(Không sao
hiểu được)
“Vương phi,
đã an toàn.”
Tiếng nói của
Thiên Minh lại một lần nữa từ trong nội tâm Nhan Noãn vang lên.
Long Trác
Việt đang cầm tay nàng giờ buông lỏng ra, chuyển sang nắm lấy bàn chân của nàng
đang bịt ở trên miệng hắn đem dời đi.!
“Vù vù vù,
ô, Noãn Noãn, sao ngươi có thể lấy bàn chân của mình để bịt miệng người ta, nghẹn
chết người ta rồi.” Long Trác Việt từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí, nhìn
qua Nhan Noãn đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ u oán.
Nhan Noãn đối
với oán giận của Long Trác Việt ngoảnh mặt làm ngơ, mà chỉ hỏi: “Việt Việt,
ngươi có nghe được âm thanh gì không?”
“Nghe được.”
Long Trác Việt xoa xoa cái mũi, lẩm bẩm nói: “Thiên Minh nói đã an toàn, chúng
ta có thể đi ra ngoài rồi.”
Chẳng lẽ cái
này là người đặc biệt có được chiến khí, mới có thể dựa vào chiến khí truyền
âm, đem lời nói truyền đến vào nội tâm của người khác?
Nhưng mà vì
cái gì a?
Nếu an
toàn, Thiên Minh có thể trực tiếp kêu bọn họ ra là được rồi?
Nhan Noãn
trăm vấn đề vẫn không có cách giải.
Bất quá đã
an toàn, vậy nàng cũng không cần thiết tiếp tục trốn ở trong tủ quần áo, có trời
mới biết trong không gian nhỏ hẹp như vậy lại có thể nhét hai cái người sống,
nàng cũng sắp bị ngộp chết rồi.
Tay ngọc
thon dài vừa muốn đẩy cửa ra, đột nhiên Long Trác Việt giữ chặt tay nàng lại:
“Noãn Noãn, ngươi như vậy đi ra ngoài, sẽ bị Thiên Minh tìm được, chúng ta
không thể bị hắn lừa nha.”
Hắn ngây
thơ chớp chớp mắt, như người vô tội hai con ngươi đen láy lóe ra ánh sáng ngọc
lưu ly lấp lánh.
Nhan Noãn
biết vậy nên không nói gì, đối mặt với một cái cực phẩm vương gia như thế, thật
sự không thể lấy suy nghĩ của người bình thường đối đáp với hắn được, vì thế
nàng nói: “Việt Việt, Thiên Minh đã chịu thua rồi.”
“Thật sao?”
Long Trác Việt ngạc nhiên mừng rỡ giơ lên đôi lông mày, dường như không tin mà
hỏi lại.
“Ân, cũng
là bởi vì hắn tìm không thấy chúng ta, cho nên trực tiếp mở miệng kêu chúng ta
đi ra ngoài, không tin đợi lát nữa ngươi hỏi Thiên Minh đi.”
“Thật tốt
quá, Noãn Noãn, chúng ta đi ra ngoài nhanh lên.”
Long Trác
Việt vui cười nói xong, vội vàng đẩy cửa tủ ra, chân dài một bước, đi ra ngoài.
“Thiên
Minh, Noãn Noãn nói ngươi thua nha, đợi lát nữa ngươi phải đứng chổng ngược một
canh giờ.”
Thiên Minh
kinh ngạc nhìn chằm chằm Long Trác Việt, thân thể thon dài cao ngất giống như
pho tượng hoàn mỹ vô khuyết, mày kiếm tinh tế, khóe miệng khó có thể thấy đang
nhẹ nhàng run rẩy, lòng tràn đầy ngạc nhiên cùng khó hiểu.
Hắn thua?
Hắn thua
cái gì ?
Vương gia,
người đây là diễn ra cái trò gì, thuận tiện để cho thuộc hạ không sao hiểu được
lại phải đứng chổng ngược một canh giờ.
Không cần
phải chỉnh hắn như vậy chứ.
Ánh mắt
nghi hoặc thăm dò qua người Long Trác Việt, sau đó nhìn về phía Nhan Noãn từ trong
tủ quần áo đi ra, cầu giải thích.
