hơn nữa biết biến cố mấy năm sau của Đông Cung, bỗng nghe thấy chuyện này mà không nhịn được rùng mình. Nàng mạnh mẽ ổn định lại tinh thần: "Công chúa, chuyện  này sao có thể nói với ta!"
 
Công chúa Gia Ninh khẽ thở dài một tiếng: "Ta còn có thể nói với ai được đây? Tổ mẫu không thích thấy ta buồn sầu, người sợ chuyện này bị lan truyền ra, lo có cách nào khuyên giải...."
 
Kiều Uyển thấy nàng ấy như

thế, mới cúi người nhỏ giọng hỏi: "Chỉ là đã xảy ra chuyện gì rồi thế?"
 
"Có một vị cao tăng dâng lên An Thần Hương vào cung, phụ thân sai người đưa một ít đến cung Trường Xuân tặng, ca ca nói hương dùng trên người nên để Thái Y Viên kiểm tra rồi mới dùng...."  trên mặt công chúa Gia Ninh có sự buồn rầu nhàn nhạt, hiển nhiên cũng không hoàn toàn cho là Thái tử cẩn thận có gì sai.
 
Kiều Uyển cũng hiểu ra, Thái tử cẩn thận cũng không có gì là sai, sai là sai ở chỗ nghi ngờ người thân cận bên cạnh thiên tử. Từ nhỏ thiên tử cùng Cốc công công làm bằng hữu, nhiều năm qua Cốc công công đều là người được trọng dụng nhất bên cạnh Thánh thượng.
 
Nhưng Kiều Uyển không rõ, chẳng lẽ thiên tử sẽ vì Thái tử có lòng nghi ngờ người của mình mà tức giận hay sao?
 
Công chúa Gia Ninh cũng chỉ tố khổ vài câu, việc bày Kiều Uyển cũng không nói gì, cũng may công chúa Gia Ninh nhanh chóng chuyển đề tài.
 
"Hôm nay cái Hoàng...." công chúa Gia Ninh nghĩ một chút, không nhớ ra tên, "Ngươi và nàng ta có cái thù oán cũ gì thế?"
 
Công chúa Gia Ninh từ nhỏ lớn lên cùng với Kiều Uyển, cực kỳ hiểu tính cách của nàng. Tuy rằng hôm nay lời nói và cử chỉ của vị tiểu thư họ Hoàng kia có chút khinh cuồng nhưng ở bình thường Kiều Uyển nhiều lắm cũng chỉ giáo huấn vài câu liền cho đi, tuyệt đối sẽ không bắt bẻ như vậy.
 
"Thù oán cũ sâu đậm." Kiều Uyển nói.
 
Công chúa Gia Ninh có chút kinh ngạc khi nàng lại trả lời thế này, nhưng thấy Kiều Uyển không có ý định nói tỉ mỉ nàng cũng không muốn hỏi nhiều. Nàng ấy ngay cả tên họ nàng ta cũng lười nhớ, càng miễn bàn tới việc khác.
 
"Ngươi muốn dạy dỗ thế nào?" công chúa Gia Ninh hỏi nàng."
 
"Tìm cho nàng ta một “phu quân tốt”, cả đời này không được hưởng vinh hoa. Cả đời cầu gì cũng không được, một đời khó khăn vất vả."
 
Trên đường Kiều Uyển đi tới cung Trường Xuân đã nghĩ tới, phải tìm cho Hoàng Vân Nhạn một "phu quân tốt" để cho nàng ta cả đời mắc kẹt trong nội trạch mà chết dần chết mòn, cũng không còn có thể kiêu căng, cũng không thể lần nữa được nhìn thấy phong cảnh Ngọc Kinh.
 
Kiếp trước sau chuyện của Hoàng Vân Nhạn lộ ra, nàng ta liền phải tới am Thanh Tuyền xuất bia, nhưng quy y cửa phật sao có thể so được với việc giãy dự giữa hồng trần, tra tấn bởi thế tục? Phải dạy dỗ nàng ra tới những thứ nàng ta không bao giờ nghĩ tới thì mới càng đau đớn.
 
Chỉ hai câu nói như thế mà công chúa Gia Ninh lại có thể hiểu được ý của nàng. Nàng ấy nói: "Được, để ta nói với tổ mẫu, sai người đi làm."
 
Chỉ ngắn ngủi mấy câu không hề có dò hỏi nguyên nhân, lại có thể quyết định xong cuộc đời còn lại của một thiếu nữ, đây chính là quyền thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Bàn tay Kiều Uyển run nhè nhẹ, đây là thừa phụ thân đã dạy dỗ nàng không thể bị lây nhiễm nhiều, cũng chính là thứ đã hại cả một gia nhà nàng.
 
Cho dù là Hoàng Tĩnh, một tướng quân được phong tam phẩm, lầm này ông ta vân  không.thể bảo vệ nữ nhi ác độc lỗ mãng kia của mình như cũ, có lẽ còn phải cảm tạ thiên ân mênh mông quần cuộn nữa.
 
Nhưng khác nhau ở chỗ, kiếp trước ít nhất phủ Tuyên Ninh Hầu còn có thể bảo vệ đứa con thứ chỉ có một chân này. Bảo vệ được khí phách thiếu niên, bảo vệ được vinh hoa  của huynh ấy sau này.
 
Kiều Uyển cực kỳ vừa lòng, cẩm y ngọc thực , ấm áp viên mãn mấy ngày nay cũng không khiến nàng quên đi thù hận. Ký ức kiếp trước vẫn như cũ cắn rứt tim nàng, hàng đã sớm không sợ ngã vào địa ngục.
 
Công chúa Gia Ninh cùng Kiều Uyển đi tới thủy tạ Dục Viên, các vị tiểu thư quan gia đã chờ ở đó từ lâu
 
Phương Phù xa xa nhìn thấy hai người bằng  hữu tốt, đi lên vài bước đón, trên mặt còn mang theo ta cười kỳ lạ.
 
Công chúa Gia Ninh lúc này nhìn thấy những người bên trong thủy tạ, cũng không khỏi cười với Kiều Uyển nói: "Loan Loan, một thân Lục Ngạc kia hôm nay ngươi mặc thật đúng là kỳ diệu."
 
 Khi Kiều Uyển nhìn về phía giữa thủy tạ, là người y phục xanh thêu bách hoa tùng kia không phải là Lưu Nguyên sao?
 
Tác giả:
 
Hoàng Vân Nhạn: Ta, một viên minh châu sáng, phụ thân ruột thịt vừa mới đánh thắng một trận lớn, ngươi chờ đó kẻ nghèo kiết hủ lậu không có tới một thứ châu bảo kiều diễm kia?
 
Loan Loan: Dựa theo con đường văn vả mặt thì lúc này không phải nên cho Sơ Ảnh lên vả mặt hay sao?
 
So Ảnh: ??? Chưa từng luyện qua.
 
Thu tiền: săn bắn mùa thu.
 
Kiều Uyển là đại danh, phong hào Nhu An, nhũ danh Loan Loan.
 
Công chúa phong hào Gia Ninh, danh Vinh Khiêm.
 
Đều là không thường xưng đại danh của nhau, chỉ xưng hô theo phòng hào hoặc tên chữ.
 
Trong truyện một nhà hoàng đế cũng xưng hô là phụ thân, mẫu thân, tổ mẫu,  có điều phi tần vẫn sẽ xưng hô kiểu khác.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện