Trên đầu Hứa Dương, một con quạ có mỏ trắng và móng vuốt màu trắng đang kêu gào hối thúc.
Hứa Dương thở dài, bất đắc dĩ nói với Lỗ Anh "À, đúng rồi, đến lúc đó gọi một phần thịt rắn được không?"
"Hứa lão muội thích ăn thịt rắn à?" Lỗ Anh không chút do dự nói, "Tự nhiên là không có vấn đề gì, toàn bộ yến tiệc rắn cũng được!"
"Ấy đừng, một phần là đủ." Hứa Dương vội vàng khua tay, trong lòng thầm nói cái gì mà toàn bộ yến tiệc rắn chứ, đây chỉ là cho chim ăn thôi mà?
Có điều nếu nói đến hành lý của Lỗ Anh thì toàn bộ đều là nhờ vào Hải Yến mới có thể tìm lại được, khao nó một chút cũng là hợp tình hợp lý.
Lỗ Anh bỗng nhiên kinh ngạc nói "Các ngươi tại sao lại đứng ở đây? Muốn tham gia khảo hạch nhập môn, thì trước tiên cần phải đi xếp hàng mới đúng chứ."
"Cái này," Lăng Nguyệt có chút xấu hổ nói, "Chúng ta không nộp 'Tiền hối lộ', người kia liền để cho chúng ta đợi ở chỗ này."
Không ngờ Lỗ Anh lúc này thần sắc lo lắng, "Các ngươi trước khi đến không có nghe ngóng qua 'Quy củ' nơi này à?"
Lăng Nguyệt mấy người đều gật đầu.
"Các ngươi tốt hơn hết là gom góp tiền để nộp tiền hối lộ này đi thôi." Lỗ Anh hạ giọng nói, "Kỳ thật nghe rất tức giận, nhưng quả thật là không còn cách nào."
"Nơi đây vẫn là ngọn núi bên ngoài của núi Huyền Hoa, ngày thường người của Phụng Luật Điện tông môn vốn dĩ không quan tâm đến, chỉ phái một số đệ tử nội môn giám sát."
"Nhưng những đệ tử nội môn này lại cấu kết với đệ tử ngoại môn canh giữ sơn môn, người bên ngoài muốn vào hay ra sơn môn cũng phải bị phá một tầng chất béo. Nhất là thời điểm chiêu thu đệ tử ba năm một lần, càng là dịp để bọn họ kiếm chác phát tài."
"Lại là như thế sao..." Lăng Nguyệt lại hỏi, "Nếu là không nộp tiền này, chẳng lẽ sẽ không thể tham gia khảo hạch nhập môn?"
Lỗ Anh bất đắc dĩ gật đầu, "Cái tiền hối lộ này đã thu mấy chục năm, liên lụy lợi ích của rất nhiều người, nghe nói có vài quản sự tông môn cũng lấy được chỗ tốt."
"Trừ khi các ngươi quen biết Huyền Hoa tông cao tầng, nếu không tiền này nhất định là sẽ không tránh khỏi. Nghe nói trong các lần khảo hạch nhập môn, người không bỏ ra nổi tiền hối lộ sẽ bị chặn ở ngoài sơn môn, cuối cùng phải quay về nhà."
Lăng Nguyệt mặt lộ vẻ vẻ u sầu, đem Tống gia huynh muội kéo đến một bên, thấp giọng nói "Phải làm sao mới ổn đây? Kể cả là chúng ta có lập tức vay tiền ở thành Lâm Xuyên, vừa đi vừa về chí ít cũng phải mất hơn hai mươi ngày."
"Chúng ta khổ luyện ngày đêm, không nghĩ tới cuối cùng lại thua vì tiền!" Tống Tiểu Nam cũng là gấp đến độ dậm cả chân, "Chẳng lẽ, chỉ có thể chờ đợi ba năm sau quay lại sao..."
Lỗ Anh nhìn ra một chút manh mối, bước tới nói "Bao nhiêu người không đủ tiền?" Nàng nói rồi lật ra hầu bao, "Lần này đi ra ngoài ta cũng không mang theo quá nhiều, trừ tiền hối lộ ra thì còn lại một ngàn hai trăm lượng, các ngươi cứ lấy dùng trước đi."
Lăng Nguyệt vội vàng từ chối nói "Bèo nước gặp nhau, chúng ta làm sao mà có thể lấy bạc của ngươi được?"
Tống Tiểu Nam tâm lý lo lắng, ngoài miệng lơ đãng liền nói ra, "Cho dù có hơn một ngàn lượng, cũng vẫn chưa đủ a..."
Lỗ Anh thở dài, "Những người này thật sự là quá đen, mấy người các ngươi phải vạn lượng mới được."
Người duy nhất có mặt tại đây có thể giữ được bình tĩnh là Hứa Dương.
Thậm chí hắn còn có một chút may mắn nhỏ, nếu mình đi lên khảo hạch khẳng định chỉ có thể mất mặt, bây giờ đã có sẵn lý do để từ bỏ, ngược lại tiết kiệm được bản thân đỡ phải lo nghĩ rồi.
Hắn vội ho một tiếng, lộ ra vẻ tiếc nuối nói "Haizz, nếu đã vô duyên với Huyền Hoa tông, vậy chúng ta cũng đừng hao tổn người ở đây nữa, đi thôi."
Tống Toàn nghe đến hai chữ "Vô duyên", trong lòng dệt nên một giấc mộng lâu dài —— ngày đêm gặp gỡ Hứa thiếu sư ở trong tông môn, đàm luận về việc tu luyện, đến khi nói về lý tưởng sống —— thì đột nhiên tan nát cõi lòng!
Nếu là rời khỏi Huyền Hoa tông, cuộc đời của mình sẽ khó gặp được một thiên tài như Hứa thiếu sư, sau này cũng sẽ không có duyên gặp lại nhau...
Lúc này trong lòng nàng tức giận, con ngươi trong nháy mắt tràn đầy tơ máu, nghiến răng nói "Khinh người quá đáng! Không được, ta phải đi tìm các nàng nói rõ lí lẽ!"
"Tiểu Toàn, đừng..."
Tống Tiểu Nam không kịp giữ chặt, người Tống Toàn đã vọt tới trước mặt đệ tử