Đường tới cầu Nại Hà phải đi mất một đoạn, ta cố gắng đi cực chậm để câu giờ.
Khốn nạn thật, Diêm Vương không hề nghe ta giải thích, một mực tống khứ ta đi.
Phải chăng ta là bị sao Thái Bạch chiếu sáng chói luôn rồi?
"Ha ha, Lục Trấn huynh này!", ta cười giả lả, "Lần này đi theo bảo vệ ta, thật sự khổ cho huynh rồi".
Lục Trấn hắn đến mày còn chẳng thèm nhướn, phe phẩy quạt ngọc thong dong đi trước.
"Coi như bảo vệ chó nhỏ thôi, không phiền, không phiền! Ngược lại, vẫn là mong Lạc cô nương đi nhanh một chút!"
Ta trợn tròn mắt, nghẹn không nói nên lời.
Hắn.......!hắn vậy mà....!vậy mà dám nói ta là chó?!
Nhưng lúc đó ta ngượng vô cùng, vì ý đồ của ta có lẽ đã bị hắn nhìn ra.
Ta định bụng sẽ nịnh nọt Mạnh Bà vài câu, như vậy sẽ không cần uống canh nữa! Diêm Vương nói để Lục Trấn khoá pháp lực của ta chứ gì, vậy ta sẽ dùng pháp lực hơn hai trăm năm tu luyện đấu với hắn.
Ta không tin là không thắng được thằng nhóc này!
Ta quay ra cười với Lục Trấn, hắn cũng cười với ta.
Có điều nụ cười của hắn mang theo ý đồ.
Cơ thể ta lại tựa hồ run nhẹ một cái.
Cho dù ta có cố tình đi chậm tới mức nào, cầu Nại Hà cuối cùng cũng vẫn phải đến.
Ta hít một hơi thật sâu, định chạy tới chào hỏi Mạnh Bà.
Bỗng một đạo tiên quang đánh vụt tới, ta nghiêng mình né được.
Tiên khí phảng phất trong không trung khiến âm phủ bỗng trở nên bức bối.
"Ngươi! Ngươi bỉ ổi đánh lén!", ta mắng Lục Trấn.
Hắn cười cười, lại dùng quạt đánh thêm một đạo tiên khí về phía ta.
Ta lại nghiêng mình để né lần nữa.
"Ngươi không phải quỷ sai! Ngươi là thần tiên?", câu hỏi sau ta không chắc lắm.
"Điều này không quan trọng lắm! Ta chỉ muốn khoá pháp lực của ngươi thôi.
Sẽ không làm ngươi bị thương."
Ta cười nhạt, không làm ta bị thương à? Tiên lực của hắn mang theo sát khí, còn dám cam đoan sẽ không làm ta bị thương?
Ta tụ khí lực, đánh liên tiếp đao gió về phía hắn.
Lưỡi đao vừa nhanh vừa mang theo âm khí của Hoàng Tuyền.
Quan trọng hơn là nếu trúng một đòn thôi thì chắc chắn nguyên thần sẽ tổn thương! Ta phải công nhận, đòn này của ta hơi độc ác, nhưng để sống sót ở nhân gian, ác nữa ta cũng làm!
Lợi dụng cơ hội Lục Trấn đang né đòn, ta cố sống cố chết chạy về phía Mạnh Bà.
Đồng thời phất tay hất đổ nồi canh lớn.
Ta chạy qua cầu, Mạnh Bà rống lên quát ta: "Lạc Minh Tịch khá khen cho ngươi! Lão nương chờ ngươi quay lại tính sổ!!!"
Ta rùng cả mình.
Thân hình đẫy đà của Mạnh Bà mà đè vào ta thì ta chỉ còn đường thịt nát xương tan! Đằng sau lưng ta vẫn có một kẻ điên truy đuổi.
Sao hắn