Nhà thờ từ
đường Nhan gia, được xây dựng ở phía Đông trong phủ Vũ Dương Hầu, kiến trúc
hùng vĩ, cảm giác tràn đầy trang nghiêm, dưới mái hiên, trên bảng hiệu thật lớn,
viết hai chữ ngay ngắn “Từ đường”, giữa những hàng chữ, không lộ ra một chỗ khoảng
trống dư thừa nào.
Trong từ đường
bài trí rất tinh tế, so với phủ Vũ Dương Hầu xa hoa, có vẻ đơn điệu hơn nhiều,
nhưng mỗi đồ vật bên trong cũng không mất phần trân quý.
Ở giữa bàn
thờ, được đặt các bài vị tổ tông của Nhan gia qua nhiều thế hệ, trên vách tường
treo những bức họa chủ nhân của mỗi một thế hệ trong Nhan gia, uy nghiêm khí
phách.
Phía trước
bàn thờ, Nhan Lăng cùng Nhan Xảo đang quỳ gối trên đệm cói song song nhau, bởi
vì vừa mới trải qua cuộc chiến dữ dội, toàn thân hai người đều đau nhức như có
trăm ngàn con ngựa giẫm đạp lên, khóe miệng đau đớn kéo lên, trong lòng đem đối
phương hận thấu xương.
Nhan Hướng
Thái gương mặt lạnh lùng, bờ môi dày kéo căng lên, hai tay chắp sau lưng, đôi mắt
hắn sắc bén như chim ưng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Nhan Lăng cùng
Nhan Xảo.
Thật lâu
sau, mới nghe được tiếng hắn gầm lên vô cùng tức giận: “Nói rõ ràng cho ta, cuối
cùng là chuyện gì xảy ra?”
Trước kia,
hai người không phải là chưa từng cãi nhau, không có gây sự qua, cho dù là
đánh, cũng không dám dùng chiến khí đánh nhau trắng trợn đến như vậy, mà hôm
nay, các nàng hai cái tiểu thư vậy mà đánh nhau kịch liệt như thế, đều khiến
cho hạ nhân chạy tới xem náo nhiệt, hắn tốt xấu gì cũng là thân phận tôn quý Vũ
Dương Hầu, sao lại sinh ra hai đứa nữ nhi không có tiền đồ như vậy, một chút
cũng không hiểu được vì lợi ích của gia tộc mà ưu tiên trước.
“Cha, là tại
nhị tỷ trước, chạy đến Tử Xảo Các cố tình gây sự, không hỏi nguyên nhân liền lấy
canh hắt vào mặt của nữ nhi.” Nhan Xảo đánh đòn phủ đầu, điềm đạm đáng yêu lên
án việc ác của Nhan Lăng trước.
Nhan Lăng
nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt liếc Nhan Xảo: “Tiện nhân, kẻ ác như ngươi dám
cáo trạng trước, cha, là nàng sai khiến Tuệ Nhi hạ độc vào đồ ăn của nữ nhi, bất
quá nữ nhi tức giận, mới đi Tử Xảo Các đòi lại công đạo.”
Nhan Lăng vừa
nói xong, liền rước lấy ánh nhìn giận dữ của Nhan Hướng Thái: “Lăng nhi, Nhan
gia dạy cho ngươi giáo dưỡng chạy đi đâu hết rồi, há mồm ngậm miệng mắng tiện
nhân, trong mắt ngươi còn có hay không coi ta là cha đây, càng có hay không xem
phủ Vũ Dương Hầu còn tồn tại.”
“Cha, ta……”
Nhan Lăng bị hắn gầm lên khẽ giật mình, trong lời muốn nói nhưng cũng thôi.
Nhan Xảo chết
tiệt, ngay cả ở trước mặt cha cũng giả vờ giả vịt.
Lúc này, cửa
lớn nhà thờ từ đường đang đóng chặt bị người vội vã mở ra, chủ mẫu Nguyễn Mai vội
vàng đi vào, sắc đẹp không hề hao mòn theo thời gian lại bộ dáng thùy mị trên mặt
càng hiện ra đầy vẻ lo lắng cùng suốt ruột.
Nguyễn Mai
khóe mắt quét nhìn qua nữ nhi đang quỳ gối trước bàn thờ tổ tông, lúc này Nhan
Lăng đang quay đầu lại chốc lát thấy được trên mặt lộ ra vết bầm tím kia, còn
đang sưng phù, thiếu chút nữa tâm đau như chết, tuy rằng rất muốn đi qua an ủi
nữ nhi của mình, nhưng ngại cho Nhan Hướng Thái còn ở đây, vẫn là cung kính đi
lên hành lễ.
