Nuông Chiều Thái Tử Phi

Chương 7


trước sau


Công chúa Gia Ninh mời tới thưởng Xuân Yến cũng không bắt buộc mọi người đều phải mặc y phục thêu hoa, hơn nữa nghe đồn về việc tuyển phi, mấy nhà nhận được thiệp mời đều cực kỳ phiền não vì y phục vào cung.
 
Ngày hội Hoa có tập tục thưởng hồng, lúc này ở trong thủy tạ người mặc áo hồng đào, đỏ nhạt chiếm hơn nửa. tất cả đều là những màu sắc tươi mới hoặc thanh nhã, vàng nhạt, màu tử đinh hương cũng có vài người.
 
Còn có cả y phục trắng thêu trăm điệp, lục tùng phối hồng đào….. Đều là những màu sắc rất tươi đẹp. dù sao cũng chọn thời điểm được xưng là tiết Xuân Yến ngàn hoa, không ai muốn làm mất hứng thú của công chúa Gia Ninh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lưu Nguyên là cháu gái thứ hai của Lưu các lão, có tài danh. Một ngày như hôm nay mà nàng ta cố tính cài trâm ngọc tinh thoa, cả người mặc một bộ y phục hoa văn trúc màu xanh đậm phối với váy lụa trắng, không cài thêm hoa tươi, không chút son phấn.
 
Đại nghiệp khai quốc trải qua ba thời kỳ, cao tổ lấy binh quyền lập nghiệp cứu vớt vạn dân trong loạn thế. Hậu nhân Võ huân sợ thiên tử kiêng kỵ nên đều dâng lên binh quyền lên trả.
 
Đương kim thiên tử lại là người thích văn chương, đan thanh vũ nhạc, lấy văn hiếu trị quốc, những năm gần đây, xu hướng chia ra hai phe văn võ càng ngày càng sâu sắc
 
Nữ hài vây quanh Lưu Nguyên nói chuyện hầu như đều là con cháu nhà Sĩ lâm gia, sôi nổi khen ngợi với lối trang điểm của nàng ta hôm nay, thanh trúc quân cao khiết*, không rơi tục hồng.
 
*Cao khiết: Thanh cao trong trắng
 
Huân quý đại nghiệp hầu như đi theo con đường thế gia võ tướng, các tiểu thư võ huân gia tốp năm tốp ba ngồi một chỗ, trên mặt đều là ý cười như không cười.
 
Phương Phù đương nhiên cảm thấy không hiểu được tại sao Lưu Nguyên này toàn thân cực kỳ nhạt nhẽo như thế sao có thể được khen thành cao khiết, như vậy cũng có thể thấy được mấy nữ nhi Sĩ Lâm gia rất hay nói những lời nịnh hót này. Cả người một thân thanh trúc trong Xuân Yến ngày hội Hoa có chút e ngại mua danh chuộc tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Công chúa Gia Ninh cùng huyện chủ Nhu an tiến vào thủy tạ, mọi người đều cùng nhau vấn an, quả nhiên có người cười nhạo ra tiếng.
 
Huyện chủ Nhu An bây giờ vẫn chưa cập kê nhưng vẻ đẹp của nàng hiện tại đã có thể thấy được sau này có một không hai ở Ngọc Kinh. Thúy mi tựa núi xa, hai mắt trong như nước mùa thu, khiến người khác nhìn thấy mà ngây người.
 
Y phục trên người nàng cũng đơn giản nhưng làm cho nữ hài nhi càng thêm trắng trắng mềm mềm. Đúng là Tiện nhu xuân vi tửu, Tiễn tuyết tác tân thi*,…. Trong nhất thời đá nhan sắc bình thường của Lưu Nguyên ra bụi cỏ.
 
Cũng không phải thanh trúc không bằng Lục Ngạc, chỉ là phong tư của người mặc hơn hẳn mà thôi.
 
Công chúa Gia Ninh cũng thấy rõ trúc văn xanh đậm trên người Lưu Nguyên, tuy lúc đưa thiệp mời không nói rõ hôm nay lấy hoa làm đề nhưng trong lòng vẫn có chút không vui.
 
Lúc bắt đầu Xuân Yến, cung nhân đưa thức ăn lên, trong đó có hoa tô cùng hoa nhưỡng.
 
Công chúa Gia Ninh nói: “Các người đừng có cảm thấy ta đang hủy đi phong cảnh nhé, lấy hoa tươi này làm điểm tâm cùng rượu.”
 
Mọi người đều nói không dám.
 
