Bởi vì Kỷ Tuyên dặn dò nên hơn mười ngày nay Kỷ Du chưa ra khỏi cửa, trong lúc đó Mục Dung Dung có tới hai lần, Kỷ Du đều nói thân thể không khỏe để không phải gặp nàng ta. Lúc rảnh rỗi, Kỷ Du chủ yếu ở thư phòng đọc sách, luyện viết theo bảng chữ mẫu, thỉnh thoảng cũng thêu thùa với mấy người Tuyết Ương, nàng thêu không tệ, đồ vật làm ra tuy không tính là tinh xảo nhưng cũng đủ nhìn.
Mấy ngày này Kỷ Du thêu khăn tay cho Tích phi và Kỷ Thấm, lại làm một cái thắt lưng cho Kỷ Tuyên. Vốn Kỷ Du muốn làm túi tiền cho Kỷ Tuyên, sau lại nhớ tới túi tiền thường được các cô nương tặng cho nam nhân mình mến mộ hoặc là phu quân, vì thế nghĩ vẫn nên để lại cơ hội này cho a tẩu tương lai đi. Ngược lại thắt lưng rất thích hợp, phàm là người thân trong nhà đều có thể đưa.
Không tính đến bộ quần áo làm trước khi xuất giá ở đời trước thì đây vẫn là lần đầu tiên Kỷ Du tự tay làm thứ gì đó cho Kỷ Tuyên, lúc Kỷ Tuyên cầm trong tay, có thể tưởng tượng ra tâm trạng chàng kinh ngạc vui mừng như thế nào. Kỷ Du cũng không ngờ nàng chẳng qua chỉ vì ca ca làm một chút việc nhỏ như vậy mà chàng đã vui vẻ thật lâu, còn giữ nàng ở lại dùng bữa tối, nàng lập tức nghĩ sau này sẽ thường xuyên thêu cho chàng mấy vật nhỏ để chàng vui, dù sao cũng không tốn bao nhiêu sức lực.
Ngoài làm những việc này ra thì thời gian còn lại của Kỷ Du gần như đều dùng để bầu bạn với Kỷ Thấm. Cũng may bỏ công luôn được báo đáp, mấy ngày nay tâm trạng của Kỷ Thấm rõ ràng khá hơn một chút, cũng không hỏi những vấn đề kỳ lạ nữa, chỉ là có chút dính người, cứ tan học là lập tức chạy đến Linh Miểu uyển, có khi buổi tối cũng phải ngủ lại chỗ này, trái lại Kỷ Du tốt tính, mọi thứ đều thuận theo cô bé, chỉ hy vọng cô bé có thể vui vẻ giống trước.
Qua mấy ngày nữa là sẽ đến đêm trước tiết nữ nhi, tiết nữ nhi chính là tết Thất Tịch Khất Xảo, mấy ngày này thành Trường An cực kỳ náo nhiệt, trong chợ phía đông, chợ phía tây đặc biệt mở ra mấy gian hàng chuyên bán đồ dùng trong ngày hội Khất Xảo, còn có xảo quả, các loại bánh ngọt đặc trưng của ngày này, cho nên mấy ngày nay đường phố rất đông người, không khí đón tết nồng đậm.
Kiếp trước, từ khi Kỷ Du mười hai tuổi, hàng năm đều dẫn Kỷ Thấm ra ngoài dạo chợ vào ngày hội Khất Xảo, có khi sẽ còn đồng ý lời mời của tiểu cô nương nhà khác, đi chơi chung với các nàng. Bởi vì ngày hội Khất Xảo chính là ngày hội của các cô nương nên trong thời gian này nữ nhi sẽ tự do hơn so với bình thường một chút, được cho phép ra ngoài chơi đùa, có lúc sẽ còn nhìn thấy ở trên đường có một nhóm công tử cô nương trẻ tuổi cùng nhau ngắm cảnh, đi dạo phố, du hồ, xem kịch, hội thơ, các loại hoạt động vui chơi giải trí đều có.
