Nhan Noãn
đi đến cửa lớn Vương phủ, nhìn người phụ nữ trung niên đang nghiêng người tựa
vào trên cửa hơi hơi nhíu mi, nàng nghiêng người, tựa như nhìn không tới chiều
cao, một thân vải thô áo tang làm cho người ta vừa thấy đã biết không phải phu
nhân nhà phú quý hoặc di nương.
Mang theo
khó hiểu trong lòng, Nhan Noãn lại đi lên trước vài bước:“Bà tìm ta?”
Nghe được
giọng nói mềm mạnh, người kia đang tựa vào trên cửa lập tức xoay người lại, giữa
khóe mắt như ẩn như hiện nếp nhăn tinh tế, sắc mặt của bà tái nhợt, trước mắt
có thanh ảnh nhợt nhạt.
Kiếp trước,
viện trưởng ở cô nhi viện của Nhan Noãn là một lão trung y, nàng đã từng đọc Bản
thảo cương mục, thần nông bách thảo kinh. Tự nhiên, đi theo viện trưởng một lão
trung y cũng học không ít bản lĩnh, nhìn ra người phụ nữ trước mắt này thân
mang tật bệnh, hơn nữa thời gian đã lâu, bệnh nguy kịch.
Vừa thấy Nhan
Noãn, phụ nhân hành lễ:“Đại tiểu thư…… Không, vương phi.”
“Bà là người
của phủ Vũ Dương Hầu?” Từ một câu đại tiểu thư, Nhan Noãn liền biết được thân
phận người tới, lập tức sắc mặt âm trầm nửa phần, đối với người nhà họ Nhan ,
nàng chung quy cấp không được nửa phần sắc mặt hoà nhã.
Phụ nhân
làm như cảm giác được Nhan Noãn không vui, trên mặt sinh ra vài phần thần sắc
thật cẩn thận:“Bẩm…bẩm vương phi, đúng vậy.”
“Tiến vào rồi
đi.” Nhan Noãn mặt không chút thay đổi nói, tiếp theo liền xoay người rời đi,
trong lòng phỏng đoán mục đích phụ nhân tiến đến.
Trong đầu cố
gắng nhớ lại thân phận của phụ nhân này, nhưng chung quy vẫn mơ hồ, biết bà là
người của phủ Vũ Dương Hầu, Nhan Noãn đối với bà có một chút cảm giác quen thuộc,
nhưng vẫn nghĩ không ra bà là người nào trong phủ Vũ Dương Hầu.
Xem ra trước
kia Nhan Noãn thật đúng là chân không ra khỏi cửa, hơn nữa phủ Vũ Dương Hầu phủ
nhà lớn nghiệp đại, hạ nhân vú già thành đàn, có thể nhớ rõ cơ hồ không có mấy
người.
Tiến vào đại
sảnh, Nhan Noãn vẫy tay cho Lưu Quảng Lâm lui ra, đại sảnh nhỏ hẹp, chỉ còn
nàng cùng phụ nhân.
“Bà là ai?
Tìm ta có chuyện gì? Là ai sai bà tới tìm ta ?” Nhan Noãn ngồi xuống, vấn đề
liên tiếp liền từ trong miệng tuông ra, trong mắt lóe ra nồng đậm đề phòng.
“Nô tỳ là tạp
vụ trong phủ Vũ Dương Hầu, kêu Vân nương, cũng không có ai phân phó nô tỳ đến
tìm đại tiểu thư…… Vương phi, nay Hầu gia đột nhiên mắc bệnh lạ, Tứ thiếu gia
thân bị trọng thương, trong phủ loạn thành một đoàn, nô tỳ thừa dịp loạn chuồn
ra phủ đến tìm vương phi, có việc khẩn cầu vương phi .”
Nói xong một
câu, Vân nương đã thở hổn hển dồn dập, thân mình đứng thẳng lung lay sắp đổ, giống
như ngay sau đó sẽ té xỉu.
“Vân nương,
ngồi xuống nói đi.” Nhan Noãn nhấp mím môi, nói.
Nào biết
Nhan Noãn mới nói xong, Vân nương đã quỳ gối xuống, đối với Nhan Noãn dập đầu
làm đại lễ:“Nô tỳ không dám, nô tỳ tự biết đại nạn đã gần đến, không yên lòng
nhất đó là Song Song, nay Song Song đi theo bên cạnh vương phi, nô tỳ cả gan,
khẩn cầu vương phi đối xử tử tế với Song Song.”
