Canh năm, Mục Thạch liền rời giường.
Thư Uyển Nương tỉnh lại, đang muốn xuống giường, Mục Thạch liền đè lại nàng, ôn nhu nói: “Ngươi mau nằm, một mình ta dậy là được.
”Thư Uyển Nương nhỏ giọng nói: “Ta làm đồ ăn cho ngươi.
”“Không cần, ta sẽ tự mình đi vào phòng bếp làm đồ ăn, bụng của ngươi đã lớn, nhanh nằm xuống.
” Mục Thạch mặc xong quần áo, giúp thê tử dịch chăn, sau đó mới đi ra bên ngoài.
Hắn đã sớm chuẩn bị đồ vật cần thiết khi đi đường, nhưng thời gian đi đường quá dài, hắn muốn mang theo hai cái bánh nướng, hơn nữa nữ nhi cũng muốn đi theo, hắn càng sẽ không ủy khuất nữ nhi.
Mục Thạch đi lấy gạo để nấu cháo, sau đó nhanh tay làm bánh nướng áp chảo, lại vớt ra một ít dưa chua cắt nhỏ đem đi xào.
Mục Dương Linh ở trên giường gian nan bò dậy, bên người nàng là tiểu Bác Văn đang ngủ rất sâu, tỷ tỷ muốn ngồi dậy hắn chỉ lật người qua sau đó tiếp tục ngủ.
Mục Dương Linh mặc xong quần áo đi ra ngoài thì nhìn thấy phụ thân đã chuẩn bị xong, lập tức cảm thán Mục Thạch đúng là một người nam nhân tốt, thương lão bà, đau hài tử, có đảm đương, còn tốt hơn cả phụ thân đời trước của nàng, nàng quyết định về sau có gả chồng thì phải gả cho người giống như vậy.
“A Linh đã rời giường? Chạy nhanh đi rửa mặt rồi lại đây ăn một chút, chúng ta sắp lên đường.
”Mục Dương Linh gật đầu, múc nước súc miệng rửa mặt, ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn cơm chờ lão cha bưng đồ ăn lên.
Mục Thạch đem cháo đặt ở trên bếp lò, phía dưới để than, thê tử tỉnh dậy là có thể ăn, hắn bưng một nồi cháo đặt lên trên bàn, múc cho nữ nhi một chén, nói: “Ăn nhiều một chút, chúng ta phải đi đường rất xa.
”Mục Dương Linh gật đầu.
Thư Uyển Nương vẫn cảm thấy lo lắng nên đã rời giường, nàng đỡ bụng đi tới nhìn hai cha con, Mục Thạch bất đắc dĩ, giúp nàng ngồi xuống, nhanh tay nhanh chân ăn xong, nói: “Chúng ta ra cửa ngươi liền ngủ cùng Bác Văn, nàng ngủ nhiều một chút, buổi tối hôm nay ta và A Linh khẳng định có thể trở về kịp.
”“Các ngươi cũng đừng nóng vội, thật sự không được thì cứ mướn xe chạy trở về, A Linh vẫn còn nhỏ tuổi, ngươi đừng để nàng mệt muốn chết ……”Mục Dương Linh đã ăn no, buông chén đũa xuống, vung bàn tay lên, hào phóng nói: “Nương, ngươi cứ yên tâm, sức lực của cha còn không lớn bằng ta, ta cũng không cần cõng đồ, lúc đi đường cũng sẽ không cảm thấy mệt.
”Thư Uyển Nương: “……”Thư Uyển Nương lo lắng nhìn nữ nhi, về sau nàng lớn lên thật sự có thể gả ra ngoài? Xem ra của hồi môn cần chuẩn bị nhiều một chút.
Mục Thạch đẩy xe ra cửa, nhìn Thư Uyển Nương vẫy vẫy tay, nói: “Ngươi nhanh trở về phòng, nhớ khóa trái cửa, có chuyện gì liền đi tìm biểu tẩu, ta đã nhờ nàng chiếu cố ngươi.
”Mục Dương Linh bò lên trên xe đẩy tay ngồi xuống, hô: “Cha, nương, hiện tại không đi trời liền sẽ sáng.
Chúng ta chỉ đi huyện thành, cũng không phải đi dăm ba bữa không trở lại……”“Đã biết, đã biết.
” Mục Thạch xoay người nâng xe đẩy tay cho vững vàng, quay đầu lại nhìn thoáng qua thê tử, thấy thê tử vẫn còn đứng ở cửa nhìn, Mục Thạch chỉ có thể bước chân nhanh hơn để rời đi, chỉ khi nhìn không thấy hắn, thì thê tử mới trở về phòng, lúc này đang là thời điểm có sương sớm nhiều nhất, cũng không thể để cảm lạnh a.
Mục Dương Linh vững vàng ngồi ở trên xe đẩy, chỉ chốc lát liền mệt rã rời, quay đầu lại thấy phụ thân vẫn còn thỉnh thoảng nhìn về phía sau, liền thở dài nói: “Cha, chúng ta đi ra ngoài có một ngày thì có thể xảy ra chuyện gì, ngươi cũng cẩn thận quá rồi.
”“Tiểu hài tử thì biết cái gì? Nương của ngươi không giống chúng ta, trước kia nàng là thiên kim đại tiểu thư, đi ra đi vào đều có người hầu đi theo, hiện tại nàng đang có thai, còn phải chiếu cố đệ đệ của ngươi, nhà chúng ta lại ở gần chân núi, trước kia có ngươi ở nhà thì không sao, hôm nay ngươi cũng đi theo ta đến huyện thành, sao ta có thể yên tâm?”Trước kia Mục Dương Linh còn chưa có lớn vẫn chưa thể bảo vệ mẫu thân cùng đệ đệ, hắn muốn đi huyện thành đều phải chọn thời điểm lúc biểu tẩu không bận rộn, đưa mẫu tử bọn họ đến Lưu gia, buổi tối hắn trở về thì sẽ đi đón.
Nhưng hiện tại là mùa thu hoạch, tuy rằng hắn đã nhờ vả biểu tẩu, nhưng thời gian rảnh của biểu tẩu cũng không có bao nhiêu.
Mục Dương Linh chỉ cảm thấy lão cha lão nương thật sự quá dính, “Sân của nhà chúng ta là dùng gạch xanh để xây cao, cho dù ở gần chân núi thì cũng không cần phải sợ, hơn nữa ta đã nói với nương, sau khi chúng ta đi nàng sẽ đi đến nhà của Lãng biểu ca chơi, có thể xảy ra chuyện gì?”“Là do lòng ngươi rộng lớn, được rồi, ngươi nhanh ngủ một giấc đi.
”Lúc này trời vẫn còn tối, có ánh trăng chiếu sáng, không dùng lửa vẫn có thể nhìn thấy xung quanh.
Mục Dương Linh cười hì hì, liền lấy ra một tấm da hồ ly để che lại thân thể, nói: “Cha, ta ngủ trước, lát ta tỉnh sẽ đổi cho ngươi ngủ.
”Mục Thạch không có ý kiến.
Mục Dương Linh đã dậy từ rất sớm, hơn nữa trên đường đi rất yên