Bầu trời
xanh thẳm, những đám mây trắng mềm như bông.
Gió xuân thổi
tới, nhánh cây theo gió vũ động.
Nhan Noãn
ngồi trên ghế đá, khuỷu tay chống trên bàn, hai tay chống má, đôi mắt hơi hơi
nheo lại, làm như hưởng thụ, lại giống như trầm tư.
“Vân nương,
bà dựa vào cái gì nhận định ta sẽ đối xử tử tế Nhan Song Song, nàng nghe theo lời
nhị thúc đến hại ta , cho dù có lòng tốt báo cho ta biết, cũng không tỏ vẻ ta sẽ
tha thứ Nhan Song Song.”
Ngày đó,
Nhan Noãn mang theo giọng mỉa mai, hỏi Vân nương như vậy.
Vân nương
cũng chăm chú nhìn Nhan Noãn, thật lâu sau, xả ra một chút ý cười chua sót:“Nô
tỳ đã đánh cược, cược vương phi là người thấu tình đạt lý, Song Song đem chuyện
lúc vương phi cùng vương gia ở chung nói cho nô tỳ nghe, dù chưa tận mắt nhìn
thấy, nhưng nô tỳ lại cảm thấy vương phi không phải người không rõ thị phi, nếu
vương phi tin tưởng nô tỳ giúp Song Song một phen, nô tỳ cảm tạ đến chết, nếu
là nô tỳ cược sai, cũng chỉ trách Song Song bạc mệnh, nàng một khi giúp Hầu gia
làm điều ác, đã đi lên con đường vạn kiếp bất phục, thà để nàng đối với vương
phi hạ độc tạo thành lỗi không thể vãn hồi, không bằng để vương phi biết trước
mà phòng bị, chỉ mong vương phi ghi nhớ lời ta nói, tha Song Song một mạng, ta
đã chăm sóc Song Song từ nhỏ, thử hỏi có người làm nương nào nguyện ý nhìn để nữ
nhi chính mình làm ra chuyện thương thiên hại lí, cho dù là bị ép buộc .”
“Nhan Song
Song so với Nhan Noãn may mắn, tuy là tỳ nữ, cũng có bà thương nàng như vậy.” Mặc
kệ là Nhan Noãn trước đây, hay là Nhan Noãn hiện tại, Nhan Song Song đều so với
nàng may mắn.
“Nếu Song
Song ngoan độc ác liệt, nô tỳ cũng sẽ không thương nàng.”
“Vân nương,
thẳng thắn nói rõ với bà, ta cũng không phải hoàn toàn tin tưởng Nhan Song Song
là vô tội , nhưng thấy bà che chở yêu thương nàng như vậy, ta sẽ lưu tâm, nếu
nàng lương tâm chưa mất hết, ta tự nhiên sẽ không làm khó dễ nàng.”
Vân nương đột
nhiên vui vẻ, đối với Nhan Noãn liên tục dập đầu:“Đa tạ vương phi, đa tạ vương
phi……”
Sau khi Vân
nương bái phỏng, cũng đã vài ngày , Nhan Noãn đối với Nhan Song Song vẫn mang cảnh
giác rất nhiều, cũng không quên quan sát nhiều hơn, Vân nương xin nàng đối xử tử
tế Nhan Song Song, ý tứ không thể nghi ngờ là để Nhan Song Song ở lại bên cạnh
nàng, nhưng nàng chung quy đoán không ra, Nhan Song Song đối với Nhan Hướng
Thái là thật sự phục tùng, hay là giả ý?
Nếu có thể
dùng Nhan Song Song, không thể không nói là trợ lực lớn nhất.
Bởi vì Vân
nương trước khi đi nói:“Tất cả mọi người xem Song Song là một vô danh tiểu tốt,
ai ngờ chiến khí của nàng, đã là thất cấp.”
Thất cấp –
Lúc ấy Nhan
Noãn liền giật mình kinh ngạc.
Nhan Hướng
Thái rốt cuộc như thế nào lại bỏ qua một bảo bối.
