Đêm đã khuya.
Thỉnh thoảng vẫn có những tiếng động lạ trong vùng núi u tĩnh hẻo lánh truyền ra, hay những bóng lạ lượn quanh.
Nhưng sự phấn khích tột độ đã lấn át mọi thứ, khiến Hứa Dương ngoảnh mặt làm ngơ trước những điều này.
Cuối cùng cũng có được Thiên Vận Triền Tâm Công hoàn chỉnh, hắn nóng lòng đóng chặt cửa phòng, bắt đầu xem xét phần sau của công pháp trong đầu.
Đến tầng đệ tứ, đầu tiên là Tâm Pháp có thể hấp thu thêm nhiều linh lực từ trên người bị trúng Mị Thuật.
Những gì Hứa Dương nhìn thấy là, "Những người có tâm trí không kiên cường, hồn lực yếu đuối, động một tí là sẽ đánh mất bốn thành linh lực. Những người hồn phách mạnh mẽ hoặc cứng rắn, cũng có thể cấp cho một thành linh lực."
Được rồi, Hứa Dương âm thầm tặc lưỡi, nếu như vận khí tốt, địch nhân sẽ bị hút gần nửa linh lực, trong chốc lát sẽ trở thành phế nhân?
Nhìn xuống một lần nữa, Mị Thuật tầng đệ tứ bổ sung tên là "Thiên Vận tiểu giới", chú thích cực kỳ phức tạp.
Hứa Dương nhìn chừng nửa giờ, mới hoàn toàn hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra.
Cái Thiên Vận tiểu giới này là một thế giới huyền ảo được xây dựng bởi người thi triển công pháp bằng hồn lực, có thể kéo tinh thần của kẻ thù vào đó, sau đó liền có thể tiến hành các loại tàn phá tra tấn đối với nó.
Mà ở bên trong cái Thiên Vận tiểu giới này, mọi thứ đều do ý chí của người thi triển công pháp định đoạt, cho dù tu vi địch nhân có cường đại đến mức nào thì cũng không thể thi triển nửa điểm sau khi tới đây.
Đáng sợ nhất chính là nếu người trúng chiêu chết trong thế giới huyễn ảo này, nhục thân của nó cũng sẽ mất mạng theo!
Hứa Dương tự đáy lòng kêu một tiếng, "Trâu!"
Mị Thuật tầng đệ ngũ là "Khống tâm".
Đúng như tên gọi, nó hoàn toàn có thể kiểm soát mọi lời nói và việc làm của đối phương!
Chỉ cần Mị Thuật thi triển thành công, nó sẽ khiến đối phương tự sát ngay lập tức, nàng cũng sẽ chấp hành nó mà không chút do dự!
Mà từ tầng thứ này trở đi, người tu luyện cũng có thể khiến người khác phái có lòng tin không thể giải thích được đối với mình, vô tình bộc bạch sự thật.
Tầng đệ lục giống như Vĩnh Trấn đã nói, có thể đánh cắp tu vi kẻ địch, mà lại là đánh cắp vĩnh viễn!
Chỉ là Hứa Dương phát hiện ra, phương pháp tu luyện chi tiết và lời văn giải thích trong đó khó có thể tự mình "Nhìn rõ".
Cũng không phải là không nhìn được nhưng nếu cẩn thận nhìn gần sẽ thấy hoa mắt, giống như người có thị lực bình thường đeo kính cận thị cực nặng để nhìn mọi vật vậy.
Hắn đoán chừng công pháp tầng thứ này hẳn là quá mức huyền ảo, bản thân mình đừng nói tu luyện, nhìn một chút liền sẽ không nhịn được.
Tầng đệ thất, cũng là tầng công pháp cuối cùng, nhưng đột nhiên lại không có chương đại cương giới thiệu tình hình chung, chỉ nói tùy theo tư chất tự thân của mỗi người tu luyện, thể chất khác biệt sẽ tu ra Mị Thuật khác biệt, đương nhiên, tuyệt đối đều là cực kỳ mạnh mẽ.
Sau khi xem hết toàn bộ công pháp, Hứa Dương nằm trên giường đá hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Nếu phải nói thì bộ Thiên Vận Triền Tâm Công này quả thực bất phàm, ngoại trừ khi thi triển có chút hơi mất mặt, đơn giản mạnh đến mức làm cho người khác vô cùng phẫn nộ.
Có vẻ như Vĩnh Trấn nói có thể dựa vào bộ công pháp này luyện đến "Nhã Tiên cảnh" hẳn không phải là nói ngoa.
Phải biết rằng, một khi luyện tới tầng đệ lục, dù cho tự thân tu luyện gặp được bình cảnh, chỉ dựa vào việc "Trộm" tu vi của người khác, cũng có thể bảo đảm về sau sẽ không ngừng đột phá tăng cao.
Nhưng mình vẫn còn cách rất xa bước đó, hiện tại chỉ có thể không ngừng tích lũy bản thân chân đạp thực địa mà nâng cao thực lực, tương lai nhất định phải là của mình!
Hứa Dương đã lên một kế hoạch đại khái một chút, trước mắt mình cần thiết nhất chính là Linh Nguyên, chỉ có Linh Nguyên mới có thể vận chuyển công pháp, thúc đẩy tu vi lên.
Mà cách duy nhất để thu được một lượng lớn Linh Nguyên, là phải thường xuyên thi triển Mị Thuật đối với người khác... hoặc yêu thú, hút từ trên người các nàng ra.
Đồng thời, Vĩnh Trấn cũng từng nói qua, luyện tập Mê tâm cũng cần dùng đến yêu thú.
Như vậy thì việc cấp bách nhất chính là lấy mấy con yêu thú về!
