“Nương tử.”
Long Trác Việt đi thẳng vào không thèm chú ý đến vẻ mặt đang kinh ngạc của hai
người ở trong phòng, vui sướng đi đến phía Nhan Noãn, dáng tươi cười trong trẻo
thuần khiết trên gương mặt tuấn mỹ của hắn càng ngày càng lan rộng, vô cùng hấp
dẫn đầy vẻ mê hoặc chết người.
Đi chưa được
mấy bước, Long Trác Việt liền chú ý tới sự tồn tại của Nhan Song Song, trên mặt
tươi cười cứng đờ, rõ ràng không vui nhíu mày, bĩu môi một cái, tiếng nói như
trời cao vang lên giọng điệu lại như chỉ trích: “ Sao ngươi còn ở đây”
Ách……
Nhan Song
Song ngẩn ra, vội vàng thu lại đáy mắt kinh diễm, thức thời cúi đầu nói: “Nô tỳ
cáo lui.”
Lúc này
đóng cửa lại, Nhan Song Song mới chợt thanh tỉnh, đôi mày thanh tú nhẹ nhàng
nhăn lại, một cái nghi vấn đột ngột nhảy vào trong đầu của nàng: “Lúc nãy nam
nhân kia, là ai a? Sao lại đi vào phòng tân hôn chứ, nếu như vương gia trở về
nhìn thấy, dù cho vương phi có lý cũng không thể giải thích rõ ràng được.”
Nghĩ kỹ lại
một chút, vương phi lén gặp nam nhân xa lạ, thế nhưng lại để cho vương gia đội
nón xanh (cắm sừng), hoàng thượng chắc chắn giận tím mặt, đến lúc đó sẽ trút giận
sang người khác liên lụy đến Nhan gia.
“Không
xong!”
Nhan Song
Song kinh hô một tiếng, vội vàng quay thân thể trở lại phòng tân hôn, chẳng qua
là mới xoay người, trong nháy mắt sau gáy liền truyền đến một trận đau đớn,
ngay sau đó liền bất tỉnh nhân sự ngã xuống đất.
Trước khi bị
hôn mê, trong đầu Nhan Song Song còn muốn cố gắng phải bảo vệ Nhan Noãn trong sạch,
cố gắng bảo hộ Nhan gia trong sạch.
Một đạo
bóng đen giống như quỷ mị hiện lên, lúc sau nhìn lại, đã không còn thấy thân ảnh
của Nhan Song Song.
Mọi thứ đều
xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, lặng yên không một tiếng động, Nhan Noãn trong
phòng tân hôn, căn bản không cảm thấy được mọi chuyện xảy ra ở ngoài cửa.
“Vương
gia?” Nhan Noãn nhìn nam tử dần dần đi đến phía mình, nghi hoặc mở miệng, nhưng
ngữ khí cũng là lộ ra nồng đậm khẳng định.
Một câu
nương tử kia, còn một thân hỉ bào đỏ thẫm, biểu hiện của hắn như vậy không chút
hoài nghi thân phận của hắn chính là tân lang.
Chỉ là trước
mắt cái khuôn mặt này, cùng lúc trước ở trên đại đường nhìn thấy thật sự là
khác một trời một vực, không hề nghi ngờ, Nhan Noãn nghĩ tới mặt nạ da người,
trong lòng thoáng chốc sợ hãi cùng thán phục.
Những người
mang mặt nạ đều có biểu cảm cứng ngắc, thế nhưng ở trên đại đường, nàng thấy được
rất rõ ràng vẻ mặt kia xấu xí không chịu nổi, trên mặt còn có biểu cảm vô cùng
sinh động, vì vậy có thể thấy được cái mặt nạ da người này rất kỳ diệu.
Nghe Nhan
Noãn kêu một tiếng “Vương gia” không hề háo hức, Long Trác Việt mất hứng, hai
con ngươi trong suốt lấp lánh, nét mặt đầy vẻ ủy khuất: “Nương tử, vương gia thật
là khó nghe.”
Nhan Noãn
lông mày đột nhiên nhảy dựng, trong quan niệm của nàng, nam nhân lộ ra biểu
tình ủy khuất sẽ khiến người ta cảm thấy thật sự buồn nôn, cực kỳ biến thái,
nhưng mà đối với vẻ mặt của Long Trác Việt, Nhan Noãn không có một chút phản cảm,
ngược lại cảm thấy hắn giống tiểu hài tử tựa như đang bị uất ức khiến nàng nảy
sinh hảo cảm với hắn, chết tiệt thoáng chốc hắn như vậy đánh trúng vào điểm yếu
của nàng : “Kia? Việt Việt?”