Người tu
luyện chiến khí từ ngũ cấp bước vào lục cấp chính là một quá trình rất khó, bởi
vậy chiến khí ngũ cấp tại trên đại lục này có nhiều, mà người có thể thăng lên
lục cấp, đó là các gia tộc tranh tướng toàn bộ là cao thủ, nếu trong gia tộc xuất
hiện môt nữ tử chiến khí lục cấp, sẽ có được vinh quang vô cùng, ngay cả toàn bộ
gia tộc cũng sẽ tranh nhau chiếm được.
Mấy ngày
này Nhan Noãn hiểu biết, trước mắt trên Lạc thiên đại lục còn chưa có người đạt
tới chiến khí thập cấp, chiến khí cao nhất cũng bất quá cửu cấp, hơn nữa chỉ có
ba người.
Bát cấp
cùng thất cấp tuy rằng không ít, nhưng ở Lạc thiên đại lục cũng không có đạt tới
trình độ tùy tay bắt một cái sẽ có một bó to.
Phía sau
Nhan Noãn, Long Trác Việt sinh động giúp Nhan Noãn bóp vai đấm lưng, một hồi chạy
đến bên phải đấm đấm, một hồi chạy đến bên trái xoa bóp.
“Noãn Noãn,
lực đạo có đủ hay không nha?”
“Noãn Noãn,
người ta đấm có thoải mái không a?”
“Noãn Noãn,
ngươi cùng người ta trò chuyện được không, người ta đã đấm bóp một canh giờ ,
ngươi cũng không để ý người ta.”
Ngô — tay hắn
thực mỏi , vì sao Noãn Noãn còn không kêu hắn dừng lại, như thế nào mấy ngày
nay Noãn Noãn thích ngẩn người, luôn nhìn chằm chằm cái này cái nọ, cũng không
để ý đến hắn.
Long Trác
Việt tự biết ngày ấy sau khi từ phủ Vũ Dương Hầu trở về, hắn trở về phòng ngã đầu
liền ngủ cũng không có thực hiện lời hứa giúp Nhan Noãn bóp vai làm cho Nhan
Noãn tức giận, vì bù đắp lại áy náy, sau đó mỗi ngày đều nhiệt tình đấm lưng
bóp vai cho Nhan Noãn, hy vọng đánh bại lửa giận trong lòng nàng.
Chính là
Nhan Noãn thường xuyên ngẩn người thất thần làm cho Long Trác Việt có chút thất
bại, nghĩ đến Nhan Noãn vẫn chưa tha thứ cho hắn, vì thế càng ra sức hầu hạ
Nhan Noãn, hy vọng Nhan Noãn có thể để ý đến hắn nhiều hơn.
Long Trác
Việt chạy trái chạy phải, thường thăm dò quan sát sắc mặt Nhan Noãn, trong mắt
không khỏi toát ra quyến luyến thản nhiên.
Kỳ thật, thời
điểm Nhan Noãn im lặng đẹp
hơn nha.
Xem thật tốt,
thật khá, người ta đều luyến tiếc dời mắt.
Đột nhiên,
xa xa một trận âm thanh ầm ỹ làm cho Nhan Noãn kéo suy nghĩ về, mắt đẹp khẽ liếc,
khó hiểu hỏi:“Chuyện gì ầm ỹ như vậy?”
Long Trác
Việt thấy Nhan Noãn rốt cục nói chuyện, mừng rỡ nhất thời tìm không ra phương
hướng, mặt mày cười đến cong cong, lặp lại lời nói:”Noãn Noãn, chuyện gì ầm ỹ
như vậy?”
Giọng nói của
Noãn Noãn thật ngọt, thật nhu hòa, rất dễ nghe.
“Đi xem.”
“Noãn Noãn,
đi xem.” Long Trác Việt cười hì hì nói, trong lòng thúc giục , Noãn Noãn, nói
tiếp đi, nói tiếp đi, người ta muốn nghe Noãn Noãn nói chuyện .
