Suốt cả quãng đường xuống Hoàng Tuyền, ta im lặng không nói gì.
Từ sau khi gặp tên Long Bách Xuyên kia, tim ta vô cùng đau, cũng vô cùng khó chịu.
Chẳng biết nó làm sao nữa! Ta xoa xoa ngực, ổn định lại tinh thần.
Sau khi giao đống vong linh cho bọn tiểu quỷ, ta liền chạy tới chỗ Diêm Vương hỏi chuyện.
Tên Lục Trấn vẫn cứ lẽo đẽo đi theo ta, ta quay lại nhìn một lần thì hắn sẽ hờ hững liếc ta một cái.
Đôi bên vẫn lặng im không ai nói với ai câu nào.
Khi ta bước gần tới cửa, tên tiểu quỷ đột nhiên run rẩy quỳ xuống, lắp bắp thi lễ:" Tham....!tham kiến đại nhân".
Ta gật đầu.
Có điều, có chút khó hiểu.
Bình thường mấy tên này vẫn thi lễ với ta, nhưng đâu có sợ đến mức đó? Chẳng lẽ là do Lục Trấn kia? Ta nhìn hắn, thấy hắn đang đưa tay lên môi, ra dấu giữ im lặng với tiểu quỷ, thấy ta quay đầu nhìn, hắn chợt mỉm cười với ta.
Thì ra.....!thì ra nam thần cười lại chính là như vậy! Tuy chỉ là tuỳ tiện mỉm cười thôi mà cũng khiến ta dào dạt hạnh phúc trong lòng.
Ta lắc lắc đầu, vớ vẩn! Thân là quỷ sai, có tư tình với kẻ khác, dù có mười Diêm Vương cũng không đỡ nổi bể nương dâu này cho ta đâu!
Ta chẹp miệng, đẩy cửa tiến vào.
Lần đầu tiên ta thấy Diêm Vương ngồi nghiêm túc như thế, cũng phải lấy lệ với người mới, vậy nên ta do dự quỳ xuống thi lễ với Diêm Vương.
Lão nhìn ta, lại kinh ngạc hơn khi thấy ta thi lễ, đang định híp mắt trêu chọc ta thì phán quan bên cạnh hắng giọng liếc mắt về phía Lục Trấn.
Diêm Vương đành đằng hắng lấy lại vẻ uy nghiêm như cũ.
"Tiểu Tịch, đứng dậy đi."
"Tạ Diêm Vương!"
"A Bộc, dâng trà cho hai vị đại nhân đi!"
"Vâ.....!Vâng!", tiểu quỷ A Bộc run rẩy dâng hai chén trà lên.
Lục Trấn đến thi lễ cũng chẳng thèm, hắn ngồi luôn xuống ghế, gạt gạt nắp trà, chống mắt xem ta cùng Diêm Vương diễn trò.
Ta nghi hoặc, nếu hắn là người mới, dù sao lần đầu thấy Diêm Vương thì cũng nên sợ sệt hoặc kinh hãi mới phải chứ? Sao ta có cảm giác dường như hắn chẳng để bất cứ ai ở Minh Phủ này vào mắt thế?
Nhưng lúc đó ta lại không nghĩ nhiều như vậy.
Ta ra hiệu cho Lục Trấn thi lễ với Diêm Vương.
Hắn liền khoát tay với ta, bị ta trừng mắt mới gật đầu, khiêm tốn nói hai chữ: "Diêm Vương!"
Lão quỷ gia kia hình như rất sợ hắn, lão run run gật đầu đáp lại, cũng không biểu lộ bất kì hành động nào với hắn nữa.
Quay sang hỏi chuyện ta.
"Tiểu Tịch, hôm nay đến là có chuyện quan trọng sao?"
Ta gật đầu: "Vâng, quả nhiên là có chuyện cần hỏi Diêm Vương một chút, sẽ không phiền lâu đâu".
"Khà khà", Diêm Vương vuốt chòm râu của mình, tay lão núc ních thịt, nhìn qua là biết lão béo tới cỡ nào, " Lâu rồi không thấy Tiểu Tịch khách khí như vậy, nói đi, là chuyện gì, bản vương nếu giúp được, tuyệt sẽ không chối từ".
"Tạ Diêm Vương! Chỉ là ta muốn