Âm thanh vô
cùng kỳ dị của Long Trác Việt xuyên thủng vào màng tai của Nhan Noãn, dọa nàng
giật mình một cái từ trên giường nhảy dựng lên, phóng ra xa khỏi giường hơn mười
bước, hoảng sợ trừng mắt nhìn một người nào đó đang tự mình bò lên giường, cầm
chăn đem thân mình bao bọc lại.
Động…… Động
phòng?
Không thể
không nói, trái tim Nhan Noãn đã bị kích thích nghiêm trọng, cùng một cái tên
ngốc động phòng, còn không bằng bị một trận sấm sét trực tiếp đánh chết nàng
cho rồi.
Mặc kệ, việc
này thà chết cũng không làm.
Nhan Noãn một
bên theo bản năng kéo quần áo khép chặt lại, một bên cảnh giác trừng mắt Long
Trác Việt, chỉ cần hắn có bất kỳ hành động cưỡng bức nào, nàng sẽ khiến cho hắn
từ nay về sau nằm ở trên giường không đứng dậy được.
Thế nhưng,
ngay sau đó, vẻ mặt Nhan Noãn liền ngu ngơ trơ mặt ra.
Chỉ thấy
Long Trác Việt bọc chăn lại quay vòng, không tới vài vòng đã đem chính mình bao
bọc thành một người hình tằm cưng (gọi yêu), một bên lăn, một bên reo lên:
“Nương tử, lăn ga giường, lăn ga giường sinh em bé rồi!”
Nhan Noãn
khóe miệng lập tức một trận co giật, vẻ mặt tràn đầy hắc tuyến nhìn Long Trác
Việt kia tự lăn, càng lăn càng vui vẻ.
Ai tới nói
cho nàng biết, tên ngốc này kêu to cái đó thì cái gì lại vừa ra ah.
Long Trác
Việt đợi lâu không nghe thấy Nhan Noãn đáp lại, thân mình đang lăn lộn thì ngừng
lại, chỉ thấy dưới chăn nhúc nhích vài cái, một cái đầu thò ra ngoài, mở to đôi
mắt mọng nước vô cùng tươi ngon, vô hại nhìn qua Nhan Noãn: “Noãn Noãn, sao
ngươi còn chưa lên, chúng ta cùng nhau lăn ga giường a.”
Nhan Noãn
không phản bác được, khóe miệng co giật lợi hại hơn, vẻ mặt người nào đó lại
càng khó hiểu.
“Noãn Noãn,
nhanh chút đến lăn ga giường nha, như vậy có thể sinh em bé rồi, lăn càng nhiều,
thì sinh lại càng nhiều.” Long Trác Việt vui sướng nói, lúc đang nói đến đứa nhỏ,
Nhan Noãn rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn lóe ra ánh sáng rực rỡ vô cùng óng
ánh, tựa như những ngôi sao vô ý rơi xuống trong đó, quá tuyệt mỹ khiến người
ta hít thở không thông.
Chẳng qua
là trong lời nói được nói ra, thật sự làm cho người ta không nói được lời nào.
Nhan Noãn
thân thiết liếc mắt nhìn Long Trác Việt một cái, rồi xoay người tung tăng bước
đi đến hướng ngăn tủ.
“Noãn Noãn,
ngươi muốn đi đâu? Không động phòng sao?”
Nhan Noãn mở
ngăn tủ, tìm thấy mấy cái chăn ôm đi ra, quay đầu, nhìn Long Trác Việt: “Ngươi
biết cái gì gọi là động phòng?”
“Biết a.”
Long Trác Việt đầu lại vươn ra thêm một chút, kích động liên tục gật đầu: “Động
phòng chính là cùng nương tử một chỗ lăn ga giường, sau đó sinh em bé.”
Được rồi!
Nhan Noãn
thừa nhận, chính mình hỏi một cái tên ngốc mới là có vấn đề, thì ra là chính
mình đa nghi, còn tưởng rằng tên ngốc sẽ ép buộc muốn cùng nàng động phòng, hóa
ra suy nghĩ bọn họ căn bản không phải cùng một cấp độ.
Không sao,
chỉ cần không phải động phòng thật sự, thì tất cả đều là đậu xanh rau má!
