“Vương gia, nô tỳ đã làm xong đồ ăn trưa, là món người yêu
nhất vừng đậu hủ cùng canh trứng gà.” Nhan Song Song đeo tạp dề, đi đến ngồi xuống
ghế đá trước mặt Long Trác Việt đang thở dài buồn bã, nói ra.
“Aiz!” Long Trác Việt hai tay chống cằm, híp nửa con mắt, lại
một lần nữa thở một hơi thật dài: “Song Song, ngươi ồn ào quá à, đừng có quấy rầy
người ta nhớ Noãn Noãn .”
“Vương gia, nếu như Vương phi biết người không chịu ăn cơm
cho tốt, sẽ trách mắng nô tỳ .”
“Khiến cho Noãn Noãn nói vài câu trách mắng, sẽ không mất miếng
thịt nào, tiếng nói của Noãn Noãn rất êm tai nha, người ta cực kỳ thích Noãn
Noãn trách móc người ta nha.”
Nhan Song Song khóe miệng mãnh liệt co lại, trong đầu bỗng
nhiên hiện lên hai chữ: Quái đản!
Bất quá, vương gia nói cũng đúng, tiếng nói của vương phi quả
thật rất êm tai.
Đột nhiên, Nhan Song Song nghiêng mắt liếc nhìn Long Trác Việt
một cái, đôi mắt đen láy xinh đẹp nhẹ nhàng chớp, nghĩ đến âm thanh dễ nghe của
vương phi, nàng mới đột nhiên giật mình, thì ra âm thanh của vương gia cũng dễ
nghe tựa như thiên tiên.
Vương gia với khuôn mặt ngăm đen xấu xí là gây chú ý nhất,
cũng là để lại ấn tượng sâu cho người khác, vì thế bọn họ thường hay không để ý
đến ưu điểm khác của vương gia.
Chẳng hạn như tiếng nói thanh thúy động lòng người, như dòng
suối nhỏ chảy róc rách, thấm vào ruột gan.
Nhan Song Song lại vụng trộm nghiêng mắt liếc nhìn hắn một
cái, còn có, ánh mắt của vương gia kỳ thật rất đẹp a, trong sáng, tinh khiết,
lông mi thật dài rũ xuống, như cánh quạt hương bồ dày đặc.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Nhan Song Song dừng ở
trên người hắn, Long Trác Việt nghiêng người ngẩng đầu nhìn nàng: “Song Song,
Noãn Noãn nói bộ dáng người ta nhìn rất đẹp, ngươi cũng không nên vụng trộm
nhìn lén người ta nha.”
Nhan Song Song bị bắt được chân tướng, bỗng dưng xấu hổ đem
ánh mắt chuyển qua nơi khác, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng,
cắn răng ảo não.
Độ nhạy cảm của vương gia, có cần phải mãnh liệt như vậy hay
không a?
Huống chi, lời này của vương gia, sao lại khiến cho nàng có
loại cảm giác mơ ước đến sắc đẹp của vương gia.
Sắc đẹp –
Nhan Song Song khóe mắt không khỏi co giật, là con mắt nhìn
người của vương phi cùng người khác không giống nhau hay sao? Như thế nào nàng
vẫn không nhìn ra được “Sắc đẹp” của vương gia hiện lên ở chỗ nào đây?
“Vương gia, nô tỳ nhìn người, là vì người không chịu ăn
cơm.”
“Nhưng mà người ta nhớ Noãn Noãn, không đói bụng, không muốn
ăn.” Long Trác Việt một lần nữa chống cằm, tiếp tục thở dài tương tư.
Long Trác Việt không phối hợp, làm cho Nhan Song Song nhất
thời cảm thấy một cái đầu, thừa ra hai cái lớn hơn.
Nàng buồn rầu nhíu mày, vương phi bảo nàn chiếu cố vương gia
thật tốt, nàng cũng không thể để cho vương gia đói bụng nha.
