Vào đêm,
trăng khuyết treo giữa bầu trời đêm, những ngôi sao sáng lưa thưa rải rác khắp
bốn phía, hiện ra hình ảnh nhiều ông ngôi sao vây quanh nàng mặt trăng xinh đẹp.
Gió đêm lay động, xen lẫn hương hoa, cùng hơi lạnh của tháng đầu mùa xuân.
Nhan Noãn
trợn tròn mắt im lặng nhìn chằm chằm lên nóc nhà, trên giường truyền đến tiếng
ngáy nhẹ nhàng của Long Trác Việt, thoáng ghé mắt, dựa vào ánh trăng ngoài cửa
sổ, nàng mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp phong nhã khuynh quốc của hắn,
bình thản tựa như ánh trăng, thanh mỹ, cao quý, lại khiến cho người ta không
dám khinh nhờn.
“Haizz!”
Nhan Noãn
nhẹ nhàng thở dài một hơi, tối nay nhất định là một đêm không ngủ, mà Long Trác
Việt lại tựa như cái đầu heo ngủ cực kỳ say mê, rõ ràng là hắn gây họa, hết lần
này tới lần khác chỉ có một mình nàng đứng ra gánh vác giải quyết vấn đề thay hắn.
Thái hậu là
người thông minh như thế, Nhan Noãn đoán chừng rằng bà ta nhận ra được khăn tay
của Long Trác Việt lúc không cẩn thận đã đánh rơi, mà một khi bị thái hậu biết
được ai đã bắt gặp được chuyện gian tình của nàng, chắc chắn chết không toàn
thây.
Giữa đêm sắc
trời tối đen, chính là thời cơ tốt thường hay ra tay.
Ở trong
vương phủ, người duy ngất nàng có thể tin được chính là Thiên Minh, nhưng sợ nhất
cái lão yêu bà thái hậu kia sẽ phái tới sát thủ lại khiến cho Thiên Minh cũng
chống đỡ không nổi.
Nếu như tối
nay gió êm sóng lặng, vậy sau này nhất định Nhan Noãn phải có một khoảng thời
gian rất dài ngủ không được rồi.
Không ngờ,
nàng lại có một chút chờ mong sát thủ sẽ đến.
Đến càng sớm,
nàng mới có thể sớm nghĩ ra kế sách ứng phó, nếu không mỗi ngày đều phải kinh
hãi run sợ, đến ngày đó bị giết chết như thế nào cũng không biết .
Đang suy
nghĩ, đột nhiên thấy trên cửa sổ có một đạo bóng đen chợt lóe qua.
Nhan Noãn
thốt nhiên cả kinh, nhảy dựng lên trên mặt đất, toàn thân cứng đờ, mò ra cây gậy
ở bên cạnh, không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào cánh cửa.
Ngoài phòng
vang lên tiếng đao kiếm va chạm, ánh sáng màu trắng của chiến khí vô cùng chói
mắt chiếu vào trong phòng, rọi thẳng vào Nhan Noãn khiến nàng không tự chủ được
nheo mắt lại, trong lòng kinh ngạc càng dày đặc hơn.
Lúc trước
xem Nhan Lăng cùng Nhan Xảo phát động chiến khí so với ánh sáng của chiến khí
trước mắt hiện giờ có vẻ như không thể sánh bằng mà ngay cả sáng hơn gấp mấy.
Thất cấp?
Hay là bát cấp?
Nhan Noãn
không có bất kỳ nhận thức nào, thần sắc lại càng ngày càng khẩn trương.
Nghe âm
thanh giao chiến bên ngoài, Nhan Noãn đoán ra được bên địch có hai người.
Bên địch
hai người đấu với một mình Thiên Minh, rõ ràng Thiên Minh bị vây vào chỗ yếu thế.
Thái hậu quả
nhiên nham hiểm, biết rõ Long Trác Việt là kẻ ngốc, hơn nữa còn biết rõ nàng
không có một chút chiến khí nào, lại còn phái hai cái cao thủ đến đây, chính là
để đối phó với Thiên Minh? Không có một chút sơ hở.
“Noãn Noãn,
trời sáng rồi sao?”
Tiếng nói
Long Trác Việt mềm mại yếu ớt đột nhiên vang lên, hắn một bên xoa xoa con mắt,
một bên từ trên giường đứng lên, hiển nhiên là bị ánh sáng chiến khí ở bên
ngoài phát ra làm cho tỉnh giấc.
Hắn mơ mơ
màng màng bộ dáng thoạt nhìn vừa hiền lành thật thà mà vừa đáng yêu, chính là
lúc này Nhan Noãn không có bất kỳ tâm tư nào đi thưởng thức.
“Suỵt, đừng
lên tiếng.”
“Suỵt, đừng
lên tiếng.” Long Trác Việt di chuyển đến bên người Nhan Noãn, ngón trỏ dựng thẳng
ở giữa bờ môi mỏng, lặp lại lời nói của Nhan Noãn, đột nhiên, hắn kinh ngạc mừng
rỡ nhảy dựng lên một phát: “Noãn Noãn, có phải ngươi đang chơi trốn tìm cùng với
Thiên Minh không?”
Ách……
Nhan Noãn
kinh ngạc nhìn Long Trác Việt tràn đầy hưng phấn hoàn toàn không có ý định đi
ngủ tiếp, có chút theo không kịp suy nghĩ của hắn.