Nhan Noãn
phảng phất cười cười, tựa như trăm hoa đua nở, vô cùng rực rỡ tuyệt đẹp.
Nàng nhìn
Thiên Minh nhún nhún hai vai, vẻ mặt đành chịu.
Theo chủ tử
đặc biệt như thế, ngươi cũng chỉ có thể cam chịu số phận nhận mệnh thôi.
Thiên Minh
đột nhiên cảm thấy Nhan Noãn thật sự rất tà ác, nhưng chủ tử phân phó, hắn chỉ
có thể nghe theo lệnh.
“Thuộc hạ
tuân mệnh.”
Thiên Minh
hướng về Long Trác Việt ôm quyền nói, thấy bộ dáng Long Trác Việt cười đến toe
toét không ngậm miệng được, dưới đáy lòng chỉ có thể ai oán xót thương. Sau đó,
hắn lại nhìn qua Nhan Noãn nói: “Bẩm vương phi, Nhan Song Song ở ngoài cửa.”
“Nàng?”
Nhan Noãn không khỏi sửng sốt, ngay sau đó nhớ ra cái gì, vội vàng phụ giúp
Long Trác Việt nói: “Việt Việt, mau lấy mặt nạ đeo lên.”
“Nha.”
“Lúc nãy
cũng nhờ có nàng hỗ trợ, không nghĩ tới nha hoàn bên người vương phi, thâm tàng
bất lộ* như thế.”
(*thâm tàng
bất lộ: không để lộ tài năng)
Thiên Minh
cho dù vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu tình, bất quá trong mắt lại tràn ngập sự
ngưỡng mộ tôn kính đối với Nhan Noãn, còn có kính nể sức mạnh kiên cường đối với
Nhan Song Song.
Chiến khí
thất cấp!
Một cái nha
hoàn nho nhỏ, nhưng lại có được đẳng cấp chiến khí bằng hắn, mà lúc nàng phát động
chiến khí, nhìn xa so với mình lớn mạnh hơn rất nhiều.
Tuy rằng rất
không cam lòng, nhưng Thiên Minh cũng không thể không thừa nhận, chiến khí Nhan
Song Song, đã đến đỉnh cao của thất cấp, chỉ cần cơ hội đến, là có thể đột phá
lên bát cấp nhanh chóng.
Mà hắn, lại
không bằng nàng!
Thích khách
đến tối nay, một cái là chiến khí lục cấp, một cái là chiến khí bát cấp.
Đối phó với
chiến khí lục cấp, Thiên Minh có thể dễ dàng đánh ngã, nhưng mà đối kháng với
chiến khí bát cấp, căn bản hắn vốn là không phải đối thủ của người ta.
Thiên Minh
tuy rằng không biết thích khách đó là do ai phái tới, nhưng mục tiêu chính là
vương gia cùng vương phi, vì vậy cho dù hắn phải liều mạng cũng không thể để
cho bọn họ làm tổn thương đến nửa sợi tóc của vương gia và vương phi.
Tối nay,
may mắn là nhờ có Nhan Song Song hỗ trợ, nếu không hắn cho dù không chết, cũng
phải trọng thương, nói không chừng ngay cả an toàn của chủ tử cũng không thể bảo
vệ được.
Nhan Noãn
nhìn Thiên Minh sau một lúc lâu, cười yếu ớt ra tiếng: “Ngươi cũng không kém,
chẳng những người ngoài cũng biết rõ chiến khí của ngươi chỉ là tứ cấp nha.”
“Vương phi
quá khen.”
Thiên Minh
chắp tay, khiêm
tốn nói.
Tất cả mọi người
đều cho rằng hắn chính là thị vệ có chiến khí tứ cấp, nếu như để cho người khác
biết được hắn có chiến khí thất cấp, vậy người đầu tiên không an tâm, chính là
thái hậu.
Nếu như muốn
ở bên cạnh vương gia ngốc này, thực lực của hắn không thể để bại lộ quá nhiều,
nếu không thái hậu sẽ nghĩ tất cả biện pháp để diệt trừ hắn.