“Bà là gì của
Nhan Song Song?” Nhan Noãn từ trên ghế đứng lên, không thể tin nhìn Vân
nương:“Nhan Song Song là nữ nhi của nhị thúc, bà muốn ta đối xử tử tế với nàng?
Vậy Vân nương cũng biết mười mấy năm qua, một nhà nhị thúc đã đối xử tử tế với
ta như thế nào.”
“Vương phi
bớt giận, nô tỳ biết nô tỳ quá phận , từ nhỏ vương phi chỉ ru rú trong nhà, thứ
nô tỳ nói thẳng, nếu là vương phi trước kia, nô tỳ sẽ không sinh ra tâm tư bực
này, nhưng từ hôm qua Song Song hồi phủ, đã nhắc tới tính tình của vương phi với
ta, cùng nô tỳ ngày xưa nhận biết kém lễ giáo hơn, nhưng là lại làm cho nô tỳ
thấy được một tia hy vọng.”
“Song Song
từ nhỏ mệnh khổ, nương nàng sinh nàng xong liền cùng người khác bỏ trốn, Hầu
gia giận dữ, nhận định Song Song là tạp chủng của người khác, muốn ném đi, là đại
phu nhân ngăn cản, dùng máu của Song Song và Hầu gia nhận thức thân phận, thế
này mới giữ lại trong sạch cho Song Song, chính là từ đó Hầu gia vừa thấy Song
Song sẽ nhớ tới nương Song Song cho hắn mang nón xanh, đem nàng ném tới phòng hạ
nhân, còn bắt đại phu nhân không được lén lút hỗ trợ nàng, càng ra lệnh cho
toàn bộ người trong phủ không được xem nàng là tiểu thư đối đãi, nếu Song Song
muốn sống tốt ở phủ Vũ Dương Hầu, cũng chỉ có thể dùng thân phận hạ nhân.”
Nhan Noãn
ngưng mắt lẳng lặng nghe Vân nương nói, trong lòng cân nhắc tính chân thật
trong lời nói của Vân nương.
“Song Song
là nô tỳ một tay nuôi lớn , nàng mặc dù mang họ Nhan, lại chưa bao giờ được người
trong phủ xem như tiểu thư Nhan gia đối đãi, việc nặng nhọc gì cũng làm, nàng
thậm chí so với nha hoàn tạp vụ còn làm nhiều hơn, nhị tiểu thư tam tiểu thư
cùng tứ thiếu gia luôn ngầm khi dễ Song Song, nhiều lần mình đầy thương tích trở
về, lại sợ ta lo lắng luôn che lấp đi.”
Chiếu theo
như vậy, vận mệnh của Nhan Noãn cùng Nhan Song Song có nhiều điểm tương tự,
chính là Nhan Noãn trước kia không cần làm việc như một hạ nhân, so với Nhan
Song giống như đầu trâu làm bán sống bán chết có phần tốt hơn nhiều.
Nhưng cho
dù là như thế, nàng vì sao phải đối xử tử tế Nhan Song Song.
Trong thiên
hạ người đáng thương
nhiều vô số, chẳng lẽ nàng đều phải nhất nhất đối xử tử tế.
“Chiếu theo
lời bà nói, Nhan Song Song là không được nhị thúc coi trọng , nhưng lần này hồi
phủ ta nhìn thấy lại hoàn toàn không giống như lời Vân nương nói, Nhan Song
Song còn được nhị thúc kêu đến hỏi thăm.”
Nhan Noãn mặt
không chút thay đổi, làm cho Vân nương sinh vài phần lui ý, có lẽ lần này bà tiến
đến là mạo muội , chính là, Nhan Noãn nay bình tĩnh tự cao, bình tĩnh làm cho
Vân nương lại không cam lòng buông tha cho cơ hội thuyết phục nàng, nàng nghiễm
nhiên không hề giống Nhan Noãn nhát gan yếu đuối, chịu người khi dễ trước kia .
Theo Song
Song nói, bà đã biết chuyện đại tiểu thư lớn mật viết thư từ hôn, cùng thiếu
gia nhà Tư Đồ giương thương múa kiếm giao phong, cũng nghe đến nàng tự tin tràn
đầy rời đi.
Nếu Song
Song có thể đi theo đại tiểu thư, tin tưởng không phải lại chịu khổ .
