Đáng chết,
mưu kế thật sâu, Nhan Lăng ngu ngốc kia không có khả năng sẽ nghĩ ra được, chẳng
lẽ là đại nương dạy ?
Đúng rồi,
nương có nói đại nương tâm kế thâm trầm, lòng như rắn rết, nhất định là đại
nương dạy cho nàng, tuy rằng quá trình chịu bị thương, nhưng mục đích thực sự
có thể đạt tới nhất tiễn song điêu.
(nhất tiễn
song điêu: một mũi tên bắn chết hai con chim)
Nàng hạ độc
mưu hại tỷ tỷ, như vậy mẫu thân nàng cũng trốn không thoát tội danh dạy hư nữ
nhi, ở trong lòng phụ thân địa vị chắc chắn xuống dốc không phanh.
Mưu kế thâm
độc như vậy làm Nhan Xảo kinh hãi, nếu một bước đi sai, cả bàn đều thua.
Nhấp mím
môi, nàng ngửa đầu nhìn Nhan Hướng Thái:“Phụ thân, nữ nhi thật là oan uổng , nếu
con thật sự muốn hạ độc độc hại nhị tỷ, sẽ tuyệt đối không dùng nha hoàn của
mình, không phải nói cho người khác biết là ta làm sao?”
“Làm bộ làm
tịch.” Nhan Lăng phun Nhan Xảo một ngụm, âm thanh lạnh lùng nói.
Nhan Xảo áp
chế tức giận xuống đáy lòng, phút chốc xoay người, giơ tay đối với Tuệ Nhi đang
quỳ phía sau, một bên nhéo, một bên mắng:“Ngươi là đồ không biết tốt xấu, có phải
lén lút ở sau lưng ta làm chuyện ác gì hay không, còn không mau thành thật khai
báo, uổng công ta ngày thường đối đãi ngươi không tệ, trọng dụng ngươi, không
nghĩ tới ngươi lại ở sau lưng ta làm cho ta chịu tiếng xấu thay ngươi.”
Tuệ Nhi bị
Nhan Xảo nhéo đau đòi mạng, cũng không dám né tránh, chỉ phải liều mạng cầu
xin:“Tam tiểu thư tha tội a, nô tỳ thật sự không có, nô tỳ bị oan .”
“Ngươi đây
là muốn vu hãm nhị tỷ nói lung tung sao? Nếu việc này không đúng, nhị tỷ làm
sao có thể đến Xảo các của ta vấn tội, ngươi cái nha đầu chết tiệt này, ta đánh
ngươi , hay là chửi , mà ngươi lại muốn hại ta như vậy.”
“Ô ô ô ô,
tam tiểu thư, nô tỳ thật là oan uổng , nô tỳ không có hạ độc nhị tiểu thư, cầu
tam tiểu thư minh xét, cầu Hầu gia minh xét.”
Lâm Hương Y
đứng một bên thấy Nhan Xảo đem mũi giáo chuyển hướng sang nha hoàn mình, vốn có
chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh hoàn hồn, tròng mắt hơi hơi chuyển, bà liền chỉ
vào Tuệ Nhi:“Ta hiểu được, ngươi nhất định là bởi vì lần trước ta phạt ngươi quỳ
mà ghi hận trong lòng, cho nên hạ độc nhị tiểu thư, vu oan giá họa cho tam tiểu
thư, Hầu gia, hết thảy đều là do tiện tì Tuệ Nhi này làm , Xảo nhi luôn luôn
nhu thuận ôn nhu, nàng vạn vạn không dám, cũng không có khả năng đối với tỷ tỷ
mình hạ độc nha.”
Tuệ Nhi bị
hai mẹ con Lâm Hương Y lên án làm cho kinh hãi khiếp đảm, trừ bỏ liều mạng dập
đầu, chỉ còn biết anh anh khóc.
Có người
khóc sẽ rước lấy Nhan Hướng Thái thương yêu, tỷ như Lâm Hương Y, mà có người
khóc sẽ chỉ làm Nhan Hướng Thái tâm phiền ý loạn.
Thực bất hạnh,
Tuệ Nhi thuộc loại người sau.
Ánh mắt lợi
hại của Nhan Hướng Thái hung hăng quét trên người Tuệ Nhi, như lưỡi dao lạnh thấu
xương:“Tuệ Nhi lớn mật, độc hại tiểu thư, giá họa chủ tử, tội không thể tha,
lôi xuống đánh chết.”
