Kỷ Tuyên đi cùng Kỷ Du, có nói tới dạo gần đây ở kinh thành xuất hiện nhiều thương nhân người Hồ, trong đó trà trộn một vài tặc tử, chuyên môn lừa gạt tiểu cô nương nhỏ tuổi bán lên phía bắc, dặn dò nàng không có việc gì thì tốt nhất không nên ra ngoài, nếu muốn đi thì cũng phải để chàng đi cùng.
Kỷ Du nghe được lời này, thổn thức một phen, cũng không nghi ngờ chàng mà rất nghe lời “vâng” một tiếng.
Kỷ Tuyên thấy nàng ngoan ngoãn như vậy thì rất hài lòng, không nhịn được lại xoa đầu nàng.
Trái lại Kỷ Du phát hiện ra hành động xoa đầu này đại khái chính là động tác duy nhất để ca ca nàng bày tỏ sự thân thiết giữa hai huynh muội, cho nên nàng cũng rất vui lòng.
Đi dạo vườn xong rồi, Kỷ Tuyên nói muốn đến kho sách tìm mấy quyển sách, Kỷ Du không có việc gì làm nên lập tức đi cùng chàng.
Kho sách ở góc tây nam Quận vương phủ, là một tòa lầu hai tầng, khi Kỷ Tuyên còn bé gần như mỗi ngày đều phải ở lại đây nửa ngày, khi đó Kỷ Du không hiểu chuyện, to gan lớn mật, còn rất bám chàng, có lúc không tìm được chàng thì sẽ tới đây, nhưng Kỷ Tuyên luôn vùi đầu đọc sách, rất ít khi để ý tới nàng, có một lần nàng nổi giận trước mặt chàng, xé rách quyển sách chàng đang xem, thế là bị chàng hung hăng mắng trận.
Kiếp trước hai bọn họ chưa bao giờ đi cùng nhau tới đây, sau khi Kỷ Du hiểu chuyện thì càng không dám gần gũi Kỷ Tuyên, cũng không bao giờ tới kho sách này tìm chàng nữa. Xem ra hôm nay vẫn là lần đầu tiên nàng đi cùng chàng tới đây, không khỏi nhớ lại những chuyện xưa xa xôi kia, có chút xúc động.
“Ca ca còn nhớ trước kia không?”
Kỷ Tuyên đang lấy một quyển sách từ kệ gỗ tử đàn màu đen, nghe vậy thì quay sang nhìn nàng.
“Ngày trước muội thích đến đây,” Kỷ Du ngửa mặt đón nhận ánh mắt chàng, trong mắt hơi có ý cười: “Nhưng khi đó muội không ngoan, luôn tới quấy rầy huynh, làm phiền huynh, còn làm huynh tức giận.”
Bàn tay cầm sách của Kỷ Tuyên dừng lại một chút, nhìn nàng một lúc lâu rồi mới ôn tồn nói: “Muội không có không ngoan, là ta…” Chàng thu lại ánh mắt, rũ mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, một lát lại liếc mắt nhìn nàng: “Yểu Yểu, nếu phải nói tới trước đây thì ta chỉ có ngượng ngùng và hối hận.”
“Dạ?” Kỷ Du hơi ngạc nhiên, ý cười trên mặt cũng không thấy, há miệng sửng sốt: “Ca ca…”
“Trước đây ta đối xử với muội không tốt.” Kỷ Tuyên bỏ quyển sách xuống, đến gần nàng, “Muội có trách ta không?”
Kỷ Du vội vàng lắc đầu.
Kỷ Tuyên mím môi: “Nói thật.”
“Chuyện này…” Kỷ Du ấp a ấp úng, ánh mắt trốn tránh, một lúc lâu mới cúi đầu thừa nhận, “Có một chút.” Nói xong nàng lại ngẩng đầu nhấn mạnh một lần: “Thật sự chỉ trách huynh một chút thôi, với lại đó là khi còn nhỏ, sau đó muội trưởng thành thì chưa từng trách huynh nữa, chỉ là, chỉ là… Hơi sợ huynh.”
“Thật xin lỗi.” Kỷ Tuyên nghiêm túc nói.
Kỷ Du ngẩn ra, rất nhanh đã lắc đầu: “Ca ca không cần nói như vậy, không phải một mình huynh sai, muội cũng có chỗ không tốt, muội biết huynh khi đó có rất nhiều việc phải làm, phụ thân và mẫu thân đều đặt hết kỳ vọng vào huynh, huynh vừa phải đọc sách vừa phải luyện võ, là muội không hiểu chuyện, thế nào cũng phải quấn lấy huynh, còn, còn làm hỏng sách của huynh…” Nàng nói tới đây thì hạ thấp giọng xuống, không chỉ không trách Kỷ Tuyên mà ngược lại bản thân có vài phần áy náy.
Kỷ Tuyên nhìn nàng, sắc mặt trở nên mềm dịu, đột nhiên duỗi tay kéo bàn tay trái đang buông thõng của nàng rồi nắm trong lòng bàn tay.
Bàn tay chàng rất lớn, bao bọc toàn bộ bàn tay nhỏ bé của nàng, ấm áp khô ráo, Kỷ Du sững sờ, cúi đầu nhìn tay hai người, lại ngẩng đầu từ từ nhìn chàng, không rõ lý do.
Kỷ Tuyên cười với nàng, chậm rãi nói: “Trước đây là ta không tốt, sau này ta sẽ thay đổi, Yểu Yểu, chúng ta giảng hòa đi.”
“Giảng hòa?” Kỷ Du giật mình, bỗng nhiên hiểu ra, khuôn mặt nhỏ cười tươi như hoa, nàng vội vàng duỗi tay còn lại ra nắm lấy, còn dùng sức lắc lắc bàn tay chàng, vội vàng gật đầu nói: “Chúng ta giảng hòa rồi, vậy ca ca phải quên hết bộ dạng nghịch ngợm làm người chán ghét trước đây của muội, sau này muội cũng sẽ thật ngoan ngoãn nghe lời.”
“Được.”
Hai người nhìn nhau, trên môi đều nở nụ cười.
**************
Cuộc sống bình thản trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến hạ tuần tháng sáu. Đều nói tháng bảy nổi ban đỏ, mắt thấy sắp đến rồi, thời tiết cũng càng thêm nóng bức.
Mấy ngày nay Lâm phu tử bị bệnh nên nghỉ ở nhà, Kỷ Thấm được nghỉ ba ngày không cần đi học nên rất rảnh rỗi. Lúc Kỷ Du đến, cô bé đang ngồi ngây ra trên xích đu trong sân, bên cạnh không có lấy một nha hoàn hầu hạ.
Đang là đầu giờ chiều, thời tiết oi bức khó chịu, lá cây trong viện không hề lay động, không biết gió thổi ở chỗ nào.
Kỷ Du cầm quạt lụa trong tay, vừa phe phẩy vừa đi đến bên cạnh Kỷ Thấm, không biết Kỷ Thấm đang suy nghĩ cái gì mà cứ như người mất hồn, hoàn toàn không nhận ra có người tới gần.
Kỷ Du đứng sau lưng cô bé,