Nhan Noãn
khóe miệng vừa kéo, không nói gì liếc Long Trác Việt một cái:“Có thể không lặp
lại lời ta nói hay không” Nói xong, đứng dậy hướng chỗ huyên náo đi tới.
Nàng vốn là
không có trông cậy vào Long Trác Việt đi xem tình huống sau đó trở về hướng
nàng thuật lại.
“Noãn Noãn,
có thể không lặp lại……” Long Trác Việt như trước không biết sống chết lặp lại lời
Nhan Noãn, nói đến một nửa, mới giật mình thấy chính mình phạm vào việc ngốc, lại
nhìn Nhan Noãn âm tình bất định, khiếp đảm thè lưỡi, sợ hãi rụt lui cổ, lúng
túng nói:”Noãn Noãn, đừng trừng mắt người ta như vậy, giống như tiểu hắc nhà
bán thịt trên đường nhìn chằm chằm tiểu hoàng cùng nó dùng xương cốt nha, người
ta bất quá là nghe được Noãn Noãn nói chuyện, rất vui thôi.”
Trên trán
Nhan Noãn nổi lên ba đường hắc tuyến.
Tiểu hắc,
tiểu hoàng, xương cốt?
Đừng tưởng
rằng dùng danh hiệu nàng nghe không ra Long Trác Việt là đem nàng so sánh thành
chó nha.
Chính là
nhìn đôi mắt Long Trác Việt giống như tiểu bạch thỏ vô tội động lòng người, lửa
giận vừa đi lên ngực Nhan Noãn lập tức tách ra .
Nàng cũng từng
là người tuyệt không nương tay , không coi dạng người tốt hay xấu, như thế nào
lại không có biện pháp với đứa ngốc này.
Một bên thở
dài lắc đầu, Nhan Noãn một bên hướng âm thanh đi đến.
Mới quẹo
vào một đường nhỏ, chỉ thấy mấy nha hoàn làm thành một vòng tròn, đối với trong
vòng quyền đấm cước đá, miệng hùng hùng hổ hổ, bộ dáng hung hãn ác độc.
“Oa ô, Noãn
Noãn, người ta thật sợ nha.” Long Trác Việt vừa thấy tình cảnh trước mắt, liền
giống như rùa rút cổ lui lại phía sau Nhan Noãn, hai tay gắt gao túm quần áo của
nàng, trong đôi mắt đen thui tràn đầy hoảng sợ.
Nhan Noãn mới
nghĩ ai lại không may bị đám nha hoàn vây đánh, thì đột nhiên nhìn thấy Nhan
Song Song mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, nghĩ đến ánh mắt tràn đầy từ ái mà
khẩn cầu của Vân nương, Nhan Noãn trong lòng ẩn ẩn động tâm, phút chốc quát
to:“Tất cả dừng tay cho ta.”
Nếu không
có Vân nương đến, nàng có thể thờ ơ.
Chính là
nay Vân nương tha thiết khẩn cầu làm cho nàng thật sự không thể bỏ mặc không để
ý tới, cho dù không tín nhiệm Nhan Song Song, nhưng cũng không muốn qua loa với
Vân nương.
Bà yêu
thương và cưng chiều Nhan Song Song, Nhan Noãn cảm giác được, không phải giả dối.
Mấy người
nghe thấy tiếng Nhan Noãn quát, ngừng tay, người người mở to mắt nhìn Nhan
Noãn, hành lễ nói:“Nô tỳ thỉnh an vương gia, vương phi.”
Bộ dáng
kia, muốn có bao nhiêu qua loa, thì có bấy nhiêu qua loa, trong đó lại càng
không thiếu khinh thường cùng ngạo mạn.
Nhan Noãn
liếc mắt nhìn vết thương của Nhan Song Song, một đôi mắt tinh nhuệ lạnh lùng đảo
qua người nha hoàn:“A, mọi người đều thật nhàn hạ, rảnh rỗi đến nơi này chơi
đánh nhau, như thế nào, không cần làm việc a? Hay là công việc trong phủ đều chờ
ta cùng vương gia ra tay?”