Một câu lạnh
như băng không mang theo cảm xúc gì, làm cho lòng Tuệ Nhi nháy mắt trầm xuống
đáy cốc, trong lòng Nhan Xảo cũng không lay động, Tuệ Nhi hầu hạ nàng lâu nhất,
đột nhiên mất đi nàng, Nhan Xảo có chút luyến tiếc, nhưng nghĩ đến chỉ có từ bỏ
nàng mới có thể bảo toàn chính mình, liền ngay cả một chút luyến tiếc cuối cùng
cũng ném sạch sẽ.
Tuệ Nhi
ngây ra như phỗng, sau một lúc lâu sau mới hoàn hồn, tiếng khóc bi thương cùng
cầu xin tha thứ vang khắp từ đường.
“Hầu gia
tha mạng, nô tỳ không có, Hầu gia tha mạng a, tam tiểu thư, tam tiểu thư cứu
ta, nô tỳ không có làm chuyện có lỗi với người, tam tiểu thư cứu nô tỳ.”
Nguyễn Mai
đứng ở bên cạnh Nhan Hướng Thái, ánh mắt luôn ôn hòa mà thanh nhã, làm cho người
ta liếc mắt một cái liền cảm thấy bà là một chủ mẫu tốt nhàn lương thục đức,
chính là không người phát hiện, đáy mắt của bà, cất dấu toan tính cùng ngoan
tuyệt thật sâu.
Bà thấy đầu
Tuệ Nhi đập đến chảy máu, mặt lộ vẻ đồng tình lắc lắc đầu, thở dài đi ra từ đường,
gọi hạ nhân đem người kéo xuống hành hình.
Việc lần
này Hầu gia xử lí, Lăng nhi là người bị hại.
Chỉ sợ
trong đó, Tuệ Nhi chính là người chịu tội thay, nhưng hy sinh một nha hoàn, bảo
trụ danh dự cho Nhan gia, bảo trụ nữ nhi ông yêu thương, mặc kệ là ai, đều biết
nói người nào nên bỏ, người nào nên bảo trụ.
Chết một
nha hoàn mà thôi, lại có thể bình ổn chuyện lần này, không thể nghi ngờ là lựa
chọn tốt nhất.
Tuệ Nhi bị
người kéo đi xuống, tiếng kêu thảm thiết quanh quẫn từ đường thật lâu, Lâm
Hương Y cùng Nhan Xảo nghe được trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Nhan Lăng cắn
cắn môi, có chút tức giận bất bình, nàng cũng không tin việc này cùng Nhan Xảo
không có một chút quan hệ.
Phụ thân
cũng thật là, nên dùng cực hình bắt Tuệ Nhi khai ra người đứng phía sau màn này
là ai , không làm sáng tỏ là muốn bảo vệ Nhan Xảo.
Nghĩ như vậy,
trong lòng nàng lại ghen tị phát cuồng, nhưng không dám có biểu lộ gì.
Chính là
không cam lòng trên mặt cũng rất rõ ràng.
“Lăng nhi,
lần này để con chịu ủy khuất .” Nhan Hướng Thái trìu mến nhìn Nhan Lăng một cái,
sau đó đối với Nguyễn Mai nói:“Mời đại phu tốt nhất trong thành
đến, mặc kệ
dùng thuốc gì, đắt bao nhiêu cũng được, trăm ngàn lần không thể để Lăng nhi và
Xảo nhi, trên người lưu lại vết sẹo.”
Hai nữ nhi
của ông, mặc dù không thể so với Nhan Noãn khuynh quốc khuynh thành, nhưng tư sắc
cũng là thượng đẳng , ngày sau muốn gả cho gia đình tốt cũng là chuyện dễ dàng,
đối với ông cũng có hỗ trợ, không thể lưu lại sẹo.
“Phụ thân,
nữ nhi thân là chủ tử của Tuệ Nhi, không dạy dỗ hạ nhân cho tốt, khiến hạ nhân
làm ra chuyện này, là nữ nhi sơ sẩy, thiếu chút nữa hại nhị tỷ, nữ nhi nguyện
chịu phụ thân trách phạt.” Nhan Xảo chịu đựng đau đớn trên mặt, đối với Nhan Hướng
Thái dập đầu nói, nói một phen, càng làm cho Nhan Hướng Thái cảm thấy Nhan Xảo
là đứa có trách nhiệm.