Cách đó không xa, Thiên Minh chậm rãi đi tới, mặc một bộ quần
áo màu xanh sẫm, sống mũi cao gầy, trong đôi mắt đen sáng ngời lóe ra hàn khí
rét lạnh, khuôn mặt tựa như điêu khắc, khắc họa tinh tế lạnh lùng, quanh thân tỏa
ra hơi thở vô hình cảnh giác người lạ chớ gần.
Nhan Song Song không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng, lá
gan nhỏ bé theo bản năng run rẫy một chút.
Mặc dù chiến khí của nàng so với Thiên Minh cao hơn một
chút, nhưng mà mỗi lần gặp lại thấy Thiên Minh nét mặt như sông băng, nàng liền
có loại cảm giác sởn hết cả hai ốc, đánh vào đáy lòng sinh ra sợ hãi.
Thiên Minh đến gần Long Trác Việt, môi mỏng khẽ mở, nói:
“Vương gia, vương phi nói, nếu người không chịu ăn cơm thật tốt, nàng liền
không để ý tới người.”
Thiên Minh vừa dứt lời, Long Trác Việt liền hô hoán từ trên
ghế đá nhảy dựng lên: “A — a a a a!”
Phản ứng kịch liệt như thế, khiến cho Nhan Song Song còn
đang rối rắm nghĩ biện pháp làm cho Long Trác Việt nghe lời lại càng hoảng sợ,
cứ như vậy mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn qua Long Trác Việt tựa như khỉ con nhảy
xuống dưới né đòn, có chút hóa đá.
“Noãn Noãn không để ý tới người ta sao? A a a a, người ta
không muốn, đừng á, đừng Noãn Noãn không để ý tới người ta nha.” Long Trác Việt
một bên kêu, một bên dậm chân, khuôn mặt ngăm đem hung hăng vặn lênn, mặt nhăn
trở thành một khuôn mặt bánh bao, trong đôi mắt đen láy như ngọc thạch dương
như sáng long lanh óng ánh, ẩn ẩn ngấn lệ chớp động.
Nghĩ đến trước kia vương gia vừa khóc chính là kinh thiên động
địa, quỷ thần khiếp sợ, Thiên Minh đột nhiên cả kinh, nếu như vương gia khóc
lên, ai kéo cũng không nhúc nhích, cũng chỉ có vương phi mới có bản lãnh đó dừng
được nước mắt của vương gia.
Trước khi Long Trác Việt đem bùng nổ dữ dội phát ra, Thiên
Minh tranh thủ thời gian nói ra: “Vương gia, người không ăn cơm vương phi mới
không để ý tới người, người ăn cơm, vương phi sẽ để ý người.”
“Ăn cơm liền để ý nha?” Long Trác Việt chép miệng, đôi mắt
trong sáng tinh khiết chớp mắt nhìn Thiên Minh, yêu cầu khẳng định.
“Ân.” Thiên Minh mặt không chút thay đổi gật đầu đáp, trong
lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi thật to.
Long Trác Việt nhận được đáp án khẳng định, vội vàng di chuyển
thân
thể, hai tay phụ giúp thân thể Nhan Song Song, thúc giục nói: “Mau, Song
Song, mau dẫn người ta ăn cơm đi.”
Nhan Song Song trong mắt xẹt qua mừng rỡ, vui tươi hớn hở
mang Long Trác Việt đi đến hướng phòng bếp, quay đầu nhìn Thiên Minh liếc mắt một
cái, đôi môi ửng hồng như cánh hoa đào nhẹ nhàng giương lên, lộ ra dáng tươi cười
xinh đẹp, vương gia chịu nghe lời, nàng liền thoải mái rất nhiều nha.
Không nghĩ tới Thiên Minh mặt lạnh này, vẫn là rất có biện
pháp nha.
Nàng xem như hiểu rõ, vương phi, là nhược điểm của vương
gia.
“Song Song, ngươi là rùa à, di chuyển thật chậm nha.”
Tiếng nói Long Trác Việt không kiên nhẫn vang lên ở bên tai
Nhan Song Song, Nhan Song Song thu hồi ánh mắt, nhấc lên làn váy chạy bước nhỏ
đi đến hướng Long Trác Việt: “Vương gia, nô tỳ không phải rùa.”
