Nương Tử Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Kiêu Ngạo Điêu Nô


trước sau

Chúng nha hoàn khinh miệt nhìn Nhan Noãn, một trong số đó Thúy Lan âm dương quái khí mở miệng nói:“Vương phi có thời gian đến quản giáo nô tỳ làm việc, không bằng dùng nhiều chút tâm tư dạy bảo nha hoàn chính mình thật tốt đi.”

“Nói đúng lắm, tiện tì này cả gan làm loạn, dám trộm bạc của chúng ta, tay chân quá không sạch sẽ .” Cúc Hương ở bên cạnh chen vào nói tiếp.

Một nha hoàn khác tên Xuân Nhi cười nhạo một tiếng:“Đều nói chủ tử dạng gì sẽ dạy dỗ ra hạ nhân dạng đó……”

Ba –

Xuân Nhi mới nói đến một nửa, trên mặt đã bị một cái tát thật mạnh, ngước mắt lên, lọt vào trong tầm mắt chính là gương mặt tuyệt mỹ lạnh như băng của Nhan Noãn, dung nhan rung động lòng người, lại như mùa đông khắc nghiệt làm cho người ta kinh hãi đảm chiến.

“Theo lời ngươi nói, ta là chủ tử như vậy, sẽ dạy dỗ ra hạ nhân thế nào?” Giọng Nhan Noãn lạnh lùng.

Ngấm ngầm hại người nói nàng tay chân không sạch sẽ, này đó nô tỳ, lá gan lớn bằng trời, vô pháp vô thiên.

Xuân Nhi trong mắt hiện lên ngoan độc, phẫn nộ cắn môi:“Ngươi đánh ta?”

“Như thế nào, ta trừng phạt không được? Ngươi lấy hạ phạm thượng, khẩu xuất cuồng ngôn, vũ nhục chủ tử, chỉ bằng mấy tội này, chính là đánh chết ngươi cũng không quá đáng.”

“Ngươi bất quá là cái phế vật, có tư cách gì đánh ta, ngươi……”

Xuân Nhi vô cùng tức giận, khẩu không tắc ngôn, lời còn chưa dứt, nửa bên mặt khác lập tức nghênh đón một bàn tay Nhan Noãn.

(khẩu không tắc ngôn: lời nói không có phép tắc)

Hạ nhân và nha hoàn trong Hiền vương phủ cũng không nhiều, nhưng những người này ỷ vào Long Trác Việt là ngốc tử, ở trong phủ hoành hành ngang ngược đã quen , thêm vào đó có Lưu Quảng Lâm âm thầm bao che, càng thúc đẩy bọn họ trở nên kiêu ngạo ương ngạnh, sau lưng ngay cả Long Trác Việt đều dám tùy ý khi dễ chửi rủa, lại càng không đem Nhan Noãn để vào mắt.

Nay Xuân Nhi chịu hai bàn tay của Nhan Noãn, trong mắt lửa giận cọ cọ đốt lên, trừng nửa con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Noãn, ngực khó thở muốn tìm cái phát tiết.

Cũng không biết là do bị tức đỏ mắt, hay là đầu óc hồ đồ , Xuân Nhi đột nhiên giơ tay lên.

Ba –

Ping –

Hai tiếng động khác nhau đồng thời vang lên, Nhan Noãn có chút kinh ngạc nhìn Nhan Song Song đột nhiên che ở trước người, tinh mâu lưu chuyển, là thản nhiên kinh ngạc.

Nàng cũng không phải không có nhìn thấy hành động của Xuân Nhi, dù Xuân Nhi có chiến khí, nàng cho dù đánh không lại, nhưng cũng tránh được.

Chính là cước bộ vừa muốn di chuyển, trước mắt đó là một đạo bóng người thoảng qua, như trước đó vài ngày Long Trác Việt thay nàng cản một cái tát kia của Nhan Hướng Thái, Nhan Noãn liền theo bản năng nghĩ là Long Trác Việt, phản ứng đầu tiên đó là kéo Long Trác Việt ra.

Chính là nàng mau, cũng không mau bằng tốc độ nhanh mạnh của bàn tay Xuân Nhi.