Nàng có nói
qua hồi nào, rằng bọn họ đang chơi trốn tìm?
Không đợi
Nhan Noãn mở miệng, Long Trác Việt kích động kêu lên: “Chơi trốn tìm nha, Noãn
Noãn, người ta thích nhất là chơi trốn tìm, nhanh, chúng ta mau trốn đi, đừng để
cho Thiên Minh tìm được.”
Hai con
ngươi trong đôi mắt Long Trác Việt như ngôi sao sáng lấp lánh vô cùng chói mắt
tràn đầy vui sướng, vung ra hai chân đi loanh quanh khắp trong phòng: “Trốn ở
đâu tốt đây, trốn ở đâu tốt đây, nhất định không thể bị Thiên Minh tìm được,
ah, có rồi, Noãn Noãn, chúng ta trốn trong tủ quần áo.”
Dứt lời,
Long Trác Việt cực kỳ vui thích lôi kéo Nhan Noãn hướng trong tủ quần áo chui
vào.
Đến khi trốn
vào trong tủ quần áo tối đen
như mực, Nhan Noãn mới hoảng sợ giờ bình tĩnh trở
lại, có vẻ hiện tại, không phải là lúc chơi trốn tìm rồi.
Thò tay đẩy
cửa tủ, âm thanh kinh hãi của Long Trác Việt bỗng dưng vang lên: “Noãn Noãn,
ngươi muốn làm gì?”
Nhan Noãn
nhíu mày, vỗ vỗ hai lỗ tai do bị tiếng nói chấn động của Long Trác Việt, nghiêng
đầu ai oán liếc hắn một cái, tuy nhiên nàng không nghĩ đến như ở chỗ tối đen
như vậy, Long Trác Việt sẽ thấy được biểu tình của nàng.
“Ngươi nói
nhỏ chút, sợ người khác không biết ngươi trốn ở chỗ này sao?.”
Ông trời
ơi, có phải do không gian trong tủ quần áo này quá nhỏ hay không, mà lỗ tai
nàng đau quá!
“Ờ, đúng,
đúng, nói nhỏ chút, nhưng mà Noãn Noãn, ngươi muốn đi ra ngoài sao?” Long Trác
Việt liên tục gật đầu như con gà mổ thóc.
“Nói nhảm.”
Không ra ngoài thì làm sao mà kháng địch, tốt xấu gì ở bên ngoài còn có thể
đánh lén một chút, trốn ở chỗ này, chỉ có bị người giết a.
Đôi bàn tay
to lớn của Long Trác Việt rất nhanh nắm lấy đôi tay của Nhan Noãn: “Không được
nha, chúng ta đang chơi trốn tìm mà, không thể ra ngoài được.”
“Việt Việt,
ta không có thời gian chơi với ngươi.” Nhan Noãn giãy dụa nói, bất quá vùng vẫy
vài cái, vẫn như trước bị Long Trác Việt nắm càng chặt hơn.
“Cùng chơi
cùng chơi đi.., Noãn Noãn chơi cùng với người ta nha.”
“Ngươi
buông tay.”
“Không
buông, không buông, nhất định không buông.”
Nhaa.., tên
ngốc này, lại có sức lục khỏe mạnh như vậy.
“Ta tức giận
a.”
“Oaa, Noãn
Noãn, ngươi không nên tức giận nha, cùng người ta chơi đi, cùng chơi nha,
Aaa……”
Nhan Noãn
nghe được Long Trác Việt oa oa kêu to, tâm mãnh liệt bị kéo căng, hắn làm ầm ĩ
như vậy, là muốn cho mọi người trên toàn thế giới biết được bọn họ đang trốn ở
trong tủ quần áo nha, chỉ là hai tay đã bị hắn ra sức nắm chặt, cuối cùng đành
chịu, thân mình Nhan Noãn lui về sau, giơ chân lên chắn bịt lại cái miệng không
ngừng kêu gào của Long Trác Việt, chỉ nghe phát ra âm thanh ô..ô.. không ngừng.
“Ngươi còn ầm
ĩ kêu gào, có tin ta lấy kim châm thêu hoa may dính cái miệng của ngươi lại hay
không.”
Lúc này
đang căng thẳng như vậy, Long Trác Việt là cái vô tâm vô phế (không tim, không
phổi), lại còn làm phiền nàng thêm, cũng không biết tình huống bên ngoài như thế
nào ?
“Ô..ô..ô..ô..ô……”
Kỳ quái,
sao lại không còn tiếng động? Chẳng lẽ đánh xong rồi?
Cái kia đến
cuối cùng là ai thắng ai thua a?
Muốn đi ra
ngoài xem, lại sợ đẩy cửa tủ ra, sẽ nhìn thấy kia hai tên thích khách kia,
nhưng không đi ra ngoài xem, thì không biết kết quả được.
Chết tiệt,
nàng băn khoăn muốn chết, Nhan Noãn nhất thời có một loại cảm giác bị ức hiếp
nghẹn khuất.
Trong lúc
nàng đang vô cùng rối rắm, một tiếng nói mạnh mẽ vang lên.
“Vương phi,
không có việc gì, có thể đi ra rồi.”
Nhan Noãn
rõ ràng cảm thụ được nội tâm chấn động, đây không phải là từ bên ngoài truyền đến,
mà là theo đáy lòng vang lên.