“Chu Hoài Lễ, ngươi có biết chân của nữ nhân không thể tùy tiện đụng vào không?”Giờ Tuất, trong cung đang ca vũ mừng cảnh thái bình, thủ lĩnh cấm quân[1] mặt nhăn mày nhó đưa người của mình đến trước cổng Tây Hoa canh gác.
Còn phải nói, dù cho có ăn lương hoàng gia, ngày lễ vẫn phải làm việc chắc chắn vui không nỗi rồi.
[1] Chỉ quân đội phòng vệ thủ đô hoặc cung đình (ngày xưa).
“Ây ngươi nói xem! Khi nào mới có người đến đây thay ca vậy? Nương tử của ta còn đang chờ ta về nhà cùng nàng ngắm trăng nữa!” Thị vệ nói thầm với người bên cạnh.
“Gấp cái gì chứ, bảo vệ hoàng thượng cho tốt, tương lai tự có hàng ngàn hàng vạn ánh trăng cho ngươi ngắm.”
“Phải phải phải, tiểu tử nhà ngươi trung thành dũng cảm, vậy ông đây đi trước, canh giữ cho tốt đi!”
Thị vệ đứng từ phía sau nhìn bóng dáng cà lơ phất phơ vừa rời khỏi, trầm giọng nói: “Thật đúng là lừa lười đi tiểu ra phân.”
Hàng cây liễu trồng bên cạnh bờ tường đang đổ bóng dài mềm mại, thướt tha như mỹ nhân e thẹn.
Vân Thường và Chu Hoài Lễ đều tự mình khoác bên ngoài áo choàng đen phủ kín người, thừa dịp thị vệ đưa lưng về phía mình, bọn họ rón ra rón rén đi tới bên cạnh chỗ lỗ chó.
Chu Hoài Lễ nhìn thấy cái lỗ chó thì nhăn mặt, đúng là “lỗ chó” mà! Cái lỗ nhỏ tới đáng thương, xem chừng chỉ có nữ nhân mảnh mai cùng thái giám nhỏ nhắn như hắn mới chui qua được, nếu là nam nhân trưởng thành ngay cả bả vai cũng không thể lọt qua.
Lúc mà hắn đang bận âm thầm cảm thán thì nương nương nhà hắn đã nhanh nhẹn chui ra bên ngoài, đang háo hức nhìn hắn ở trong này với ánh mắt trông mong.
Sẵn dịp nhộn nhịp ca múa thanh bình, đêm đen gió lớn chui lỗ chó.
Hắn cúi người quỳ xuống đất, chẳng dám hó hé nửa lời cẩn thận vươn người lên phía trước, lúc chui qua cũng cố không để phát ra tiếng động nào.
Quá trình này diễn ra suôn sẻ, cuối cùng chỉ còn hai chân ở bên trong, hắn nhanh chóng di chuyển ra ngoài, vừa dịch ra liền nghe thấy tiếng thị vệ la lớn: “Ai đó?!”
Trong tức khắc trái tim Chu Hoài Lễ muốn vọt tới cổ họng, hắn có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập bên trong.
Nghe được tiếng bước chân trong kia càng lúc càng gần chỗ lỗ chó, Vân Thường đưa tay véo mũi, nhỏ giọng kêu: “Meo ~ Meo ~”
“Còn tưởng là ai, chỉ là một con mèo, cũng phải, cái lỗ nhỏ như lỗ kim ai có thể chui ra được chứ?”
Còn có thể chui ra được cả một phi tần không biết sống chết cùng đồng phạm là tên thái giám.
Để không phát ra tiếng động lớn Vân Thường và Chu Hoài Lễ đều cởi giày ra, hai người tay cầm giày nhanh chân chạy khỏi hoàng thành.
Gió thổi vi vu bên tai, họ cảm thấy mình lúc này như đang phiêu lưu mạo hiểm, giống như cuối cùng cũng thoát ra khỏi động quỷ kia.
Cái cảm giác vừa hồi hộp vừa sung sướng này là lần đầu tiên Chu Hoài Lễ được trải nghiệm.
Hai người chạy đến khu chợ sầm uất, tiếng cười trẻ thơ cùng tiếng rao của những người bán hàng rong vang lên không ngớt, có cả mùi thơm