“Những…cái
này là ai dạy?” Nhan Noãn rất ngạc nhiên, phương thức động phòng kiểu này, là
ai dạy hắn .
“Chính là
Nhâm Vân Hải .”
“Hắt xì –”
Bên ngoài
Hiền vương phủ Nhâm Vân Hải đột nhiên hắt xì một cái, xoa xoa cái mũi, nói thầm
một tiếng: “Kỳ quái, ai đang mắng ta?”
“Nhâm Vân Hải,
ngươi làm sao vậy?” Bên trong kiệu vàng xa hoa, Long Cẩm Thịnh tiếng nói trầm
thấp tĩnh mịch mà lại có chút vui vẻ truyền ra, Nhâm Vân Hải vội vàng nghiêm mặt,
cung kính hầu hạ ở một bên.
“Nô tài
không có việc gì, hoàng thượng, đêm lạnh rồi, chúng ta nhanh chóng hồi cung, nếu
không thái hậu……” Nói đến một nửa, Nhâm Vân Hải liền chế trụ miệng, trên mặt hiện
lên một chút sầu lo.
“Ân.” Long
Cẩm Thịnh nhàn nhạt lên tiếng, đúng vậy, nếu không hồi cung, sợ là thái hậu lại
thấy không hài lòng .
“Khởi giá,
hồi cung.” Nhâm Vân Hải vung phất trần, dắt cổ họng hô lớn, loan giá chậm rãi
hướng cửa cung bước đi, Nhâm Vân Hải đuổi theo đi bên cạnh thân kiệu.
“Việc giao
cho ngươi làm, xử lý thế nào rồi?” Âm thanh Long Cẩm Thịnh tràn ngập từ tính hỏi.
“Hồi hoàng
thượng, đã chiếu theo ý hoàng thượng phân phó, đem mặt nạ da người trên mặt
Vương gia tháo xuống rồi, nô tài khó hiểu, hành động này của hoàng thượng?”
Nhâm Vân Hải ngữ khí thấp hèn nhún nhường mà hỏi, chỉ là vừa nghĩ đến chuyện
Long Trác Việt giả say, trên mặt vẫn là không khỏi nổi lên oán giận.
“Ha ha,
Nhan đại tiểu thư này là một nữ tử đặc biệt, trực giác nói cho trẫm biết, nàng
sẽ là nữ tử thích hợp nhất với hoàng đệ, một khi đã như vậy, đương nhiên để
gương mặt tốt nhất của hoàng đệ cho nàng xem.” Tiếng cười nhẹ nhàng từ trong kiệu
truyền ra, không khó tưởng tượng, lúc này tâm tình Long Cẩm Thịnh vô cùng tốt.
Nhan Noãn mặc
dù không biết Nhâm Vân Hải trong miệng Long Trác Việt là thần thánh phương nào,
bất quá đối với người lại có năng lực lý giải cái này, trong lòng nàng dựng thẳng
như ngón tay cái.
Huynh đệ,
ngài thật sự là thuộc loại trâu bò rồi!
Long Trác
Việt nhìn thấy Nhan Noãn đem chăn trải trên mặt đất, ánh mắt càng trừng càng lớn:
“Noãn Noãn, ngươi làm cái gì?”
Nhan Noãn nằm
xuống, ôm chăn lăn qua lăn lại vài vòng, rồi sau đó bình tĩnh nói: “Việt Việt,
ga giường không thể cùng lăn một chỗ, tách ra lăn mới có khả năng sinh cục
cưng, ngươi xem, ta lăn tốt lắm.”
Trong phòng
này chỉ có một cái giường duy nhất bị tên ngốc kia chiếm, nàng vẫn không có thấp
kém đến mức cùng kẻ ngốc tranh giành giường
ngủ, hơn nữa, cũng không có tinh lực
để đi tranh giành, chỉ cần có thể ngủ, cái đó đều giống nhau.
Kiếp trước,
không phải cũng là như vậy đều qua được sao.
Long Trác
Việt trừng mắt nhìn, trong mắt mê mang tựa như một tầng hơi nước mờ mịt bịt
kín: “Phải không–?” Hắn kéo lấy thật dài âm cuối, lộ ra tràn đầy hoài nghi.