Kiều Uyển lại cười: “Xuân phải đi kèm với lạc hồng, còn nữa thương xuân không bằng tế phẩm, công chúa chỉ là đã hiểu ra mà thôi.”
 
Người có quan hệ tốt với nàng cũng cười rộ lên, tiểu thư phủ Anh Quốc công nói: “Mấy ngày không thấy mà ngươi đã học được nịnh hót rồi đó.”
 
Kiều Uyển không thuận theo: “Nào có đâu, vừa rồi ở cung Trường Xuân công chúa còn tán dương ta chỉ biết nói thật thôi đó!”
 
Chẳng qua cũng chỉ là vài câu chê cười, Lưu Nguyên như có như không mà dời mắt.
 
Phương Phù nhìn thấy thế trong lòng cười nhạt, không biết trong phủ Lưu các lão có nghe nói Đông Cung muốn lựa chọn người hay không mà vị nhị tiểu thư Lưu gia này còn muốn làm hành động thế này trước mặt công chúa Gia Ninh.
 
Công chúa Gia Ninh cười giận dỗi Kiều Uyển một phen, lại nói tiếp: “Hôm nay thưởng xuân, các tỷ muội có thể đi dạo ở Dục Viên để ngắm cảnh. Có điều lúc rời khỏi hoa viên còn mong lưu lại một vài tác phẩm xuất sắc.”
 
Trong lòng mọi người rùng mình, tỷ thí tài học này chẳng nhẽ có quan hệ với tuyển phi của Đông Cung sao?
 
Nữ hài của Xương Vân quận vương khó khăn nói: “Gia Ninh tỷ tỷ, ta cũng không biết làm thơ mà.”
 
“Không làm thơ, vẽ cũng được.”
 
Mấy người nhẹ nhàng thở ra, may mắn không cần khúc thủy lưu thương, thế thì làm một câu thơ đối. huống hồ thơ làm ra sẽ bị lưu truyền đi, còn họa thì không dễ. Xem ra hôm nay có muốn nổi bật hay không là do tự mình lựa chọn.
 
Có vài vị có tài danh thiếu nữ tắc hoặc là phẩm trà, hoặc là uống rượu, dường như không ai để ý.

 
Nhóm tông thất cùng nữ lang huân quý trong lòng biết bản thân vô duyên với Đông Cung, nhưng thật ra càng thêm thích Thu Sơn, không bao lâu liền tản ra đi xung quanh khuôn viên thưởng xuân.
 
**
 
Công chúa Gia Ninh cùng vài vị tỷ muội tốt nói chuyện uống rượu xong liền về cung Trường Xuân

thay quần áo nghỉ ngơi. Kiều Uyển còn muốn ở Dục Viên để xua tan đi cảm giác say nên cùng đám người Phương Phù đi lại trong vườn,
 
Mấy người đi được một lát liền thấy có một hồ thạch chất cao, bước lên tựa hồ còn có thể trông thấy ngọc hoa trì. Phương Phù liền đề nghị lên đó nghỉ ngơi một lát, nhìn về phía xuân sắc ở xa xa.
 
Kiều Uyển, Phương Phù cùng Kỳ Hoan đi vào trong đình, để thị nữ cùng cung nhân đi theo canh giữ phía dưới.
 
Tiểu thư nhà Anh Quốc công Kỳ Hoàn ngồi hóng gió lạnh một lát, rượu tỉnh hơn nửa, cười nói: “Hôm nay nhị tiểu thư nhà họ Lưu kia chắc bị ngươi làm tức chết rồi.”
 
Kiều Uyển nói: “Ta còn chưa làm cái gì mà.”
 
Kỳ Hoàn nhìn nàng nâng cằm: “Để ta xem cái khuôn mặt trắng trẻo như ngọc của ngươi xem nào, thật ra ngươi còn muốn làm cái gì nữa?”
 
Phương Phù cười ha hả: “Cầu xin ngươi đừng có đọc mấy cái thoại bản nữa, nói một tý là lại nói bậy.”
 
Kỳ Hoàn không thuận theo, không buông tha nói: “Loan Loan nhà chúng ta đây đúng là rất thích hợp với lối phong thái đơn giản, nhìn còn thanh cao hơn cả nhị tiểu thư giả thanh cao nhà họ Lưu.”
 
Kiều Uyển cười lắc đầu, cũng đứng dậy ngắm cảnh, xa xa nhìn đến một góc rừng trúc của Dục Viên, nhớ tới cái cổng tò vò không biết được làm từ bao giờ kia, trong lòng không khỏi quay cuồng.
 
Nàng vào cung cũng mới có nửa ngày nhưng giống như cả năm rồi vậy.
 