“Thiếp thân
bái kiến Hầu gia.”
Nhan Hướng
Thái chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Nguyễn Mai một cái, theo yết hầu miệng phát ra một
chữ “Ân”, rồi sau đó lại đem ánh mắt dừng ở trên người Nhan Lăng cùng Nhan Xảo.
Nguyễn Mai
thấy nét mặt coi thường của Nhan Hướng Thái, trong lòng co rút đau đớn, nhưng vẫn
cố gắng mang theo bộ dáng dịu dàng vui cười, đi lên phía trước: “Hầu gia, xin
ngài bớt giận, thiếp thân cũng là vừa mới nghe hạ nhân bẩm báo xong, Lăng nhi
cùng Xảo nhi đánh nhau là không đúng, nhưng mà Lăng nhi luôn luôn tuân thủ quy
củ, sẽ không ngang ngược như vậy, ở trong đó nhất định là có cái gì hiểu lầm.”
Nguyễn Mai
lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu, chỉ là lời của nàng mới nói xong, ngoài cửa dì hai
nương Lâm Hương Y lập tức chạy vào liền tức giận khó nén được chỉ trích nói.
“Chủ mẫu lời
này là có ý gì, nữ nhi của ngươi tuân thủ quy củ, chẳng lẽ Xảo nhi của ta chính
là cái người cố tình gây sự sao? Ngày thường ai hành vi đoan trang, ai kiêu ngạo
ương ngạnh, trong lòng Hầu gia cũng đã biết là ai, không nhọc chủ mẫu ở chỗ này
cường điệu.”
Lâm Hương Y
vừa nói, một bên bước nhanh hướng trong phòng đi tới, nàng ỷ vào Nhan Hướng
Thái sủng ái, mà đi thẳng đến Nhan Xảo, đừng nói hành lễ, ngay cả con mắt cũng
không có nhìn Nhan Hướng Thái một cái, đỡ bả vai Nhan Xảo vẻ mặt vô cùng thương
xót: “Xảo nhi đáng thương của ta, sao lại bị người khác đánh thành như vậy,
Nhan Lăng, sao ngươi nhẫn tâm như vậy, ngay cả muội muội ruột của mình cũng ra
tay nặng như vậy, ngươi xứng làm trưởng nữ của phủ Vũ Dương Hầu sao? Hầu gia,
ngươi cần phải làm chủ thay Xảo nhi của chúng ta nha, khuôn mặt tròn xinh đẹp,
ngươi nhìn một cái xem đều bị Nhan Lăng đánh thành bộ dáng gì rồi, nàng đây là ỷ
vào thân phận trưởng nữ của mình mà khi dễ Xảo nhi là cái thứ nữ, Hầu gia,
ngươi nhất định phải thay Xảo nhi chủ trì công đạo a.”
Lâm Hương Y
ôm Nhan Xảo một bên khóc, một bên hướng Nhan Hướng Thái khóc lóc kể lể, Lâm
Hương Y ngày thường vốn cực kỳ xinh đẹp, lại phối hợp bộ dáng lệ hoa, càng phát
ra sở sở (rõ ràng) động lòng người,
dù là nam nhân đều cứng rắn kiên cường cũng
không nhẫn tâm làm ngơ được.
Nhan Hướng
Thái vội vàng ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ bả vai Lâm Hương Y đang run run, nhẹ giọng
an ủi: “Yên tâm, việc này nếu là lỗi của Lăng nhi, ta nhất định sẽ trừng trị
nghiêm khắc .”
Trong lời
nói của hắn, khiến cho đáy mắt mẹ con Lâm Hương Y dâng lên đắc ý, lại như một
chậu nước lạnh tạt vào trên người mẹ con Nguyễn Mai.
“Hầu gia……”
Nguyễn Mai ngón tay bấu chặt, móng tay thật dài tiến sâu vào thịt, giống như dùng
loại đau đớn này mới có thể làm cho nàng duy trì bình tĩnh mà sẽ không điên cuồng
xông lên xé nát gương mặt Lâm Hương Y.
Đáy lòng
suy nghĩ bởi vì Nhan Hướng Thái mãnh liệt đoạn tuyệt mà tức giận không thôi,
nhưng vẫn muốn giả trang một bộ dáng nhã nhặn hiền lành.
Nhan Lăng sợ
hãi nhìn lại Nguyễn Mai, trong lòng là nồng đậm ghen ghét cùng không cam lòng.
