Trong ngự thư phòng, cả tòa cung điện tràn ngập không khí nặng
nề căng thẳng, trước bàn thư án rộng lớn, có vài tên mặc quan phục đang đứng, đứng
đầu là hộ bộ Thượng Thư, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, trên mặt của mỗi người,
đều mang theo phẫn nộ giấu kín trong lòng.
Long Cẩm Thịnh bộ dáng lười biếng ngồi tựa ở trên ghế rồng,
bờ môi mỏng nhẹ giơ lên, vẽ ra nụ cười đầy mê hoặc, chính là từ trong đôi mắt
lười nhác kia, từng cơn rét lạnh chuyển động lại khiến cho người ta phát hiện.
“Sao trẫm nhìn thấy Lí Thượng Thư đây là đến tìm trẫm bắt đầu
hỏi tội rồi.”
Sáng sớm hôm nay, một quyển tấu chương đại diện cho Long
Trác Việt bỗng dưng xuất hiện ở trên bàn lâm triều, tố cáo tội danh của hộ bộ
Thượng Thư Lí Nguyên cầm đầu một số nhi tử của quan viên, ở tửu lâu ức hiếp Hiền
vương, con cái không có giáo dục, phụ thân làm cho qua loa, các đại thần không
thể dạy con, thật nên nghiêm trị, nếu không đó chính là họa của dân chúng.
Người viết bản tấu chương này, chính là Nhan Noãn!
Vừa nhìn thấy đại danh của Nhan Noãn, trong lòng Long Cẩm Thịnh
lập tức vui mừng đến lật trời, không nói hai lời liền phạt đám người Lí Thượng
Thư một năm bổng lộc.
“Vi thần không dám.” Lí Nguyên ôm quyền nói: “Nhưng mà hoàng
thượng, Hiền vương phi đúng là quá mức, lại trói nhi tử của vi thần bắt trở về
Vương phủ, liên tiếp đánh năm mươi đại bản thật mạnh, đều muốn đi nửa cái mạng
nhỏ, nàng đây là vận dụng hình phạt riêng, vi thần kính xin hoàng thượng cho vi
thần một cái công đạo.”
“Hạ thần kính xin hoàng thượng minh xét.” Lí Nguyên vừa nói
xong, phía sau vài tên đại thần liền cùng nhau phụ họa theo.
Tiếng nói đồng thanh vang dội như thế, rất có ý uy hiếp.
Long Cẩm Thịnh hai đầu lông mày nhăn lại, bất động thanh sắc
ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn: “Các vị ái khanh cũng biết Hiền vương phi
vì sao phải trừng phạt nhóm người công tử?”
“Cái này……”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết
nên trả lời như thế nào về vấn đề của Long Cẩm Thịnh.
Trước kia, Hiền Vương gia bị không ít thiếu gia của các nhà
quan viên khi dễ, sao lại không nghe được việc con của bọn họ bị phạt, lúc này
đến phiên con của bọn họ, thế nhưng bị Hiền vương phi trói lại bắt đem trở về
Vương phủ.
“Nhóm Lệnh công tử mở miệng nhục mạ Hiền vương, loại sự việc
này lấy hạ phạm thượng, trẫm không muốn đầu bọn họ, các ngươi nên vụng trộm vui
vẻ đi, hay là các vị ái khanh cảm thấy Hiền vương phi không có tư cách xử trí bọn
họ?”
Long Cẩm Thịnh thờ ơ nói, hắn là con rối trong tay của thái
hậu, nhưng các đại thần này cũng đừng tỏ vẻ này đó mỗi người đều có thể ở trên
đầu của hắn làm uy làm phục.
Chỉ là Thượng Thư nho nhỏ mà thôi? Chẳng lẽ cho rằng mang
theo những đại thần này thì có thể khiến cho hắn thỏa hiệp.
Đổi lại nếu là những ngày trước kia, hắn có lẽ sẽ cười cười
mà đồng ý.
Thế nhưng lúc này không còn giống như ngày xưa, ngay cả thái
hậu cũng không thể làm gì được với Nhan Noãn, vậy những đại thần này có thể làm
gì sao?
Ngẫm lại cẩn thận, Long Cẩm Thịnh bỗng nhiên cảm thấy chính
mình rất nghẹn khuất, hắn như thế nào có loại cảm giác mượn danh tiếng của Nhan
Noãn để lấy uy phong đùa nghịch.