Ách –
Nhan Noãn
ngạc nhiên, tên ngốc này không phải rất dễ bị lừa dối đấy sao? Vì sao người
khác nói cái gì hắn đều tin, lời của nàng mang theo rõ ràng như vậy hắn lại
không tin?
“Đương
nhiên rồi, chẳng lẽ Việt Việt thà tin tưởng người ngoài, cũng không tin tưởng
ta?”
“Ngươi là
nương tử của ta, ta đương nhiên tin tưởng Noãn Noãn.” Long Trác Việt nhếch miệng
cười nói, mắt phượng dài mỏng xinh đẹp uốn cong trở thành một vầng trăng khuyết,
tiếp theo, hắn lại vui cười ở trên giường lăn qua lăn lại: “Lăn ga giường, lăn
ga giường, lăn ga giường sinh em bé, sinh em bé, sinh em bé, sinh em bé kêu phụ
thân!”
Nghe Long
Trác Việt hào hứng khẩu hiệu vang dội, Nhan Noãn hoàn toàn bị hóa đá!
“Noãn Noãn,
sao ngươi lại không lăn? Phải lăn nhiều, như vậy về sau mới có thể sinh thiệt
nhiều em bé.”
Nhan Noãn
giữa lông mày gân xanh nhảy lên: “Ta lăn không nổi rồi, ngươi lăn nhiều thêm một
chút, lăn cả phần của ta.”
Vì vậy,
trong đêm động phòng, Nhan Noãn cùng Long Trác Việt kích tình mạnh mẽ vang dội
khẩu hiệu lăn ga giường dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, mặt
trời chậm rãi xuyên thấu qua đám mây, lộ ra sắc trời đỏ rực, ánh mặt trời theo
ngoài cửa sổ đổ nghiêng vào, cột sáng ở bên trong cát bụi bay nhấp nhô.
Nhan Noãn
mí mắt hơi động một chút, rồi sau đó mở ra cặp mắt buồn ngủ, có lẽ do vừa tỉnh
ngủ, lần đầu tiên lại nhìn thấy mọi vật đều không rõ, trước mắt một đồ vật hình
tròn đen đen là cái gì?
Đôi mắt
đóng khép lại, rồi lại nhấy mấy cái, lúc này mới thấy rõ trước mắt đồ vật đó,
đúng là một bộ mặt đen xì giống như than đá, khuôn mặt có vết sẹo xấu xí kinh
khủng, hơn nữa khoảng cách lại gần như vậy, gần như muốn dán lên trên mặt mình,
dù cho Nhan Noãn có thể trấn định, cũng không tránh được hoảng sợ.
Thử nghĩ
xem, sáng sớm tinh mơ vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt như vậy, có thể bình
tĩnh được đến đâu.
“Ngươi làm
ma à sao dựa vào gần như vậy.” Nhan Noãn mở to hai mắt nhìn, ngữ khí không tốt
thét lên, nhưng mà nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy sự tình quỷ dị: “Mặt của ngươi?”
Hay là trên
đại đường thấy khuôn mặt như vậy, hẳn là tối hôm qua nhìn thấy khuôn mặt kia đẹp
như tiên là do nàng bị ảo giác? Có phải nói nàng đang nằm mơ?
Long Trác
Việt miệng cười toe toét nhìn Nhan Noãn, bản thân im hơi lặng tiếng không có một
chút cử động nào mà dọa người khác đến giác ngộ, nghe được câu hỏi của nàng, đột
nhiên cúi đầu, nũng nịu ngượng ngùng nói: “Mặt của ta chỉ có thể cho nương tử
xem, người khác không được xem.”
Nhan Noãn gật
đầu một cách máy móc, thiệt tình đối phó không được Long Trác Việt tư duy ăn khớp,
giờ phút này càng đối phó không được Long Trác Việt trên mặt lại phối hợp cử chỉ
ngượng ngùng như thế.
“Nhưng mà,
tối hôm qua nha hoàn của ta cũng nhìn thấy.” Nếu đều bị người trông thấy, lại
che giấu cũng sẽ không còn ý nghĩa rồi.
Dứt lời, tiếng
đập cửa vang lên, ngay sau đó truyền đến âm thanh của Nhan Song Song: “Vương
gia, vương phi, nô tỳ đem nước ấm tới rồi.”