Thoáng suy
tư, Vân nương lại đối với Nhan Noãn dập đầu, tiếp tục nói:“Song Song nghe lời Hầu
gia, tất cả đều là bị nô tỳ liên lụy .”
“Có ý tứ
gì?”
“Nửa năm
trước thân thể nô tỳ bắt đầu không khoẻ, uống rất nhiều thảo dược cũng không tốt
lên, chính là lâu dài như thế đã trở thành gánh nặng, không có tiền bốc thuốc,
nô tỳ bệnh cứ như vậy kéo dài. Vương phi không muốn gả cho Hiền vương gia đã
liên tiếp tự sát, nhưng cọc hôn sự này là hoàng thượng hạ chỉ sở định, nếu
vương phi có chuyện gì không hay xảy ra, đến lúc đó không có tân nương thành
hôn, khi đó Hầu gia sẽ mắc tội khi quân, tội danh rơi xuống, cả nhà sẽ bị sao
trảm. Thời điểm ở trong phủ Hầu gia còn có thể tìm người trông coi, nhưng nếu
vương phi gả vào Vương phủ, vẫn muốn tự sát, đến lúc đó làm thánh thượng giận dữ,
tất sẽ giận chó đánh mèo phủ Vũ Dương Hầu, vì thế Hầu gia đã tìm người giám sát
vương phi, Song Song là người Nhan gia, nếu Nhan gia gặp chuyện không may, nàng
cũng sẽ bị liên lụy, vì sợ Song Song không chịu ngoan ngoãn nghe lời, Hầu gia lợi
dụng cơ hội ra tiền thay nô tỳ chữa bệnh làm điều kiện, muốn Song Song hết thảy
nghe theo chỉ thị của hắn.”
“Song Song
vì muốn chữa trị tốt cho nô tỳ, đáp ứng giám thị vương phi, nô tỳ vốn không muốn
Song Song nhảy xuống sông đục, nhưng Song Song lại kiên trì, còn đáp ứng nô tỳ
sẽ không làm gì vi phạm lương tâm. Chính là không ngờ Hgia được một tấc lại muốn
tiến một thước, bức bách Song Song độc hại vương phi ?”
Nhan Noãn đột
nhiên mở to hai mắt nhìn, cả kinh nói:“Độc hại ta?”
“Tối hôm
qua Song Song đến thăm nô tỳ, nô tỳ thấy nàng tâm thần không định, tìm mọi cách
truy hỏi mới biết được, Hầu gia bắt nàng cho Nguyệt mê tán vào trong đồ ăn của
vương phi, nếu như Song Song không chịu, Hầu gia sẽ lấy tánh mạng nô tỳ ép buộc,
nô tỳ sợ nàng thật sự nghe theo, càng nghĩ, cảm thấy hướng vương phi nói hết tất
cả là cách tốt nhất có thể làm , chính là hành động của nô tỳ đều nằm trong phạm
vi khống chế của Hầu gia, nếu không phải sáng nay đại loạn, nô tỳ cũng không thể
vụng trộm đi ra, nô tỳ nói tất cả mọi chuyện, chỉ hy vọng vương phi có thể cứu
Song Song, trăm ngàn lần đừng làm cho nàng bởi vì nô tỳ mà làm ra chuyện sai
trái.”
“Nguyệt mê
tán là cái gì?” Nhan Noãn híp mắt, hỏi.
“Nếu bỏ
Nguyệt mê tán vào thứ ăn trong thời gian dài, có thể khiến người mất đi tâm
trí, trở nên si ngốc.”
Hầu gia đại
khái cũng là sợ ngày nào đó nàng đi đời nhà ma , Song Song không thể nghe hắn
bài bố, chỉ cần đại tiểu thư trở nên si ngốc, vừa không thể có hành vi tự hại
mình, lại càng không làm Nhan phủ lâm vào khốn cảnh.
Ít nhất
trong thời gian ngắn, đại tiểu thư không thể làm bất cứ chuyện gì.
Mũi nhọn sắc
bén nhè nhẹ từ đáy mắt Nhan Noãn phụt ra, trong con ngươi cuồn cuộn, như sóng
to gió lớn.
Khá lắm
Nhan Hướng Thái, tính kế nàng không nói, nay còn muốn độc hại nàng.
Mất đi tâm
trí, trở nên si ngốc?
Quả nhiên
là một chút cũng không thủ hạ lưu tình.