Chỉ là, người
bên cạnh vương gia, thực lực đâu chỉ có như thế này?
Long Trác
Việt đem mặt nạ ngăm đen dán lên xong, liền vui mừng tươi cười tung tăng nhảy đến
bên cạnh Nhan Noãn: “Noãn Noãn, còn chơi trốn tìm nữa không?”
“Hôm nay
không chơi nữa, ngày mai sẽ chơi tiếp.” Nhan Noãn nói xong, rồi sau đó nhìn
sang Thiên Minh: “Để cho Nhan Song Song tiến vào.”
Nhan Song
Song đi vào trong phòng, đối với Nhan Noãn hành lễ: “Nô tỳ tham kiến vương
phi.”
Sắc mặt của
nàng rất tiều tụy, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp vẫn như trước vừa đỏ vừa sưng,
toàn thân một bộ quần áo màu trắng, càng tôn lên nét đẹp thanh lệ thoát tục,
đôi mắt lộ ra nồng đậm bi thương, trên tóc mai đen nhánh, cắm một đóa hoa nhỏ
màu trắng.
Nhan Noãn
hiểu được, nàng đây là đang chịu tang vì Vân mẹ.
Có được tấm
lòng hiếu thảo như vậy, lúc này vẻ mặt Nhan Song Song rõ ràng vô cùng đau
thương, hẳn là giống như lời của Vân mẹ nói, nàng có tâm địa thiện lương nha.
“Thiên Minh
nói, tối nay may mắn nhờ có ngươi!”
“Bảo vệ chủ
tử an toàn, là trách nhiệm của nô tỳ.”
“Trước đó
ta vẫn chưa báo tin cho ngươi biết, vì sao ngươi lại có thể chạy đến kịp thời?”
Nhan Noãn hỏi.
Nhan Song
Song rũ mắt xuống nói: “Nô tỳ nhân lúc ban đêm trời tối muốn thuận tiện đốt một
chút tiền giấy cho Vân mẹ, lại cảm giác được trong phủ có tồn tại một luồng chiến
khí lớn mạnh, hơn nữa phát ra từ hướng phòng ngủ của vương phi, nô tỳ lo lắng sự
an nguy của vương phi, liền chạy tới đây, nhìn thấy Thiên Minh đang giao đấu
cùng hai gã hắc y nhân.”
Dứt lời,
Nhan Song Song đột nhiên cúi đầu quỳ gối thỉnh tội: “Xin vương phi thứ tội, nô
tỳ chỉ là muốn cúng tế cho Vân mẹ, cũng không phải là cố ý vi phạm quy củ.”
Nhan Noãn
cũng hiểu được hành động của Nhan Song Song.
Ở thời đại
này, trong gia đình giàu có, tất cả hạ nhân nô bộc đều không cho phép lén lút đốt
vàng mã tiền giấy cúng bái bất luận là kẻ nào, như vậy chắc chắn là muốn cho chủ
nhà gặp những điều không may xui xẻo, nếu bị người phát hiện, nhẹ thì trục xuất
khỏi phủ, nặng thì bị gậy đánh cho đến chết.
Nhan Song
Song thành thật như vậy, khiến cho Nhan Noãn đối với nàng có chút vài phần kính
trọng.
“Không có
gì đáng ngại, bất quá ngươi cũng là người hiếu thảo, mặc kệ như thế nào, hôm
nay cảm ơn ngươi đã ra tay trợ giúp, Vân mẹ là người thân của ngươi, sau này có
cúng bái cũng không cần phải lén lút, thời gian không còn sớm, lui ra đi.”
Nàng không
phải người của thế giới này, nên không có quan niệm cổ hủ như vậy.
Lễ cúng tế
người thân của mình, là chuyện hết sức bình thường.
“Tạ vương
phi ân điển.”
Nhan Song
Song hành lễ nói tạ ơn, rồi xoay người rời đi.
Nhưng, lúc
đi tới cửa, nàng bỗng dưng quay đầu lại, dường như quyết định ra điều gì, một lần
nữa đi trở về, quỳ xuống trước mặt Nhan Noãn, trong tay của nàng, không biết từ
khi nào đã đưa ra một gói giấy màu vàng!