“Oa ô ô ô ô – làm té người ta , Noãn Noãn thổi thổi, người ta đau quá đau quá đau quá nha, oa oa oa oa, đau chết người ta –” Kinh ngạc rất nhiều, bên tai vang lên tiếng khóc thét thanh của Long Trác Việt.

Ghé mắt, cúi đầu, chỉ thấy Long Trác Việt chật vật ngã ở trên đất.

Vừa nhìn, Nhan Noãn liền đoán ra đại khái, Long Trác Việt xác thực cố ý thay nàng ngăn trở cái tát của Xuân Nhi, chính là không dự đoán được Nhan Song Song sẽ đột nhiên đứng dậy, chắn trước thân thể của nàng, Long Trác Việt bị nàng đụng như vậy, té trên mặt đất.

Nha hoàn cùng Xuân Nhi đứng ở một chỗ thấy Nhan Noãn không có bị thương, cụp xuống đôi mắt lộ ra thần sắc thất vọng, thế nhưng không có một người cảm thấy sợ, cảm thấy hạ nhân đánh chủ tử, là đắc tội nặng.

Trên mặt Nhan Noãn, càng phát ra lãnh liệt.

“Song Song, đem hai tay Xuân Nhi phế đi.” Một chữ, như băng châu bình thường lạnh đến xương, dừng ở trái tim mọi người, trong nháy mắt hoảng sợ.

Nhan Song Song khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Nhan Noãn một cái:“Vương phi, nô tỳ……” Cho tới bây giờ đều là người khác khi dễ nàng, nàng thật sao không dám chặt đứt tay Xuân Nhi.

“Cắt!” Nhan Noãn lạnh nhạt phun ra một chữ, hai mắt thanh lệ, nổi lên lãnh ý nhè nhẹ. Dám động thủ đánh nàng? Nha hoàn Hiền vương phủ này, quả thực chán sống.

“Ngươi là nha hoàn hồi môn của ta, tự nhiên chỉ một mình ta có thể ức hiếp ngươi.” Nhan Noãn lại nói.

Nhan Song Song ngừng lại, trong mắt xẹt qua một chút hiểu rõ, sau đó xoay người, ánh mắt như đao gắt gao nhìn chằm chằm Xuân Nhi.

Xuân Nhi bụm mặt ngoan độc trừng mắt nhìn trở về, cả giận nói:“Bằng ngươi cũng dám…… A……”

Lời của nàng, cuối cùng bao phủ trong tiếng la thiên.

Nha hoàn còn lại cũng trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn Nhan Song Song trong nháy mắt biến thành tu la, dáng vẻ tàn nhẫn kia, cái loại thuộc cường giả áp bách khí, làm cho các nàng có chiến khí bình thường bị bắt thần phục.

“Ngươi…… Ngươi……” Cúc Hương chỉa chỉa Nhan Song Song, lại chỉ chỉ hai tay đã bị gãy trong tiếng “Răng rắc” của Xuân Nhi, hoảng sợ không thể dùng lời nào diễn tả.

Nhan Noãn không nhìn Xuân Nhi té trên mặt đất thống khổ kêu rên, ánh mắt sâu kín nhất nhất đảo qua trên mặt chúng nha hoàn, thản nhiên mở miệng:“Đem các nàng lui ra,
chờ ta ngẫm lại nên xử trí những tỳ nữ không biết phân biệt được tôn ti này như thế nào.”

Chúng nha hoàn nghe vậy, lúc này hai mặt nhìn nhau, sau đó quỳ xuống, dập đầu nhận lỗi:“Vương phi thứ tội, nô tỳ biết sai rồi.”

“Cầu xin vương phi khai ân, nô tỳ cũng không dám nữa .”

“Vương phi bớt giận, vương phi bớt giận, nô tỳ nói lỡ, xin vương phi bớt giận……”

Các nàng có lẽ không cần sợ Nhan Noãn, nhưng cũng không dám xem thường Nhan Song Song!