Nhan Hướng
Thái vui mừng nhìn thoáng qua Nhan Xảo, trên mặt hiện lên một tia không nỡ, do
dự thật lâu sau, mở miệng nói:“Khó được con hiểu chuyện như vậy, ở trong từ đường
suy nghĩ một tháng đi.”
“Hầu gia,
trên người Xảo nhi còn có vết thương, nếu không điều trị tốt, làm sao được?”
Lâm Hương Y nghĩ đến nữ nhi chịu tội, liền ngàn lần không cam lòng, vạn lần
không muốn.
Nguyễn Mai
khẽ nâng mi, trên mặt ung dung đẹp đẽ đối với Nhan Xảo không đành lòng:“Đúng vậy,
Hầu gia, vạn nhất nhiễm bệnh sẽ không tốt .”
Nhan Hướng
Thái rất vừa lòng với Nguyễn Mai, bà ôn nhu rộng lượng, hiền thục có đức, cho
nên tuy đã lớn tuổi nhan sắc tàn phai, vẫn có thể được đến ông coi trọng như
cũ, cho dù không còn một tia tình cảm tồn tại, cũng không muốn cướp đoạt địa vị
chủ mẫu cùng quyền lực của bà.
“Một khi đã
như vậy, vậy chờ vết thương tốt lên lại đến diện bích suy nghĩ.”
Nhan Lăng
được Nguyễn Mai giúp đỡ trở về Hồng Lăng các, một hồi đến sân mình, nàng oán giận
lên.
“Nương,
nương vì sao muốn thay tiện nhân Nhan Xảo kia cầu tình, không cho nàng mang
theo thương thế ở từ đường ngốc một tháng, tốt nhất trị không hết hủy dung đi.”
“Nhan Xảo
rõ ràng có thể không cần bị phạt, nó vì sao lại chủ động đề suất, còn không phải
là vì muốn ở trước mặt phụ thân con giành chiếm đồng tình cùng trìu mến, kể từ
đó, trong lòng phụ thân con cho dù đối với nó lại có nghi ngờ gì, cũng sẽ bởi
vì hành vi này mà tan thành mây khói, cho dù nương không mở miệng, phụ thân con
cũng sẽ không để Nhan Xảo mang vết thương ở Diện Bích ngây ngốc, cùng với như vậy,
còn không bằng nương mở miệng, ít nhất có thể tạo ấn tượng tốt trong lòng phụ
thân con.”
Nguyễn Mai
nói xong, có chút không nhịn được nhìn Nhan Lăng, luận tâm kế, Nhan Lăng bì
không kịp Nhan Xảo, lúc này tuy rằng Nhan Xảo chịu thiệt, nhưng khó khẳng định
ngày sau nàng không trả thù ngược lại, đến lúc đó không biết Lăng nhi có không
ngăn cản được không.
Nghĩ đến điều
này, Nguyễn Mai đột nhiên hỏi:“Đúng rồi, con làm sao mà biết Nhan Xảo hạ độc
trong đồ ăn của con.”
“Nhan Noãn
tận mắt thấy .”
“Nhan
Noãn……” Nguyễn Mai nhíu mày, giữa tròng mắt màu đen lay động lốc xoáy, bà thì
thào suy nghĩ, trong ngày thường Lăng nhi không ít lần khi dễ nàng, nàng sẽ có
lòng tốt như vậy đến nói cho Lăng nhi?
Sáng sớm
ánh mặt trời đầu tiên từ bên ngoài tiến vào cửa sổ, mang đến tươi mát cho căn
phòng.
Gió thổi từ
từ, mang theo hương hoa.
Nhan Noãn
trợn mắt, ngồi dậy, vừa quay đầu, đã bị hai mắt thâm đen gấu mèo làm cho hoảng
sợ, hốc mắt một vòng màu đen dừng trên gương mặt phong hoa tuyệt đại của Long
Trác Việt, có vẻ rất là buồn cười.
Bộ dáng
kia, giống như bị người đánh hai quyền.
“A, ngươi
sao lại thế này a?” Nhan Noãn sợ hãi kêu một tiếng.
Long Trác
Việt ngáp to một cái, vẻ mặt ủ rũ, hai mắt trong suốt rất không có thần, thoáng
nhìn miệng, hắn yếu ớt nói:”Noãn Noãn, người ta đã quên mang bị bị thỏ nhỏ đến,
không có bị bị thỏ nhỏ, người ta sẽ ngủ không được .” Nói xong, lại ngáp một
cái.