Cảnh sắc xuân tốt đẹp thế này nhưng nàng nhìn lại thấy chẳng khác gì một đóa hoa lộng lẫy nở rộ trước khi lụi tàn. Chỉ cách ba năm trước khi Đông Cung sụp đổ, phủ Tuyên Ninh Hầu làm thế nào để phủi sạch toàn bộ mối quan hệ với Đông Cung, trốn tránh trận thanh lý năm đầu tiên Diên Hòa kia đây?
 
Chẳng lẽ đầu cơ trục lợi, bây giờ liền âm thành ra nhập phe phái của Vinh Đăng, nhị Hoàng tử Chiêu Vương sao?
 
Kiều Uyển chỉ nghĩ như thế trong lòng liền đau xót.
 
Nàng sao có thể không oán hận tân đế đây? Phủ Tuyên Ninh hầu trên dưới 170 mạng người, đây là mối hận ngút trời thế nào chứ!
 
Đứng là nơi cao trong đình, mùi rượu trên người kích thích Kiều Uyển sinh ra những suy nghĩ đáng sợ, nếu bây giờ nàng có quyền thế thì chẳng những nghiền nát một phủ Khang Bình Bá, còn muốn chém đầu thông thiên chi lộ Chiêu Vương kia!
 
“Loan Loan….” Kiều Uyển nghe được Phương Phù khẽ gọi mình.
 
“Sao thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Chỗ hai người kia chỉ cách đó không xa, hóa ra đình cao này vừa hay có thể nhìn thấy Lưu Nguyên gặp mặt nữ lang nhà Trình các lão trong con hẻm.
 
“Hôm nay thật sự là vì nhắm tới vị ở Đông Cung kia sao?” Kỳ Hoàn thấp giọng hỏi: “Công chúa hình như không hề nói gì?”
 
Kiều Uyển nói: “Đúng là công chúa không hề nói gì, ta cũng không tiện hỏi nhiều, dù sao nàng cũng mời cả ta và ngươi.
 
Lưu Nguyên và tiểu thư Trình gia hàn huyên và câu rồi lại tách ra, nhìn qua cực kỳ nho nhã lễ độ, chỉ là Lưu Nguyên nhìn như khiêm tốn kia đang cố ngẩng cao đầu thẳng tắp, đáp lễ tuy coi như tiêu chuẩn nhưng động tác lại cao ngạo kiêu căng.
 
Kỳ Hoan hừ một tiếng: “Ta cũng không tin Đông Cung có thể nhìn trúng nhị tiểu thư họ Lưu thích làm bộ này.”
 
“Nhỏ tiếng thôi!” Phương Phù kéo cánh tay áo của nàng ấy.
 
Kiều Uyển cũng nói: “Tất nhiên là sẽ không.”
 
Năm mười năm tuổi năm ấy nàng cũng giống như cách làm, hành sự chỉ theo thiện ác. Nhưng trong lòng luôn có chừng mực của hành vi, ngày thường có người nhà chỉ dạy, ra ngoài có tùy hầu nhắc nhở, đa số không hề phạm phải sai lầm mà gặp rắc rối.
 
Nhưng nhìn hiện tại, trên đời này có rất nhiều chuyện không liên quan đến thiện ác. Giống như đợt tuyển phi của Đông Cung hôm nay, nếu thực sự cần thì cưới tiểu thư nhà Lưu các lão hay tiểu thư nhà Trình các lão thì có liên quan gì đến thiện ác?
 
“Thôi vậy, trái phải cũng không hề có quan hệ với chúng ta, không bằng bày mực vẽ tranh."
 
Ba người nhất thời không muốn chuyển động liền sau truyền cung nhân đưa giấy bút tới.
 
Khi còn bé Kiều Uyển từng cùng nhị ca học qua vẽ tranh, được sư phụ khen ngợi có chút linh tính, bởi thế nhanh chóng vẽ xong bức tranh cảnh xuân ở Ngọc hoa trì.
 
Mà Kỳ Hoàn còn đang cầm chiếc bút vẽ mẫu đơn, kêu la ầm ĩ tự mình chuốc lấy cực khổ.
 
Không ngồi lên nghỉ một lát, chỉ cảm thấy cảnh hoa đào trong viên khiến lòng người say mê, nói: “Ta cũng muốn quay lại cung Trường Xuân nghỉ tạm một lát.”
 
Phương Phù đang phân cao thấp với khóm thược dược, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Ngươi cứ tự nhiên, lúc nào xuất cung sai người tới nói một tiếng là được.”
 
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện