“Đứng lại,
ai cho ngươi đi.” Nhan Noãn ở trước khi Thiên Minh rời đi, bỗng dưng mở miệng
quát bảo ngừng lại.
Thiên Minh
nhìn xem Nhan Noãn, lại nhìn xem ánh mắt không tốt Long Trác Việt, ý tứ không
nói mà căn dặn, là vương gia bảo hắn rời đi .
Nhan Noãn
liếc mắt một cái nhìn Long Trác Việt giống con chó nhỏ ủy khuất nhìn chính
mình, sau đó không nhìn, đối với Thiên Minh phân phó nói:“Giúp ta mang người ra
phủ……” Nói đến một nửa, nàng đối với Thiên Minh ngoắc ngón tay, ý bảo hắn cúi
người áp tai lại đây.
Thiên Minh
do dự sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đem lỗ tai đưa qua, trên người
chịu đựng ánh mắt như vạn mũi tên của Long Trác Việt. Hắn là thuộc hạ vương
gia, đương nhiên mọi chuyện lấy vương gia làm trọng.
Nếu là trước
kia, hắn quả quyết sẽ không nghe lời như vậy, nhưng nay đã khác xưa, hắn không
phải người mù, vương gia từ lúc bảo hắn đem mệnh lệnh của vương phi trở thành mệnh
lệnh của hắn xong, Thiên Minh đã hiểu được phân lượng của vương phi ở trong
lòng vương gia không thể khinh thường.
Về phần nặng
bao nhiêu? Hắn không biết , bất quá hắn lại cảm thấy, hậu quả nghe mệnh lệnh
vương phi, dù sao so với không nghe tốt hơn nhiều.
Ánh mắt
Long Trác Việt hung ác làm cho toàn thân Thiên Minh sợ hãi, ngay tại thời điểm
hắn sắp không chịu nổi, Nhan Noãn rốt cục lui về phía sau một bước, làm cho
Thiên Minh như trút được gánh nặng, đối với Nhan Noãn hơi hơi ôm quyền, cúi đầu
nói:“Thuộc hạ đi làm.”
“Noãn Noãn,
ngươi nói gì với Thiên Minh, người ta cũng muốn nghe.” Long Trác Việt không cam
lòng bị người bỏ qua, oán trách ôm đùi Nhan Noãn khoe mã hỏi.
Nhan Noãn đối
với Nhan Song Song cùng Thiên Minh vẫy tay để hai người rời đi, sau đó nhận mệnh
ngồi xổm xuống đối diện Long Trác Việt:“Ngươi đứng lên trước, một hồi sẽ biết.”
Long Trác
Việt không thuận theo duỗi chân:“Không chịu không chịu, người ta hiện tại muốn
nghe, hiện tại muốn nghe, ngươi nói cho Thiên Minh, không nói cho người ta,
Noãn Noãn bất công, Thiên Minh thối, Thiên Minh phá hư, người ta chán ghét
Thiên Minh.”
Thiên Minh
đi xa đột nhiên cảm thấy một cỗ cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân nhảy lên, cả
kinh hắn nổi da gà.
Bất quá
gương mặt như băng sơn vẫn như trước không đổi.
Nhan Noãn
khóe miệng co rút, quyết định không để ý tới Long Trác Việt ngồi dưới đất, xoay
người rời đi, chính là chân bị một đôi cánh tay sắt ôm, bước không nổi.
“Ngươi
buông tay.”
“Không
buông.”
“Không
buông?”
“Không
buông không buông, Noãn Noãn không nói cho người ta, người ta có chết cũng
không buông.” Thái độ quật cường của Long Trác Việt làm cho Nhan Noãn nhất thời
đau đầu, hai tay ôm ngực, rất không vui nói.
“Nếu ngươi
không buông, ta sẽ không để ý ngươi , về sau ba bữa chính mình giải quyết.”
Long Trác
Việt nghe vậy, đột nhiên cả kinh, bên trong con ngươi đen xinh đẹp mang theo khẩn
trương cùng sợ hãi, lực đạo trong tay càng mạnh, một bên khóc một bên la
hét:“Oa ô ô ô, không muốn không muốn , Noãn Noãn không thể không để ý tới người
ta, Noãn Noãn nấu cơm cho người ta, Noãn Noãn để ý người ta , ô ô ô ô……”
Giọng nói hắn
rất bi thương, hai mắt lưng tròng đẫm lệ bộ dáng rất giống một con chó nhỏ lập
tức sẽ bị chủ nhân vô tình vứt bỏ, làm cho Nhan Noãn có một cỗ cảm giác tội lỗi.
“Noãn Noãn,
Noãn Noãn, ngươi để ý người ta , người ta sẽ ngoan, thực ngoan thực ngoan –”
Long Trác Việt mặt chôn trên cẳng chân của Nhan Noãn, dùng sức cọ cọ, tiếp theo
kêu khóc.
Giữa trán
Nhan Noãn nổi lên mấy vạch hắc tuyến, để tránh quần áo chính mình tiếp tục gặp
họa, vội nói:“Ta để ý ngươi là được, mau đứng lên, ta muốn đi tìm Lưu tổng quản,
ngươi nếu không đứng lên, ta sẽ thực sự không để ý tới ngươi .”
Nghe được
trong giọng nói mềm mại của Nhan Noãn hỗn loạn uy hiếp, Long Trác Việt thu hồi
nước mắt, chuyển biến tốt, trở mình đứng dậy, mở to hai mắt xem xét Nhan
Noãn:”Noãn Noãn, tìm Lưu tổng quản làm cái gì? Ngươi còn không có nói cho người
ta biết người cùng Thiên Minh âm thầm nói cái gì nha.”
Nhan Noãn
liếc mắt hắn một cái:“Tìm Lưu tổng quản sẽ biết.”
Trước đại sảnh,
Lưu tổng quản hơi hơi trố mắt:“Vương phi, ngài muốn khế ước bán thân của nhóm
nha hoàn làm gì?”
“Nô tỳ cậy
thế khi dễ chủ, đổi lại Lưu tổng quản ngươi, ngươi còn có thể dùng sao? Nay các
nàng dám cả gan làm loạn như thế, quả thực phụ lòng Lưu tổng quản ngươi ngày
xưa dạy, nếu không phải biết Lưu tổng quản đối với Vương phủ tận tâm tẫn trách,
ta còn nghĩ đến các nàng là ỷ vào Lưu tổng quản, khi dễ chủ nhân là ta, hay là
nói, các nàng sở tác sở vi quả nhiên là được Lưu tổng quản ngầm đồng ý sao?”
Nhan Noãn
bình tĩnh không sợ hãi nói, con ngươi không hề chớp mắt nhìn Lưu Quảng Lâm, như
một hồ nước thu, mê người đến cực điểm.
Lưu tổng quản
thần trí xao động rất nhiều, vẫn không rõ mơ hồ nói:“Nô tài không dám, theo như
lời vương phi, nô tài đối với Vương phủ là tận tâm tẫn trách, đối với vương phi
và vương gia cũng không hai lòng, càng không thể xúi giục hạ nhân nha hoàn bất
kính với vương phi.”
Nhan Noãn
nhợt nhạt câu
môi, cười nói:“Ta nghĩ, ngài là người được Vạn công công đề bạt đến
Vương phủ, năng lực làm việc tự nhiên không nói đùa, nha hoàn trong phủ dám
kiêu ngạo như vậy, Lưu tổng quản xem bọn họ là hạ nhân không đáng lo, bọn họ lại
thực sự tự xem mình là chủ tử, cư nhiên dám đối với ta bất kính, không khó tưởng
tượng trước kia đối với vương gia như thế nào , không biết Lưu tổng quản có biết
bọn họ sở tác sở vi hay không?”
Lời nói lấy
lòng làm cho Lưu Quảng Lâm có loại cảm giác lâng lâng, xua tay nói:“Bọn hạ nhân
sau lưng làm việc, nô tài quả nhiên không biết, nô tài nhìn thấy bọn họ đều làm
việc có quy cũ, nào biết bọn họ là người trước một bộ dạng, sau lưng lại bộ dạng
khác, nô tài thất trách, không quản giáo tốt hạ nhân, xin vương phi bớt giận.”
Nhan Noãn
trong lòng hừ lạnh một tiếng, lão hồ li, ngươi nếu không phải người của thái hậu,
sẽ là người đầu tiên bị phế đi.
“Lưu tổng
quản đứng lên rồi nói, việc này không phải lỗi của ngươi, vốn ta cũng nghĩ chỉ
cần bọn hạ nhân không làm quá đáng, sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, chính là lần
này đám người Xuân Nhi thật sự quá mức, ta đã sai Thiên Minh đi tìm tú bà ở
thanh lâu, đem tỳ nữ trong phủ bán cho bà ta, làm nô dịch cũng tốt, làm kĩ nữ
cũng được, tóm lại ta không muốn nhìn thấy những người này.”
“A –” Nhan
Noãn vừa dứt tiếng, Long Trác Việt ngồi ở bên cạnh liền kéo thật dài âm cuối
kêu lên:“Hóa ra Noãn Noãn là kêu Thiên Minh đi bán người nha.”
Ách –
Tên ngốc
này, có cần nói trắng ra như vậy không, nha hoàn khinh thường nàng, bất kính,
càng quá đáng hơn là động thủ với nàng, nàng đem các nàng bán vào thanh lâu trừng
phạt, là chuyện thường tình, như thế nào từ trong miệng hắn toát ra, thành nàng
một mặt làm chuyện ác đâu?
Xua đi ý
nghĩ trong đầu, Nhan Noãn quay đầu trừng mắt Long Trác Việt:“Câm miệng!”
“Nha.” Long
Trác Việt dưới sự áp bức của Nhan Noãn, dùng hai tay bưng kín miệng, nháy một
đôi mắt đẹp.
“Vương phi,
này……” Lưu Quảng Lâm đột nhiên mặt lộ vẻ khó xử, do dự mở miệng.
Khó xử?
Nhan Noãn
cũng không cho rằng đây là Lưu Quảng Lâm quá thiện tâm, đau lòng có nha hoàn .
“Lưu tổng
quản không muốn lấy khế ước bán thân của nha hoàn ra sao? Vương phủ chúng ta nhỏ,
nuôi nhiều người như vậy chi tiêu rất lớn, Lưu tổng quản sao không thừa dịp này
bớt đi một ít người, không có nha hoàn, còn có vài hạ nhân, việc nặng nhọc
trong phủ không làm khó được bọn họ, về phần công việc hầu hạ, một mình nha
hoàn của ta cũng đã đủ rồi, cần gì lại nuôi một ít người rảnh rỗi như vậy để
lãng phí lương thực.”
Nhan Noãn
chậm rãi nói, Lưu Quảng Lâm nghe xong trong lòng tính toán, nhất thời cảm thấy trong
phủ nếu thiếu đi một ít nha hoàn, vậy tiền lương mỗi tháng của hắn sẽ nhiều lắm
, nếu vương phi đã cảm thấy một người hầu hạ nàng là đủ rồi, vậy hắn cũng không
tất yếu phải nhận thêm người?
Nghĩ như thế,
trên mặt Lưu Quảng Lâm hé ra thần sắc đắc ý.
Hắn làm nô
tài, không phải là muốn kiếm chút bạc, có ai sẽ từ chối bạc?
“Vương phi
nghĩ thật chu đáo, nô tài nghe theo lời vương phi phân phó, chỉ là khế ước bán
thân của Xuân Nhi nô tài không thể lấy ra, càng không thể đem nàng bán vào
thanh lâu”
Nhan Noãn
hơi nhíu mi, hỏi:“Vì sao?”