“Ngươi cùng biểu thúc đều phải đi huyện thành, không phải ở nhà chỉ còn biểu thẩm cùng biểu đệ?” Lưu Lãng nhíu mày, “Biểu thẩm có thể mang được biểu đệ sao?”Mục Dương Linh có chút 囧, nhưng vẫn nói: “Cho nên ta mới đi lại đây để tìm ngươi, ta muốn nhờ ngươi cùng biểu mợ giúp ta chăm sóc nương cùng đệ đệ của ta, quay đầu lại ta sẽ mua đường cho ngươi ăn.
”“Ngươi làm gì nhất định phải đi theo biểu thúc tới huyện thành?” Lưu Lãng có chút không tình nguyện, hắn muốn học chữ cùng Mục Dương Linh, không muốn để nàng đi huyện thành.
“Nhà ta còn rất nhiều hàng da, nương của ta sắp sinh, cũng sắp qua mùa đông, cho nên lần này vô luận như thế nào đều phải bán hết, cha ta lớn lên giống người Hồ, thương nhân ở nơi đó luôn muốn ép giá.
”“Nhưng ngươi chỉ là một hài tử.
”Mục Dương Linh hừ hừ nói: “So với cha ta luôn bị người khác khi dễ thì mạnh hơn nhiều.
”Lưu Lãng đành phải lui một bước, “Vậy được rồi, chờ nương ta trở về ta sẽ nói với nương.
”Mục Dương Linh lập tức tươi cười, nhìn thấy Lưu Luân từ trong nhà nhìn ra thăm dò, tươi cười càng nhiều, “Luân biểu đệ, ngươi dẫn đệ đệ của ta đi chơi cùng Cẩu Đản bọn họ được không?”Lưu Luân xụ mặt không tình nguyện, nhưng vẫn cao ngạo nói: “Được rồi, bất quá chuyện hôm nay ngươi nhìn thấy ta tắm rửa không được nói cho người khác.
”Mục Dương Linh áp xuống tươi cười, nghiêm trang nói: “Vừa rồi ta thật sự chưa nhìn thấy cái gì cả, mới mở cửa đã bị ngươi đuổi ra.
”Lúc này Lưu Luân mới cao hứng, hừ một tiếng nói: “Ta cũng cảm thấy ngươi không nhìn thấy gì.
” Tiến lên dắt lấy tay nhỏ của tiểu Bác Văn, phất tay nói: “Đi thôi, biểu ca sẽ mang ngươi đi chơi, Cẩu Đản bọn họ đang bắt cào cào ở đầu thôn, ngươi có muốn đi bắt hay không?”“Ta không thích chơi cào cào, ta muốn chơi trốn tìm cùng bọn họ.
”“Lát nữa ngươi nói với bọn họ, ta đi bắt cào cào……” Chơi trốn tìm là trò chơi mà tiểu hài tử mới chơi, Lưu Luân mới tám tuổi nghĩ rằng hắn đã trưởng thành, hắn không cần chơi loại trò chơi này.
Mục Dương Linh nhìn bọn họ đi rồi, lúc này mới cầm quyển sách 《 Luận Ngữ 》 xoay người trở về, mới đi đến nửa đường liền đụng phải Lưu Vĩnh đang trở về từ trong ruộng.
Mục Dương Linh mỉm cười nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Lưu Vĩnh mười tám tuổi liếc mắt nhìn Mục Dương Linh một cái liền mắt nhìn thẳng đi qua, Mục Dương Linh thở dài một tiếng.
Đệ đệ muội muội của Lưu Vĩnh sau khi tìm trở về bởi vì tuổi còn nhỏ, ngay từ đầu còn sợ hãi tránh né hắn, sau đó cũng muốn thân thiết với ca ca, nhưng cha nương của hắn lại phòng bị hắn, làm cho tình cảm huynh đệ muội của bọn họ lãnh đạm không ít, ngay cả người lớn trong thôn cùng hài tử cũng không muốn chơi đùa cùng Lưu Vĩnh.
Trong thời gian Mục Dương Linh còn đi học ở trường đã từng học môn tâm lý, hài tử có thể cho người ngoài nhìn thấy cảm xúc ở trong lòng bọn họ, nhưng đồng thời điều đó cũng sẽ làm đả thương người khác, bởi vì bọn họ sẽ không che giấu sự ngây thơ chất phác vui sướng của mình, đồng dạng cũng sẽ không che giấu d*c vọng tà ác của mình.
Nàng cảm thấy nàng có chút hiểu Lưu Vĩnh, năm đó Lưu Vĩnh bất quá chỉ là một hài tử mới chín tuổi, lúc hắn chưa từng tiếp xúc với sách vở, hắn chỉ có chút ích kỷ, có chút tranh cường háo thắng, nhưng sau khi tiếp xúc với sách vở, hắn biết đến sự rộng lớn của thế giới bên ngoài, đã biết đọc sách có thể trở nên nổi bật, có thể mặc y phục đẹp, được ăn đồ ngon, ở phòng lớn, d*c vọng của hắn phát triển mạnh mẽ đã khiến cho hắn xem nhẹ những chuyện khác, bởi vì hắn vẫn còn là hài tử, lòng dạ của hắn còn quá nhỏ, việc mà hắn có thể nghĩ đến cũng quá ít.
Mục Dương Linh có thể bao dung Lưu Vĩnh, có thể khuyên bảo Lưu Hành cùng Lưu Nhị nương chơi đùa trò chuyện cùng ca ca, nhưng lại không thể thuyết phục được phu thê Lưu Tam thúc cùng người lớn trong thôn, thậm chí Thư Uyển Nương cũng không đồng ý nàng đồng tình Lưu Vĩnh.
Bởi vì Thư Uyển Nương bọn họ nhìn ra vấn đề của Lưu Vĩnh là xuất phát từ bản tính, bản tính của hắn đã hỏng rồi, dù có dạy dỗ thì hắn cũng không sửa được.
Bất quá đây đều là chuyện nhà người khác, hiện tại Mục Dương Linh muốn khuyên bảo phụ thân dẫn nàng đi huyện thành.
Nàng chạy về nhà, ngồi xổm trước mặt phụ thân đang sửa sang lại hàng da, cười hì hì nói: “Cha, ngươi nhìn, đây là quyển sách mà Lãng biểu ca nhặt được, là một quyển.
”Mục Thạch kinh hỉ, “Thật sự? Sách này có giá trị là một lượng bạc, ngươi lấy về đưa cho nương ngươi cất giữ cẩn thận, chờ đệ đệ của ngươi học xong 《 Tam Tự Kinh 》 ta lại mua cho hắn quyển 《 Thiên Tự Văn 》 là được.
”“Cha, không bằng lần này đi huyện thành liền mua, ta đã lâu không đi dạo hiệu sách, ngài mang ta đi nhìn một cái đi.
”Mục Thạch nhíu mày, “Không được, chỉ để nương cùng đệ đệ ngươi ở nhà ta không yên tâm.
”“Ngài yên tâm, ta đã suy