“Ân, không phải rùa.” Long Trác Việt làm như có thật nhẹ gật
đầu, Nhan Song Song bởi vì thấy hắn nhu thuận như thế mà muốn khen ngợi vài
câu, nào biết Long Trác Việt thình lình từ trong miệng bỗng phát ra một câu,
làm Nhan Song Song tức giận ở trong gió hỗn độn.
“Thậm chí rùa so với ngươi còn đi nhanh hơn.”
“Vương gia, người khi dễ nô tỳ.” Nhan Song Song ai oán liếc
nhìn Long Trác Việt, trong lòng kêu rên vô hạn, nàng làm sao lại không bằng một
con rùa.
“Song Song, ngươi không thể oan uổng người ta, người ta
chính là nói thật.” Long Trác Việt nghiêm trang trả lời Nhan Song Song nói ra,
còn có bộ dáng rất là nghiêm túc, làm cho Nhan Song Song có loại xúc động muốn
hộc máu.
Long Trác Việt nói xong, liền hấp tấp đi đến hướng phòng bếp,
trong đầu luôn nghĩ đến câu nói kia của Thiên Minh hắn không ăn cơm, Noãn Noãn
sẽ không để ý đến hắn.
Đột nhiên, Long Trác Việt ngừng lại, Nhan Song Song đi theo
đuôi đằng sau thiếu chút nữa đã đụng phải đi lên hỏi: “Vương gia, làm sao vậy?”
Không phải rất gấp sao? Như thế nào lại đột nhiên ngừng lại.
Long Trác Việt ánh mắt xinh đẹp liếc nhìn Nhan Song Song một
cái, rồi sau đó tầm mắt lướt qua Nhan Song Song, nhìn phía sau Thiên Minh đang
chậm rãi theo đuôi mà đến: “Thiên Minh, ngươi không ngoan nha, vụng trộm đi gặp
Noãn Noãn.”
“Vương gia, thuộc hạ không có.” Vương gia sợ nhất vương phi
không để ý tới hắn, hắn đi theo bên người vương gia lâu như vậy, nếu ngay cả điểm
đó cũng nhìn không ra, vậy cũng uỗng phí theo rồi.
Long Trác Việt bày ra vẻ mặt không tin, hơi thở chèn ép nhìn
Thiên Minh: “Không có đi gặp Noãn Noãn, sao có thể biết lời nói kia của Noãn Noãn?
Phạt ngươi trở về phòng diện bích suy nghĩ, ngày mai trước khi trời sáng không
cho phép đi ra.”
“Vương gia, thuộc hạ muốn bất cứ lúc nào cũng đều đi theo
người.”
“Ta mặc kệ, ngươi lập tức biến mất ngay bây giờ cho ta.”
Long Trác Việt nghiêm mặt hung dữ, hạ xuống mệnh lệnh.
Nhan Song Song thấy bộ dáng này của hắn, ngược lại thực sự
có chút điểm giống uy nghiêm của vương gia.
Một hồi từ chối Thiên Minh im lặng hai mắt nhìn Long Trác Việt,
đã thấy Long Trác Việt bất vi sở động nhìn hắn, vì vậy đành chịu đáp: “Vâng,
vương gia.”
Nhìn bóng dáng Thiên Minh rời đi, Long Trác Việt không khỏi
dương lên bờ môi dày đặc, trong mắt hiện lên giảo hoạt.
Hắc hắc, Thiên Minh không ở bên cạnh hắn, hắn có thể đi tìm
Noãn Noãn rồi.
“Vương gia, người…… Người cười thật xảo trá nha.” Nhan Song
Song nhìn chằm chằm trên mặt đang cười của Long Trác Việt, câu nói đầu tiên như
vậy thốt ra, đợi nàng kịp phản ứng thì đã trễ.
Long Trác Việt che dấu khóe miệng, điều chỉnh ngay ngắn nét
mặt của mình, liếc mắt nhìn Nhan Song một cái: “Song Song, ngươi hoa mắt rồi,
người ta không có cười nha.”
Đợi chút nữa cơm nước xong xuôi phải đi tìm Noãn Noãn, đến Tụ
Hiền lâu nha, hắn biết đường đi mà.