Ánh sáng
long lanh vốn đang lượn tròn trong hốc mắt của hắn, một giây sau nước mắt gần
như rơi xuống lập tức bị thu trở về, Long Trác Việt vui mừng hớn hở hấp tấp chạy
đến phía Nhan Noãn, ngồi xuống ở bên cạnh chỗ nàng, đôi con ngươi trong veo như
hồ nước nhìn nàng chăm chú không hề chớp mắt.
Nhan Noãn
kinh ngạc, nước mắt gần phóng ra lại được thu vào tự nhiên như thế, được chế ngự
một cách dễ dàng, cảnh giới này, thật sự là cao!
“Nương tử
tên gì?” Long Trác Việt nháy mắt hỏi, miệng cười toe toét.
Hai người
khoảng cách gần như thế, nhiệt độ hơi thở phun ra ở trên mặt Nhan Noãn, cảm
giác nhàn nhạt, tươi mát có hương vị dễ chịu. Nhìn thấy một bộ mặt yêu nghiệt gần
trong gang tấc, Nhan Noãn lần nữa bị mất khống chế xoay người hít một ngụm khí
lạnh, kiếp trước nàng đã từng gặp qua nhiều khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp, thế
nhưng so với tên nam tử trước mắt này lại chỉ bằng một phần ba của hắn.
Ông trời quả
nhiên là công bằng, lại để cho Long Trác Việt được hưởng thân phận tôn quý, cộng
thêm dung mạo tuyệt thế vô song, người nào nhìn thấy đều phải ghen tỵ , thế
nhưng không cho hắn có đầu óc thông minh.
“Nhan
Noãn.” Nhan Noãn tự giới thiệu qua loa, hai mắt Long Trác Việt từ trên mặt nàng
nhẹ nhàng dời đi, lông mi dài đậm nhẹ nháy giống như quạt hương bồ*, dù là nàng
không háo sắc, nhưng nhìn lâu chằm chằm vào một nam tử có dung nhan phong hoa
tuyệt đại như vậy, lại khiến nàng xúc động muốn bổ nhào về phía hắn.
(* quạt
hương bồ : quạt làm bằng lá cây hương bồ. ^^!)
“Nhan Nhan,
ngươi lớn lên thật xinh đẹp, tựa như tiên nữ được vẽ ra.” Long Trác Việt nháy mắt
cũng không nháy một cái chỉ nhìn chằm chằm Nhan Noãn, ánh mắt hắn rất trong
sáng, rất thuần khiết, không có một điểm hèn mọn cùng khinh nhờn.
“Gia gia?
Ta còn là nãi nãi đây này.” Nhan Noãn nhẹ nhàng nhíu mày, hiển nhiên đối với
xưng hô thế này không phải rất vui vẻ, người biết là đang gọi nàng, người không
biết còn tưởng rằng nàng cũng là kẻ ngốc đây này.
(“Noãn
Noãn” kêu ra nghe giống như “nãi nãi”: Gia gia = ông nội, nãi nãi = bà nội)
“Noãn
Noãn?” Long Trác Việt nhẹ lẩm bẩm một tiếng, trong mắt yên lặng lập tức phóng
ra một tia sáng rực rỡ khác thường, sáng ngời gần như muốn chiếu sáng lên cả bầu
trời đêm: “Thì ra nương tử thích ta gọi ngươi là Noãn Noãn.”
Nhan Noãn
im lặng liếc mắt xem thường, cùng kẻ ngốc quả nhiên khó khai thông ah.
“Tốt rồi
tùy ngươi.” muốn Noãn liền Noãn Noãn đi, tuy rằng nghe giống “Nãi nãi”, nhưng
ít ra so với “Gia gia” Bình thường một ít: “Vương gia vì sao hôm nay chậm chạp
lâu như vậy không xuất hiện, là muốn cho ta ra oai phủ đầu sao?”
Nhan Noãn từ
đầu đến
cuối không quên tính sổ với hắn, nàng một bên tháo mũ phượng trên đỉnh
đầu xuống, một bên cố gắng hết sức kéo dáng tươi cười, phóng ra ngữ khí mềm mại
hỏi.
Long Trác
Việt có loại cảm giác lâng lâng. A.., Noãn Noãn cười rộ lên càng hấp dẫn.
Bất quá
trong nháy mắt, hắn lại hé ra khuôn mặt cự tuyệt, lên án trừng mắt Nhan Noãn,
chỉ là cái trừng mắt kia so với ánh mắt của nàng, thật sự không có sức thuyết
phục nào.
“Việt Việt!”
Long Trác Việt rất nghiêm túc phun ra hai chữ, tiếp theo nâng tay đón lấy vật nặng
trên đầu thay Nhan Noãn xử lý.
“Hửm?” Nhan
Noãn tay lấy mũ phượng chợt dừng lại, ý nghĩ nhất thời quanh quẩn bất quá bị uốn
cong ra, cảm giác được hai cánh tay đang giúp nàng lấy mũ phượng, nàng cũng vui
vẻ thảnh thơi để tay thả xuống.