“Hoàng thượng, khuyển tử cũng không phải là cố ý.” Lí Nguyên
chưa từ bỏ ý định lại dập đầu nói.
“Có cố ý hay không, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, kỳ
thật việc này trẫm cũng rất khó giải quyết, bằng không các vị ái khanh đến hỏi
xem ý kiến của thái hậu như thế nào?”
Long Cẩm Thịnh tựa như phiền não cau lại cái mũi, đem vấn đề
giao cho thái hậu.
Ở phía trước mọi người không có bất kỳ hành động gì, hắn chợt
đứng dậy, cười nói: “Đi thôi, trẫm theo các ngươi cùng đi gặp thái hậu, hỏi
thái hậu một chút xem nên xử trí Hiền vương phi như thế nào mới tốt.”
Long Cẩm Thịnh hai tay hoàn ngực, thong thả tự mình tiêu sái
đi vào hành lang uốn lượn trong cung, phía sau cách đó không xa, mấy vị đại thần
cũng nhắm mắt theo đuôi, mà Nhâm Vân Hải, đi theo sát bên cạnh Long Cẩm Thịnh.
Thái hậu vừa nghe cung nhân bẩm báo, nói Long Cẩm Thịnh cùng
chư vị đại thần cầu kiến, mí mắt đột nhiên nhảy dựng lên.
“Vạn Toàn, sao ai gia lại cảm thấy hoàng thượng đến, nhất định
sẽ không có chuyện tốt lành đây.”
Vạn Toàn vươn một bàn tay, để cho thái hậu khoát lên trên cổ
tay của mình, theo cổ họng nhô lên một hơi nói: “Hoàng thượng dù có bản lãnh,
cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ngài thái hậu, hắn bất quá chỉ là một
quân cờ trên tay thái hậu mà thôi, không đủ năng lực đâu.”
Thái hậu vuốt ve châu ngọc trên đầu, bên ngoài giáp vàng được
khảm ngọc bảo thạch sáng chói, nàng lạnh lùng cau môi một cái: “Nói có đạo lý,
đi thôi, ai gia phải đi nhìn xem, hắn mang theo một nhóm đại thần đến Từ Ninh
cung muốn nhấc lên sóng gió gì.”
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”
“Vi thần khấu kiến thái hậu, thái hậu vạn phúc kim an.” Lí
Nguyên cùng các đại thần vừa thấy thái hậu đi ra, đều quỳ xuống đất hành lễ, mỗi
người trên mặt, đều mang theo vẻ mặt nơm nớp lo sợ.
Hiển nhiên, so với hoàng đế, bọn họ càng sợ hãi thái hậu
hơn.
Thái hậu thản nhiên nhìn lướt qua, miễn cưỡng khoát tay áo:
“Hãy bình thân.”
Nàng ngồi xuống ghế chủ vị, đầu lông mày hơi giương lên,
trong mắt lập tức bắn ra tia sắc bén lãnh liệt, nhẹ nhàng sửa sang lại ống tay
áo, thái hậu mới đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Long Cẩm Thịnh: “Hoàng nhi
tìm ai gia, có chuyện gì?”
“Khởi bẩm mẫu hậu, nhi thần nhận được một bản tấu chương do
Hiền vương phi
trình lên, con trai của hộ bộ Thượng Thư cùng vài tên thiếu gia ở
tửu lâu ức hiếp Hiền vương, dưới sự giận dữ của Hiền vương phi, bắt trói người
đem trở về Hiền vương phủ, mỗi người đánh năm mươi đại bản, hơn nữa còn hy vọng
nhi thần nghiêm trị đám người Lí Thượng Thư, nhi thần liền phạt bọn họ mỗi người
một năm bổng lộc, Lí Thượng Thư cảm thấy hành vi của Hiền vương phi vượt quá mức,
cũng yêu cầu xử trí Hiền vương phi, nhi thần nhất thời lấy không được chủ ý, liền
đến thỉnh giáo mẫu hậu.”
Long Cẩm Thịnh cúi đầu khiêm tốn trả lời thái hậu, thỉnh thoảng
nhíu mày lại để cho hắn có vẻ thoạt nhìn phiền não đến cực điểm.