Dựa theo kinh nghiệm trước đó đến xem, tốt nhất phải là yêu thú cao giai, thì Linh Nguyên hút ra hẳn là sẽ càng nhiều.
Hứa Dương lại nghĩ tới rất nhiều chi tiết, đủ loại thứ linh tinh tràn ngập trong não, gần như cả đêm lật qua lật lại trên giường đá, thẳng cho đến sau nửa đêm mới chợp mắt được.
...
Từng trận tiếng hót của những con Hạc du dương từ đỉnh núi truyền đến, làm Hứa Dương bừng tỉnh.
Hắn
quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã tờ mờ sáng, lập tức nhảy ra khỏi giường, nhưng trong bụng lại nghe thấy tiếng "Ùng ục".
"Dựa theo sự an bài của tối hôm qua, thì đến bên Phồn Trân Điện đó trước." Hứa Dương đẩy phòng đi ra ngoài, tự nhủ, "Xem ra mình vẫn phải mua một ít đồ ăn. "
Hắn đi xuống núi một lúc, sau đó nhìn lại, chỉ thấy cách thạch ốc mà hắn ở không xa, cau mày nói, "Mẹ kiếp, với tốc độ này, cũng chưa biết là chết đói trước, hay là đến Phồn Trân Điện trước... phải nhanh làm cái "Lá chuối" khi mình có thời gian rảnh mới được."
Khi hắn đang phát sầu, khóe mắt lơ đãng quét lên giữa không trung thấy có một đạo bóng người màu xanh, bay về phía mặt trời đang mọc.
Hứa Dương vội vàng vẫy tay lên trời kêu to, "Vị sư tỷ này! Cứu mạng a ——"
Hắn hét lên mấy lần, rốt cuộc người trên trời kia cũng cảm động, liếc nhìn xuống, sau đó quay người đáp xuống sườn đồi.
Người kia thu hồi ngọc bay, đứng chắp tay, mặt không thay đổi dò xét Hứa Dương từ trên xuống dưới một phen, giọng lạnh lùng nói "Nam nhân? Ngươi vẫn còn tốt như vậy, kêu cứu cái gì?"
Hứa Dương vừa rồi đang nhìn về phía mặt trời, lúc này đến gần mới nhìn rõ ràng, người đến tóc ngắn ngang tai, một đôi mắt hoa mai đẹp đẽ lạnh lùng như ánh trăng, môi mỏng đỏ mọng, đường cong duyên dáng trên mặt trái xoan không mang theo bất kỳ biểu lộ gì, hợp với dáng người cao lớn, khiến người ta cảm giác áp chế không thể rời mắt khi đến gần.
Hắn vội vàng cười ngượng ngùng chắp tay nói "Vị sư tỷ này, tại hạ Hứa Dương Hồng Vân Phong. Cái kia, ta đi lại có chút không tiện lắm..."
"Hứa Dương?" Vẻ mặt nữ tử cao lớn vẫn như cũ không có chút rung động nào, "Ngươi chính là đệ tử mà Trầm sư thúc mới thu nhận kia sao?"
"A, chính là ta."
Nữ tử chắp tay, "Kỷ Lâm Oanh, môn hạ Cảnh Nguyên chân nhân Hồng Vân Phong." Tiếp theo, tròng mắt nhìn về phía hai chân hắn, "Chân của ngươi bị sao vậy?"
Cảnh Nguyên chân nhân? Hứa Dương đã nghe Lý Ca nói về tình hình của Hồng Vân Phong ngày hôm qua, người này có vẻ như là sư tỷ của Trầm Thiên Mục, họ Man, là một trong ba đệ tử cốt cán của Hồng Vân Phong.
Hắn vội vàng nói "Chân... không có chuyện gì to tát cả, chỉ là ta không biết bay. Cái kia, Kỷ sư tỷ, ngươi có thể chở ta một đoạn, đi một chuyến đến Phồn Trân Điện được không?"
"Không thể." Kỷ Lâm Oanh không chút do dự, xoay người rời đi.
"Đừng thế mà!" Hứa Dương nghĩ đến bao lâu mới gặp được người đi ngang qua, vội vàng kéo ống tay áo của nàng lại, cười rạng rỡ nói, "Đều là đồng môn, coi như ngươi một ngày làm việc thiện đi."
"Buông tay ra!" Kỷ Lâm Oanh liếc nhìn "Bàn tay trắng nõn" đang nắm lấy mình, tuy là sắc mặt bất thiện, nhưng trong lòng lại mãnh liệt nhảy một cái.
Hứa Dương nhìn đường núi dài miên man, nghiến răng nghiến lợi nói "Không buông!"
Kỷ Lâm Oanh không khỏi nhíu mày, "Nam nhân thật sự là phiền phức." Nhưng lại lấy ngọc bay ra, nói, "Lên đi. Ta có cần phải dìu ngươi nữa hay không đây?"
"Không cần, không cần." Hứa Dương vội vàng lên ngọc bay, chợt chắp tay cười nói, "Đa tạ Kỷ sư tỷ."
Kỷ Lâm Oanh lại lạnh lùng nói "Ngươi còn dám động lung tung ở trên ngọc bay, sẽ bị ngã chết đấy."
"Ơ! không động, không động." Hứa Dương vội vàng nắm lấy cánh tay của nàng.
Kỷ Lâm Oanh lại liếc mắt nhìn bàn tay của hắn, nhưng không lên tiếng nữa.
Phi hành rốt cuộc thực sự cũng nhanh hơn nhiều, hai người tiếp tục đi về hướng Tây, chỉ sau mười phút, đã hạ cánh xuống bên cạnh Phồn Trân Điện.