Hắn không dám nhìn nàng, hơi thở từ môi nàng mang theo hương rượu, thoang thoảng… …Vân Thường nhào vào lòng của phụ nhân kia, cười nũng nịu: “Thường nhi đến đây ăn tết với mẹ mà!”
Người phụ nhân kia đẩy Vân Thường ra, chỉ vào trán nàng nói: “Nếu mà bị......!Bị người khác biết được, ta xem con làm sao mà sống đây!” Nói xong nghiên người qua. “Còn không mau đi vào đây!”
Chu Hoài Lễ đi theo Vân Thường vào trong sân, tuy bên trong này không lớn lắm nhưng được sắp xếp gọn gàng trang nhã, ở giữa sân có để bàn bày lễ vật gồm bánh ngọt cùng chút hoa quả.
Sau khi phụ nhân đóng cửa lại, liếc nhìn Chu Hoài Lễ. “Vị này là?”
Vân Thường cầm lấy miếng bánh cho vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Hắn là người trong cung của con, người gọi hắn là Tiểu Lễ Tử đi, mẹ à con đói bụng quá! Trong nhà mẹ còn đồ ăn không?”
Chu Hoài Lễ còn chưa kịp chào hỏi câu nào liền nói “Thỉnh an phu nhân”, nhưng chỉ thấy phụ nhân kia nện một đấm vào người Vân Thường. “Cái con nha đầu thúi này đồ cúng còn chưa bày quá một canh giờ đâu! Nhả ra ngay cho ta!”
Vân Thường trốn sau lưng Chu Hoài Lễ, thò đầu ra nói: “Nuốt vào rồi! Không nhả đâu!”
Phụ nhân bất lực nhìn nàng, thở dài: “Chờ một chút, để ta đi chuẩn bị cho con chút thức ăn.”
Trên bàn ăn, Vân Thường tay đang cầm nửa con gà quay, mẫu thân của nàng vẻ mặt chán ghét nói: “Nhìn kìa giống hệt như là ma đói, hoàng cung không cho con ăn đầy đủ sao?”
Vân Thường đang nhai thịt gà, giọng líu ríu: “Hoàng thượng sớm đã không sủng ái con gái nữa rồi.
Người trong cung chỉ quan tâm ai có quyền có uy, bây giờ còn không cho con gái ăn thịt.”
Hiển nhiên Chu Hoài Lễ biết nàng đang nói phét, chỉ đành phải cố nín nhịn cười.
Phụ nhân muốn nói gì đó, đột nhiên ho lên dữ dội, tay ôm chặt ngực với vẻ mặt đau khổ.
Vân Thường không gặm gà nữa, mắt cũng không chớp hỏi: “Mẹ à, mẹ sao vậy?”
Phụ nhân lấy khăn tay lau nước mắt sau cơn ho dữ dội vừa rồi. “Không sao đâu, chắc do trời gần đây đột ngột trở lạnh nên bị nhiễm cảm thôi, ngày mai uống chút thuốc sẽ khỏi.”
Vân Thường gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng: “Không thì hôm khác con đưa người vào cung, sẽ bảo thái y xem bệnh cho người.”.
truyện kiếm hiệp hay
“Tự lo cho bản thân mình đi!” Bà ấy trừng mắt nhìn nàng. “Chẳng phải con nói cả thịt cũng không được ăn sao? Ngay từ đầu ta không nên cho con vào cung.
Phi tần cái gì mà phi tần chứ, nói trắng ra còn không phải là thiếp thất của hoàng đế sao? Mẹ của con cả đời làm thiếp, cuối cùng con gái của ta vẫn phải làm thiếp!”
Vân Thường bĩu môi, oan ức nói: “Việc này có thể trách con sao? Đó là hoàng thượng.
Nếu con từ chối hắn, lỡ hắn tức giận giết chết con thì sao?”
Phụ nhân lấy một cái đùi gà nhét vào miệng nàng. “Con lo ăn đi! Mở miệng ra chỉ khiến cho ta tức điên.”
Nói