Không thể nghĩ tới chính nàng cũng đến nơi này!
Khi bước vào Hình bộ đại lao, Sở Nhụy lại cảm thấy đột nhiên có nhiều cảm xúc.
Hơn mười năm trước, Cảnh gia hơn bảy mươi người cũng bị nhốt vào đại lao phải chịu bao nhiêu đau khổ, bị vu oan giá họa, cuối cùng bị trảm đầu thị chúng.
Hiện tại bây giờ tình cảnh của mình so với cha mẹ tốt hơn nhiều lắm!
Tuy rằng là đại lao, nhưng giam cầm nàng ở một nơi tiếp theo giam giữ tội phạm Hình bộ là hai thế giới khác nhau. Nơi này sáng ngời, thông gió, khả năng không khiến người ta cảm thấy áp bức.
Quan ngục mang Sở Nhụy vào một gian lao ngục, nàng phát hiện bên trong có một chiếc giường, trên giường chăn gối đều sạch sẽ, trên bàn còn bày nến, ấm trà.
"Cô nương, cô hãy nghỉ ngơi trước, đại nhân nói án tử không vội." Thủ hạ của Phùng Dực Phong đối với nàng rất khách khí, nói xong rồi đi ra ngoài.
Không vội? Đem nàng nhốt lại ở nơi này mỗi ngày, kêu trời, trời không thấu ở địa phương quái quỷ này. Nhưng bọn họ thực không vội.
Sở Nhụy ngồi trên giường, hay tay ôm đầu gối, đem mặt chôn thật sâu ở trong người, nhớ tới Tiểu Liên Bồng chết thảm rốt cuộc nàng không nhịn được nước mắt tuông như mưa.
Không biết khóc bao lâu, thể xác và tinh thần nàng mệt mỏi ngã vào trên giường rất nhanh tiến vào giấc ngủ.
Trong lúc nhất thời trong phòng giam trống rỗng không một tiếng động.... Nàng ngủ thật lâu, thấy chính mình lạc vào cảnh trong mơ, trong không trung một phiến sương trắng, nàng mơ hồ thấy được cha mẹ, tỷ tỷ, cùng vô số người thân trong Cảnh gia......Đúng vậy, là mọi người nàng vui mừng đi qua, càng ngày càng gần, gần đến mức có thể chạm vào họ.
Đang phấn khởi lại ôm mọi người, đột nhiên không biết từ đâu bốn phương tám hướng xuất hiện đầu trâu mặt ngựa, dùng xiềng xích thô to mang cha mẹ mọi người đi mất. Bây giờ, lại nhìn thấy xung quanh bây giờ không có một bóng người, nàng đi qua đi lại không có một đường lui bên cạnh là một vách núi.
Nàng mở miệng kêu, nhưng không cách nào phát ra tiếng, chân muốn chạy nhưng chạy không được, không biết phải làm sao bên cạnh lại phát ra tiếng nói.
"Xảy ra chuyện gì? Người đang êm đang đẹp, sao tự dưng lại chết?"
"Nhanh một chút bẩm báo đại nhân! Không được chậm trể?"
"Đúng vậy, báo cho phòng chính Nhiếp đại nhân biết! Người như thế nào lại chết ở đại lao."
Đã chết! Mà ai đã chết? Sở Nhụy nghe xong càng nghĩ càng muốn mở mắt ra xem người nào
đã chết, lại phát hiện bản thân mình không mở mắt được.
Đầu óc của nàng bình thường, nhưng trái tim hình như không đập,....Cho nên những người đó đã cho rằng nàng đã chết sao?
Trong phòng giam nho nhỏ tựa hồ rất nhiều người, nghe qua kết quả khám nghiệm tử thi.
Âm thanh nàng nghe được, người này là ở Nhiếp phòng chính khám nghiệm cho Tiểu Liên Bồng, nàng nghe họ nói:"Thực sự kỳ quái, phu nhân này hẳn là mắc bệnh tim, cho nên mới đột nhiên tử vong, mà bệnh này lại không có dược liệu để điều trị.....Bằng không thuộc hạ giải thích không được vì sao phu nhân này không có tim đập cùng mạch đập."
Di chứng của bệnh tim? Nói đùa, Thiền phu nhân kia nũng nịu mới có di chứng bệnh tim, nàng mới không có bệnh như vậy?
Ta không có chết. Ta không có chết nha.
Sở Nhụy trong lòng như nóng như lửa, muốn lớn tiếng kêu thật to, nhưng yết hầu giống như bị chế trụ nàng hoảng sợ cực độ kêu không ra mà động đậy lại không được.
Có người phủ tấm vải mỏng từ đầu đến chân của nàng. Nàng sợ hãi, ý thức rõ ràng miệng không thể nói, mắt không thể mở.
Một lúc sau, có vài người vào phòng giam trong đó nàng biết một người, người này ở Trọng Hoa Cung hoả táng người đã chết.
Sở Nhụy thật kinh ngạc, lâm vào mê mang, mặc cho những người đó thay xiêm y, búi lại tóc cùng cài trâm ngọc phượng mang giày thêu oa cho nàng.
Tay chân cẩn thận đem nàng để không trung, nếu nàng đón không sai đây là quan tài.
Hoảng sợ đến cực hạn, nàng rõ ràng là không chết, những người này..... Thật sự là muốn đem nàng mai táng sao?
Nàng chống cự kịch liệt, nàng không muốn im hơi lặng tiếng chết đi.
Nhưng kết quả là vẫn cứ như vậy trách được ai đây?
Không trách hoàng hậu nương nương nhẫn tâm, không trách Nhiếp Thư Thần vô tình mà là trách vận mệnh của mình quá bất công?