Năm nay bên ngoài cũng náo nhiệt như trước, đến ngày mùng bốn tháng bảy, Kỷ Du đã nhận được năm sáu tấm thiệp, đều là quý nữ nhà khác mời nàng ra ngoài chơi, trong đó có cả Mục Dung Dung nhưng Kỷ Du đều từ chối.
Nàng vẫn nhớ kỹ lời dặn của Kỷ Tuyên cho nên sẽ không ra ngoài một mình, trái lại định năn nỉ Kỷ Tuyên dẫn nàng và Kỷ Thấm ra ngoài chơi.
Mùng năm tháng bảy, Kỷ Tuyên trở về phủ lúc chạng vạng tối, Kỷ Du đã ở Thiều Quang viện chờ chàng. Nghe xong lời thỉnh cầu của Kỷ Du, chàng vui vẻ đồng ý.
Kỷ Du rất vui mừng trở lại Linh Miểu uyển, nói tin tức tốt này cho Kỷ Thấm, ai ngờ tiểu nha đầu lại thay đổi sắc mặt, bày ra vẻ không tình nguyện.
Kỷ Du chỉ nghĩ là cô bé lại nhớ tới lần bị uất ức ở chỗ mẫu thân, đem bất mãn này giận lây sang ca ca, dù sao cũng là huynh muội ruột thịt nhưng mẫu thân lại đối xử khác nhau, trong lòng không cân bằng cũng có thể hiểu. Kỷ Du ngon ngọt dỗ dành vài câu, lại giúp Kỷ Tuyên nói vài lời tốt, cuối cùng Kỷ Thấm cũng miễn cưỡng gật đầu.
Tới ngày mùng sáu tháng bảy, Kỷ Du dậy từ sớm, Kỷ Thấm ngủ cùng nàng, tiểu nha đầu ngủ rất say, Kỷ Du không lập tức gọi cô bé mà đi rửa mặt chải đầu, bảo nha hoàn chuẩn bị đồ ăn sáng rồi mới đánh thức Kỷ Thấm.
Kỷ Du chọn một bộ váy mới của mùa này, là váy lụa màu đỏ nhạt, nhẹ nhàng tươi đẹp, mặc lên người lộ ra vẻ hoạt bát đầy sức sống. Nàng chọn cho Kỷ Thấm một bộ váy đỏ thêu hoa hải đường bằng chỉ bạc, chính là kiểu dáng của tiểu cô nương, rất đáng yêu, hai tỷ muội thay váy áo xong, đứng cùng một chỗ, dáng vẻ lung linh xinh đẹp đều khiến người ta không dời mắt được, mấy nha hoàn nhìn thấy thì khen không ngớt miệng, Kỷ Thấm nghe xong ngược lại rất vui vẻ, tinh thần lúc trước khôi phục không ít.
Ăn sáng xong, hai người lập tức tới Thiều Quang viện. Bởi vì đi cùng Kỷ Tuyên ra ngoài, Kỷ Du theo kinh nghiệm lúc trước nên không mang theo nha hoàn, trong lòng nghĩ dù sao có ca ca ở đó rồi, không cần thiết phải dẫn nhiều người đi cùng như vậy.
Tới cửa Thiều Quang viện, loáng thoáng nghe thấy trong viện có tiếng nói chuyện, đến gần nhìn một cái, thì ra là Mạnh Thiệu Đình tới.
Đã một thời gian Kỷ Du không gặp Mạnh Thiệu Đình, vào dịp sinh thần của hắn, nàng vẫn luôn ở hậu viện Mạnh gia, còn uống nhiều rượu, lúc gần đi mơ mơ màng màng nên cũng không nhìn thấy hắn. Hiện giờ đột nhiên nhìn thấy bóng người mặc áo bào tím đứng ở kia thì hơi có