“Quả thật
theo như lời Nhị nương nói, phụ thân nhất định sẽ vì nữ nhi cho một cái công đạo,
nếu không phải Nhan Xảo hạ độc vào trong đồ ăn của ta, thì ta vì sao phải chạy
đến Tử Xảo Các sinh sự, huống chi, còn giương roi hủy mặt ta, đúng là nữ nhi bảo
bối của ngươi đấy.”
Nhan Lăng
tuy rằng hồi hộp lo lắng Nhan Hướng Thái sẽ một mặt bao che Nhan Xảo, nhưng vẫn
là nhịn không được muốn biện giải cho mình, chính là trong lời nói vô cùng đúng
đắn.
Nhan Hướng
Thái khẽ cau mày, nhìn về phía Nhan Xảo, hai cái nữ nhi hắn đều luôn yêu
thương, Nhan Lăng mặc dù không thông minh khéo léo bằng Nhan Xảo, nhưng cũng
không đến mức lỗ mãng ngu dốt, vô duyên vô cớ đi Tử Xảo Các gây rối, chẳng lẽ
là đúng như lời của nàng nói như vậy?
Chỉ là Xảo
nhi từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn dịu hiền, sẽ không làm ra chuyện ác độc
như vậy.
Lâm Hương Y
thấy Nhan Hướng Thái dùng ánh mắt đánh giá nhìn Nhan Xảo, trong lòng không khỏi
một chút “Lộp bộp”, Nhan Hướng Thái sủng ái nàng như vậy, nhưng không cho phép
bất cứ người nào ở trong phủ làm ra cái chuyện gì tổn hại đến danh dự của phủ
Vũ Dương Hầu.
“Hầu gia, Xảo
nhi sẽ không làm việc này.”
“Đúng vậy,
cha, nữ nhi không có hạ độc vào trong đồ ăn của nhị tỷ.”
Nhan Lăng
đáy lòng thoáng tức giận, tà ác liếc Nhan Xảo: “Ngươi không có, bất quá ngươi
có sai khiến nha hoàn của ngươi làm thôi.”
“Ngươi nói
bậy, đây rõ ràng là ngươi vu oan hãm hại ta.” Nhan Xảo vừa tức vừa vội: “Cha,
cái này nhất định là nhị tỷ cố ý hãm hại ta đấy, ngươi tin tưởng ta, ta không
có.”
Nhan Hướng
Thái suy tư một lát, thông báo cho Tuệ Nhi tiến vào, bước vào từ đường, Tuệ Nhi
liền nơm nớp lo sợ quỳ gối trên mặt đất.
“Nô tỳ bị
oan, nô tỳ không có hạ độc vào trong đồ ăn của Nhị tiểu thư, kính xin Hầu gia
minh xét.”
“Ân?” Nhan
Hướng Thái hơi hơi nheo mắt lại lập tức quét về phía Nhan Lăng, một chữ từ
trong miệng tràn ra, lộ ra cảm giác áp bách.
Nhan Lăng
thần sắc căng thẳng, vội vàng nhìn về phía Vũ Dương Hầu: “Cha, Nhan Xảo nếu làm
việc này, đương nhiên sẽ không thừa nhận.” Sau đó nàng lại nhìn về phía Nhan Xảo:
“Ngươi nói ngươi không hạ độc, vậy ngươi có dám đem đồ ăn của ta ăn hết không?”
“Ta……” Nhan
Xảo thần sắc bỗng nhiên cứng đờ, nàng là thanh giả tự thanh*, nhưng mà thận trọng
như nàng, ở trong lòng không khỏi phỏng đoán đây là có phải hay không Nhan Lăng
đang cố ý gài bẫy nàng.
(*thanh giả
tự thanh: ví như thanh liêm, minh bạch trước sau gì cũng tự sáng tỏ.)
Đồ ăn kia
có phải hay không là do Nhan Lăng tự mình hạ độc, nếu nàng ăn, liền xác nhận được
đồ ăn kia thật sự có độc, mà tất cả mọi người sẽ nhận định chuyện này là do
nàng hạ độc, nàng hết đường chối cãi, nếu như Nhan Lăng hạ là độc dược chết người,
như vậy nàng ăn nhất định chết chắc không thể nghi ngờ, cứ như vậy, xem như
Nhan Lăng đã trừ bỏ được nàng, lại khiến cho trên lưng nàng mang tội danh hạ độc
giết chết trưởng tỷ.
Nếu như
nàng không ăn, nàng bị hiềm nghi vẫn là lớn nhất.
Mặc kệ nàng
có ăn hay không, đều là bất lợi.