“Hoàng nhi là vua của một nước địa vị cao quý, chút chuyện
nhỏ như vậy, tự ngươi xử lý là tốt rồi.” Thái hậu từ ái nhìn Long Cẩm Thịnh
nói, trong con ngươi đen sâu thẳm, lóe ra hàn ý lẫm liệt.
Nhan Noãn, lại là Nhan Noãn!
Thái hậu phẫn hận cắn răng, cơ hồ muốn đem một hàng răng ngà
cắn nát đi.
Long Cẩm Thịnh đáy lòng xẹt qua mỉa mai, chắp tay lần nữa
nói: “Nhi thần ngu dốt, một bên là hoàng đệ vương phi, một bên là đại thần, thật
sự khó có thể nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ ngu dốt, thỉnh thoảng ngẩng đầu
liếc mắt nhìn thái hậu tỏ vẻ khó xử, rơi vào trong mắt thái hậu, giống như
chính là một kẻ bất lực cái gì cũng đều không biết.
Long Cẩm Thịnh như vậy, làm cho tâm tình thái hậu thoáng
sung sướng lên một chút.
Khá tốt, cũng không phải có chuyện gì đều không khỏi nàng khống
chế, Nhan Noãn là một cái ngoài ý muốn, mà cái ngoài ý muốn này, nàng cũng sẽ rất
nhanh làm cho nàng biến mất.
Ánh mắt lãnh đạm dừng ở trên người các đại thần đang quỳ trước
mặt, thái hậu trầm mặc sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Con của các ngươi quả
nhiên là cả gan làm loạn, ức hiếp Hiền vương, như thế nào, còn đến tìm ai gia
làm chủ trì sao? Hiền vương phi đã gả cho Hiền vương, chính là người hoàng gia
ta, nàng giáo huấn thần tử, có gì không ổn? Có phải các ngươi cảm thấy, các
ngươi làm quan chức cao vọng trọng rồi, dĩ nhiên lớn đến nổi có thể áp đảo trên
đầu Hiền vương phi, áp đảo trên đầu hoàng gia sao?”
Nhan Noãn dám kiêu ngạo như vậy, trận chiến này là có nàng
thái hậu ở phía sau chống lưng, cho dù mình không nói lời nào, Nhan Noãn vẫn có
thể đem thượng phương bảo kiếm tùy ý làm bậy.
Đến lúc đó nàng gần như trở thành một cái không để ý đến
danh dự hoàng thất, mặc kệ người nào khi dễ Hiền vương, nàng là thái hậu của một
quốc gia mặt mũi để ở đâu?
Tiếng nói không nóng không lạnh, lộ ra âm hiểm dày đặc, mỗi
một câu nói, ánh mắt thái hậu lại càng thêm lợi hại, giống như từng đạo mũi tên
sắc nhọn, bắn thẳng đến trên người các đại thần.
Cái trán mỗi người đều phát ra lấm tấm mồ hôi lạnh, Lí
Nguyên càng kinh hãi hơn hai chân cũng có chút phát run.
Thái hậu hiện nay là làm sao vậy? Vì sao đột nhiên đứng ở
bên phe Hiền vương phi.
Trước kia đối với chuyện Hiền vương gia, nàng không phải
luôn mở một con mắt, nhắm một con mắt sao?
“Rất…… Thái hậu……” Lí nguyên run run đôi môi, kêu.
Thái hậu lạnh lùng liếc hắn một cái: “Các ngươi không thể dạy
con, coi rẻ hoàng gia, phạt một năm bổng lộc thật sự là tiện nghi cho các
ngươi, chức quan của mỗi người hạ xuống một cấp, hoàng nhi, ngươi hạ chỉ đi.”
“Vâng, mẫu hậu.”
Long Cẩm Thịnh đôi mắt sáng ngời, trước khi Lí Nguyên cùng
các đại thần chưa kịp phản ứng, lập tức cao giọng đáp.
Những đại thần quỳ trên mặt đất hai chân bỗng nhiên mềm
nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, cả mặt tái xanh, đầu óc trống rỗng.
Vốn tưởng rằng có thể đòi lại công đạo cho con nhà mình, lại
không ngờ rằng đến cuối cùng lại càng bị thiệt thòi hơn.