Bạch Tử Huy kinh hãi, khẽ nhếch bàn chân sang bên trái, vội vàng triệu hồi lại "Trụ san hô".
Mà vệt màu đen kia giống như có sinh mệnh, ở giữa không trung vẽ hình vòng cung, như ruồi bâu mật đuổi sát tới.
Trong lúc vệt màu đen gấp rút quay ngược trở lại đó, ánh sáng u ám từ phía đuôi quét qua các cột trụ của Quảng Tụ Lâu, cái cột trụ dày như cái miệng giếng, làm bằng đá xanh rắn chắc đó liền bị chặt thành hai khúc như chặt đậu phụ.
Cột đá gãy mất ầm ầm nện vào cạnh sườn Hứa Dương văng xa hai thước, chấn động khiến đầu óc hắn vang lên ong ong, sắc mặt trắng bệch, trong lòng giận mắng đù má! Ăn một bữa cơm đi mất một cái mạng? ! Quả thực là thiệt thòi lớn rồi...
Bạch Tử Huy lấy "Trụ san hô" bảo vệ bản thân, hơi nhún chân dừng lại, bước ra từ một lỗ hổng lớn trên sàn, thân thể lao xuống, sau đó xoay người né tránh nhanh như chớp, trong nháy mắt liền vọt tới con đường bên ngoài Quảng Tụ Lâu.
Mà vệt đen theo đuôi nàng cũng lộn vòng hơn mười lần, những nơi đi qua bất luận là kim thạch thổ mộc, đều là trong nháy mắt hóa thành bột mịn.
Toàn bộ Quảng Tụ Lâu tính cả hai tòa kiến trúc gần đó, chỉ trong vài hơi thở phần lớn đã bị hủy đi sập hơn phân nửa. Mọi người trên đường nhìn chằm chằm vào đống đổ nát rộng lớn, đột nhiên hét lên và bỏ chạy tứ phía.
Cổ Hàn không chờ đối thủ đứng vững gót chân, đã cầm thanh trường đao trong tay phải giơ cao trước mặt, cả người từ trên phế tích Quảng Tụ Lâu nổ bắn ra mà xuống, từ chính diện đánh thẳng tới Bạch Tử Huy.
Đồng thời, vệt đen mà nàng phóng ra trước đó cũng đi quanh một vòng tròn lớn và lao vút từ phía sau lưng kẻ địch.
Bạch Tử Huy hoàn toàn không để ý đến đòn tấn công từ hai phía, hít một hơi thật sâu rồi ấn lòng bàn tay xuống, "Cây san hô" treo trước mặt nàng lập tức lao cắm xuống đất theo động tác của nàng.
Khi thấy hai đạo hắc mang chỉ còn cách nàng hơn mười bước, đột nhiên mặt đất rung lên một trận, đường trên mặt đất đạo đạo rạn nứt, một gốc cây đại thụ ngũ sắc "Phun ra" như núi lửa từ dưới mặt đất, trong nháy mắt độ lớn tăng tới gần mười trượng, một số lượng lớn các cành cây phô thiên cái địa xoắn cuộn về phía hai đạo hắc quang.
"Linh Bảo? !" Cổ Hàn sững sờ, cuống quít đổi công làm thủ, liều mạng huy động trường đao chém tới, đẩy ra những cành cây rậm rạp đang từ trên trời lao xuống, đồng thời hóa thành một đạo hắc ảnh lui về phía sau.
Mãi cho đến khi lùi lại cách đó hai mươi thước, nàng mới thoát khỏi tầm tấn công của những cành cây cứng cáp của cây đại thụ.
"Ngươi một đại đệ tử thứ mười ba Huyền Hoa tông lại được giao cho Linh Bảo?" Nàng giơ tay thu hồi lại một thanh trường đao khác đã bị bắn rơi xuống đất, liếc xéo Bạch Tử Huy đứng ở dưới gốc cây đại thụ, liếm miệng một cái nói, "Nhưng cái Linh Bảo này lập tức sẽ phải thuộc về ta."
"Cuồng vọng!" Bạch Tử Huy lạnh lùng nói, "Nếu như vừa rồi thân ta không phải ở trên lầu các, 'Nguyệt Lung Châu' không cách nào chạm được đến thổ hành, ngươi đã sớm bị giết chết từ lâu rồi!"
Vừa nói, nàng vừa bước về phía trước, chỉ vào Cổ Hàn, "Nạp mạng đi!" Cây đại thụ màu sắc rực rỡ lại nhúc nhích rễ cây đi theo nàng, lật lên một mảnh đất đá lớn, nhanh chóng tiến về phía trước.
"Muốn giết ta? Ha Ha!" Cổ Hàn lại bật cười to, "Sự chênh lệch cực lớn giữa ta với ngưới há lại một kiện Linh Bảo là có thể bù đắp được cho nhau?"
Tuy nói như vậy, nhưng nàng cũng cực kỳ thận trọng khi đối mặt với những cành cây ngũ sắc phô thiên cái địa, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, một đoàn hắc quang chói mắt đột