Hứa Dương hít sâu một hơi, can đảm thò đầu ra sau bức tường vỡ, cố gắng xem có còn cơ hội thoát thân hay không, lại bị cảnh tượng trước mắt cả kinh hai mắt trợn trừng trừng.
Khe rãnh tung hoành trên mặt đường, giống như là có cự thú hồng hoang vừa đào bới tìm đồ ăn ở chỗ này.
Sau đó hắn nhìn thấy thứ đã tạo ra những dấu vết đáng sợ này —— Ba cái vòng tròn u ám đen sì sừng sững cao hai tầng, quay với tốc độ cao như một cơn lốc xoáy, dùng một lực cực mạnh bổ thẳng vào thân cây đại thụ cao vút lên mây.
Sau khi một số lượng lớn những cành cây dày giao thoa bị chém đứt, vòng tròn lại tạo thành một vòng cung cong và bay vào lỗ đen lơ lửng ở đầu kia của con đường.
Sau đó, nhiều lưỡi đao xoay tròn hơn gào thét bắn ra.
Về phía thanh y nữ tử, mặc dù có rất nhiều cành cây vì nàng đỡ đòn tấn công mạnh, nhưng tốc độ cành cây mới mọc ra càng ngày càng chậm. Mà trong lỗ đen bay ra vòng tròn màu đen cũng đang không ngừng tăng nhiều lên, Bạch Tử Huy đã có thái độ được chỗ này thì hỏng chỗ khác, mấy lần suýt nữa bị lưỡi đao gây thương tích.
Hứa Dương trong lòng chìm xuống, cái lỗ đen kia khẳng định là do nữ nhân có bộ mặt nhăn nheo biến thành, con hàng này thế nhưng là cái tên điên giết người không chớp mắt!
Vừa rồi nàng tưởng mình là đệ tử của Bạch Tử huy, đợi sau khi nàng giết chết Bạch Tử Huy, tuyệt đối sẽ không keo kiệt động đầu ngón tay làm thịt mình!
Đ- má! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? ! Toàn thân Hứa Dương ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng đột nhiên nhận thấy trên người Bạch Tử Huy có mấy cái dây chỉ nhỏ Xích Hồng liên tục hội tụ trong lòng bàn tay, nhưng lại không thể không liên tục bị phân tâm vì để chống đỡ lại những vòng tròn đen sì liên tiếp đánh tới khiến quá trình này bị gián đoạn.
Chẳng lẽ nàng còn có tuyệt chiêu ẩn giấu gì sao? Hứa Dương ý niệm này vừa xuất hiện, Cổ Hàn ở bên đường đối diện liền phát ra một trận cuồng tiếu, nói "Họ Bạch, muốn dùng huyết mạch bản linh liều mạng? Ha Ha, nằm mơ!"
Trong khi nói, lỗ đen lại tăng lên một chút, lưỡi dao sắc bén bắn ra cũng biến nhanh hơn trước, nàng lại tiếp nói "Lão nương bế tử quan hai mươi năm, chịu nhiều đau khổ, nhưng thu hoạch cũng là cực lớn! Cái thế công 'Quạ đen bay che phủ bầu trời' liên miên bất tuyệt này, cho dù ngươi thi triển ngưng tụ huyết mạch bản linh, cũng không có khả năng có cơ hội tới gần ta!
"Bộ Linh Thuật này vốn là ta chuẩn bị dùng để xông vào núi Huyền Hoa, lại sớm dùng ở trên người ngươi, cũng coi là vinh hạnh của ngươi!"
Xùy một tiếng vang nhỏ, đối mặt với bầu trời đầy lưỡi đạo đen sì, Bạch Tử Huy rốt cuộc cũng chống cự không kịp, trên vai bị cắt một vết thương dài hơn thước.
Mặc dù ánh sáng màu lục lam ngay lập tức bám vào vết thương để ngăn máu chảy ra, nhưng sắc mặt nàng rõ ràng là tái nhợt hơn.
Hứa Dương đại não cấp tốc vận chuyển, xem ra thứ duy nhất Bạch Tử Huy có thể uy hiếp nữ nhân điên kia lúc này chính là "Huyết mạch bản linh". Nhưng dưới sự tấn công điên cuồng và quyết liệt của đối phương, nàng thậm chí không có cơ hội để hoàn thành sự ngưng tụ.
Phải nghĩ cách đánh lạc hướng nữ nhân điên đó và cho Bạch Tử Huy tìm lấy một cơ hội.
Phân tâm...Hắn nhìn xung quanh, nhặt một viên đá to bằng quả trứng và đáp nó về phía Cổ Hàn.
Hòn đá cách lỗ đen hơn hai thước, bị ánh sáng đen tràn ngập phía xung quanh biến thành bột, Cổ Hàn thậm chí cũng không thèm nhướng mày.
Hứa Dương mắt thấy Bạch Tử Huy lại bị trúng đao, lập tức lòng như tro nguội, cha, mẹ, còn có chư vị tỷ tỷ, muội muội Hứa phủ, và một đám lớn bé Kim Cang, sợ là chúng ta sẽ từ biệt rồi.
Hắn lại nghĩ đến sự ngưỡng mộ, mê đắm và ánh mắt điên cuồng của đám "Fan nữ tử trẻ" Hứa phủ khi nhìn thấy mình, không khỏi thầm than một tiếng, thà ở nhà còn tốt hơn...
Khoan đã! Hắn ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mê đắm? Điên rồ? Đúng a, sau khi mình đến cái thế giới này, không có nữ nhân nào có thể giữ được thái độ bình tĩnh khi nhìn thấy chính mình, chảy nước miếng không dời nổi bước chân được cũng là bình thường, số lượng bị chảy máu mũi cũng không ít.
Hứa Dương liếc nhìn lỗ đen cách đó không xa, trong lòng thầm nghĩ Cổ Hàn cũng là nữ nhân, không tin cũng không ăn thịt! Dù sao cũng không còn cách nào khác, lấy ngựa chết làm ngựa sống đi.
Nghĩ đến đây, hắn chỉ vào một tiểu nhị cửa tiệm Quảng Tụ Lâu, trầm giọng nói "Cởi quần áo,