Chính là
Long Trác Việt một câu kia không đầu không đuôi trong lời nói là ý gì? Bọn họ
không phải đang bàn luận về chuyện ra oai phủ đầu sao?
Suy nghĩ quỷ
dị như vậy nhanh nhẹn vượt qua, quả thực làm cho Nhan Noãn bị trì hoãn thẫn thờ.
“Việt Việt.”
Long Trác Việt lại trịnh trọng cường điệu một lần, lúc này, Nhan Noãn trên đầu
mũ phượng cũng bị hắn cầm xuống dưới, hắn nhìn thoáng qua mũ phượng kim quang
lóng lánh cơ hồ muốn đâm đến con mắt người khác, đôi môi đỏ mọng có chút bĩu xuống,
vung tay ném đi, đem mũ phượng ném ra xa mấy dặm.
Thứ này ai
làm, thực xấu!
Trên đầu đột
nhiên nhẹ đi, làm cho Nhan Noãn cả người đều cực kỳ thoải mái, đã không còn vật
đè nặng khó chịu, nàng cơ hồ lập tức lý giải Long Trác Việt không ngừng lặp lại
lấy “Việt Việt” Cái này gọi là ý gì.
Hóa ra là
đang trách cứ cách nàng xưng hô “Vương gia” khiến cho hắn cảm thấy khó nghe.
Một dòng mồ
hôi từ trên trán Nhan Noãn trợt xuống, Nhan Noãn im lặng, vừa nghĩ đến nàng sẽ
phải cùng người này sinh sống cả đời, thoáng chốc cả người đều nổi da gà.
Trong tâm
Nhan Noãn muốn chạy trốn, càng thêm kiên định, mà trên mặt hắn tươi cười, tựa
như pháo hoa nổ bung đầy trời, sáng lạn chói mắt.
“Việt Việt
vì sao chậm chạp không thấy ra đá kiệu môn.” Nghĩ cách là một chuyện, hành động
cũng không có thể nóng vội, tên ngốc phải hù dọa trêu đùa hắn thật tốt, nhưng
hoàng đế không hù dọa đùa giỡn được, muốn an toàn ly khai dưới mắt hoàng đế,
cũng không phải chuyện dễ, nhưng đối với một người làm nội ứng như Nhan Noãn mà
nói, nếu muốn toàn thân trốn ra ngoài cũng không phải chuyện khó như lên trời.
Chỉ là trước
đây, nàng muốn tuyệt đối nhu thuận, dịu dàng ngoan ngoãn, càng khiến mình vô hại,
mới có thể càng để cho người ta thả lỏng cảnh giác!
“Không mặc
quần áo, không chải đầu, cho nên chậm.” Long Trác Việt cúi đầu, ngón tay thon
dài tựa như ngà voi trắng thon dài, xinh đẹp giống như là một tác phẩm nghệ thuật,
ngón tay ngọc thanh khiết hình dung đại khái chính là như vậy.
Lúc này, hắn
vươn ngón trỏ, một chút lại một chút, giống như tiểu hài tử đã làm sai chuyện
gì đang đợi người lớn trách phạt, thanh âm mềm mại yếu ớt, dễ nghe cực kỳ.
“Nha hoàn
đâu?”
Long Trác
Việt bỗng dưng ngẩng đầu, mở miệng nói: “Các nàng rất bận a, đều không muốn đến
giúp ta.”
“Bận việc
gì?” Ngày đại hỉ của Hiền vương, còn bận việc gì so với chuyện Vương gia thành
thân quan trọng hơn?
“Thúy Lan
cùng Cúc Hương bận cắn hạt dưa, Xuân Nhi cùng Liên Mộng bận nói chuyện phiếm,
Thủy Vân cùng Tiểu Tình bận uống trà, còn có a……”
“Đủ rồi đã
đủ rồi.” Nhan Noãn đánh gãy đáp án trong miệng Long Trác Việt theo như lời nói
của hắn bọn nha hoàn ‘Bề bộn công việc’ là như thế, bỗng nhiên nàng duỗi thân
người dậy một cỗ khí bức người nổi lên thay hắn bất bình phẫn nộ.
Uống trà,
nói chuyện phiếm, cắn hạt dưa, quả nhiên bận việc nha, thật không biết ai là chủ
tử, ai là nô tài .
“Không cần
nói sao?” Long Trác Việt đang nắm chặt lấy bàn tay thon dài của mình động tác dừng
lại, ngưng mắt nhìn Nhan Noãn một lát sau, vẻ mặt lập tức tươi cười nói: “Kia
nương tử, chúng ta vào động phòng nhanh đi.” Dứt lời, tay chân hắn lưu loát bò
lên giường.