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tất cả mọi người dưới đáy lòng nghĩ, qua cửa này trước rồi tính, sau đó sẽ tìm Lưu tổng quản thương nghị.

Nha hoàn cúi đầu, tư thái nhận sai rất thành khẩn.

Chính là Nhan Noãn là người khôn khéo, sao lại bởi vì vậy mà tâm sinh không đành lòng.

Khóe miệng xẹt qua châm biếm, Nhan Noãn nhìn Nhan Song Song liếc mắt một cái:“Động thủ, ai dám phản kháng, không cần nương tay.”

Đột nhiên, làn váy truyền đến lực đạo bị người kéo, Nhan Noãn cúi đầu, chỉ thấy Long Trác Việt trong mắt rưng rưng, cắn môi vô cùng đáng thương nhìn chính mình, giữa mắt ẩn ẩn mang theo lên án nhè nhẹ.

Đầu óc Nhan Noãn trong nháy mắt ngu ngơ– a? Nàng khi nào chọc hắn không vui ?

“Noãn Noãn, người ta té rất đau , ngươi vì sao không để ý tới người ta?” Long Trác Việt thấy Nhan Noãn rốt cục chú ý tới mình, oán giận nói, con ngươi lóng lánh như sao, lệ quang lòe lòe.

“Việt Việt, đừng nháo, ta đang làm chính sự .” Nhan Noãn nhẹ nhàng an ủi.

Nào biết, Long Trác Việt nghe vậy, bỗng dưng nhào tới, hai tay ôm lấy đùi Nhan Noãn, reo lên:“Không muốn không muốn không muốn không muốn, Noãn Noãn không cần làm chính sự , làm chính sự cũng không để ý người ta, người ta sẽ bị thương tâm , Noãn Noãn, Noãn Noãn, Noãn Noãn……”

Tiếng nói trong veo dễ nghe, một lần một lần gọi tên Nhan Noãn, làm cho lòng Nhan Noãn không biết vì sao cảm giác lo lắng và ngọt ngấy, nhìn Long Trác Việt ôm đùi giống đứa nhỏ làm nũng đáng yêu, đáy mắt thanh u hiện lên một chút nhu sắc.

“Việt Việt, Thiên Minh đâu?”

Long Trác Việt ngẩn ra, nhất thời lại “Oa” một tiếng khóc lên, làm Nhan Noãn mạc danh kỳ diệu, đầu đầy hắc tuyến.

Nàng còn nói sai cái gì sao?

Trong nháy mắt, Thiên Minh xuất hiện ở trước mặt Nhan Noãn, đối với Nhan Noãn ôm quyền:“Vương phi tìm thuộc hạ có chuyện gì?”

Long Trác Việt vừa thấy Thiên Minh xuất hiện, lập tức hung tợn trừng mắt hắn, chính là mắt hung hãn lại hơn vài phần đáng yêu, thật sự không có ì lực sát thương gì:“Thiên Minh tránh ra , người ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi không cần xuất hiện trước mặt Noãn Noãn, Noãn Noãn đều không nhìn thấy người ta tồn tại .”

Thiên Minh thật đáng ghét, Noãn Noãn chỉ nhớ rõ hắn, cũng không nhớ rõ chính mình , Long Trác Việt trong lòng thực không có tư vị.

Trong lòng Thiên Minh vô hạn kêu rên, vương gia, ngươi hiện tại là càng ngày càng ghét bỏ thuộc hạ nha, thuộc hạ thực oan được không, rõ ràng là vương phi kêu thuộc hạ, không phải thuộc hạ tự ý xuất hiện trước mặt vương phi.

Hắn đến bây giờ cũng không hiểu được, vì sao vương gia sau khi cưới vương phi, liền không muốn gặp chính mình như thế.

Nếu hắn biết Long Trác Việt là vì Nhan Noãn vừa thấy hắn thì ánh mắt sẽ chú ý tới hắn nhiều hơn mới có thể không muốn thấy hắn như ậy, không biết có thể hay không rối rắm.

Nhìn thấy chủ tử nhà mình không chào đón, Thiên Minh mặt không chút thay đổi ôm quyền:“Thuộc hạ lui ra.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện