Lý Thâm lại giải thích cặn kẽ cách giải quyết đề bài một lần nữa.
Trần Ô Hạ tỉ mỉ ghi lại từng câu cậu nói.
Lý Thâm: “Không phải phương pháp giải toán truyền thống không làm được mà là những câu hỏi dễ như thế này phải giải quyết càng nhanh càng tốt, cố gắng tiết kiện thời gian cho những câu phía sau.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Ô Hạ đã ghi chép, thậm chí còn ghi tên của Lý Thâm ở phía trước. “Ừ.’’
Lý Thâm nhìn những dòng ghi chép của cô, nét sổ của chữ “Thâm” chuyển từ đậm đến nhạt, chữ viết cực kỳ đẹp: “Hiểu chưa?’’
Cô gật gật đầu: “Rồi.’’
Đề bài:
Cho dãy số {an}, trong đó s11=110, hỏi a3 +a4 +a8 +a9 bằng bao nhiêu.
Lý Thâm tháo đồng hồ đeo tay xuống.
Nhìn từ khoảng cách gần thế này Trần Ô Hạ mới biết chiếc đồng hồ này được chế tác vô cùng khéo léo và tinh xảo, mặt đồng hồ sáng bóng, thanh thoát, hoàn toàn khác biệt so với những nhãn hiệu bình thường mà các học sinh khác thường đeo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Thâm nói: “Cách giải của bài toán này hoàn toàn tương tự với đề vừa rồi, cho cậu mười lăm giây để tìm ra câu trả lời.’’
Trần Ô Hạ sửng sốt: “Không phải một phút sao?’’
“Đề bài này rất đơn giản, là bài toán của học sinh lớp ba tiểu học, thậm chí đến cả việc tính nhẩm mà cậu cũng mất một phút để làm sao? Mười lăm giây, bắt đầu tính giờ.’’
Tay phải cô cầm bút, lúc trước nhìn những bài toán như thế này đầu óc cũng phải trống rỗng mất mấy giây, bây giờ lại bỗng nhiên hiểu rõ.
Lý Thâm lẳng lặng nhìn kim đồng hồ trôi qua từng giây từng giây: “Hết giờ.’’
Trần Ô Hạ đặt bút xuống, nhỏ giọng trả lời: “40.’’
“Chính xác.’’
Cô mỉm cười, tằm nằm* chợt xuất hiện, trong mắt bỗng nhiên phát sáng: “Lý Thâm, cảm ơn cậu.’’
(*Tằm nằm hay còn được gọi là ngoạ tằm, chỉ khối thịt nhỏ ở ngay sát chân mí dưới, giống như một con tằm nằm.)
Lý Thâm đeo đồng hồ lên một lần nữa: “Hai câu hỏi này rất đơn giản, đề thi còn phức tạp hơn nhiều, nhưng bản chất cũng không thay đổi là mấy. Tớ sẽ phân loại các dạng câu hỏi áp dụng cho cậu, cậu cứ học thuộc lòng là được rồi.’’
“Được.’’
“Cậu làm bài tập về nhà trước đi, ngày mai tiếp tục học bù.’’
“Chỉ vậy thôi sao?’’ Trần Ô Hạ đã chuẩn bị tinh thần học phụ đạo môn toán xong rồi.
“Hôm nay chỉ mới ngày đầu tiên, tớ chỉ muốn biết đại khái cậu đang ở trình độ nào thôi.’’ Lý Thâm cầm lấy bản nháp của cô.
“Ồ.’’ Đứng thứ bốn mươi bảy của lớp có lẽ là trình độ chân thực nhất rồi… Nghĩ đến chuyện này, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất.
Lý Thâm bỏ tờ giấy nháp kia vào, đứng dậy: “Trần Ô Hạ.’’
Trần Ô Hạ ngẩng đầu lên: “Hả?’’
Cô đột nhiên phát hiện cậu đang nghiêng người, bóng hình nho nhỏ của cô chiếu vào trong mắt cậu, cô nhìn thấy mình mặc một bộ đồng phục màu lam xám trong đó.
Sớm biết thế này… Nên mặc đẹp hơn một chút.
Lý Thâm nhỏ giọng nói: “Đừng nản chí.’’
Trong lời nói của cậu không có quá nhiều nhiệt tình, nhưng cô lại như hấp thu được một nguồn năng lượng vô hạn trong đó, lập tức tràn ngập lòng tin với tương lai: “Được.’’
Nhưng, sau đó, trái tim cô tựa như muốn bật ra khỏi lồng ngực.
Trên đường trở về, cô bị tụt lại phía sau cậu khoảng chừng năm mươi mét.
Cậu không dừng lại đợi cô.
Trong ánh mắt đen nhánh của cậu toả ra một vệt sáng nhỏ, dựng thành một ngọn hải đăng trong lòng cô.
----
Trong giờ học thể dục.
Sau khi khởi động xong, Tiêu Dịch Viện và Trần Ô Hạ đi đến trên ao cát nhảy cao.
Các nam sinh tập trung ở sân bóng rổ.
Có một nam sinh vén áo thun lên, lộ ra cơ bụng rắn chắc thì bị một nam sinh khác vỗ một cái. Sau đó, hai bạn nam cùng lớp rượt đuổi nhau trêu đùa.
Lý Thâm và Quảng Lực đang nói chuyện, cậu ấy vẫn chưa kết thúc câu chuyện.
Tiêu Dịch Viện nhìn về phía sân bóng rổ, nói: “Trần Ô Hạ.’’
“Hả?’’ Trần Ô Hạ đang ngồi xổm trên mặt đất buộc dây giày.
“Lý Thâm dạy kèm như thế nào? Có mất kiên nhẫn trực tiếp cho đáp án không?’’
“Cậu ấy giải thích rất dễ hiểu, đôi khi suy luận của cậu ấy quá nhanh, tớ không theo kịp thì cậu ấy cũng dừng lại chờ tớ.’’ Trần Ô Hạ đứng lên, vuốt vuốt mái tóc đuổi ngựa của mình. Bím tóc đuôi ngựa uốn nhẹ tạo thành một vòng cung duyên dáng: “Những lúc như thế, tớ cực kỳ xấu hổ, cảm thấy mình ngốc quá.’’
“Cậu ấy phê bình cậu không?’’
“Ngoài trừ giảng bài ra, cậu ấy rất ít nói chuyện khác.’’
Tiêu Dịch Viện đá đá hạt cát dưới chân: “Lúc còn học cấp hai, thỉnh thoảng cậu ấy còn nói đùa với các bạn nam khác vài câu, lên cấp ba càng lúc càng lạnh lùng.’’
Trần Ô Hạ không nói gì.
Tiêu Dịch Viện đá hạt cát ra xa: “Tại sao Lý Thâm không chơi bóng nhỉ?’’
Các bạn nam khác đang trành quả bóng, vô cùng hăng say.
Lý Thâm đứng bên ngoài sân xem thi đấu.’’
Tiêu Dịch Viện nói: “Cậu ấy chơi bóng rổ rất tốt, lúc còn học cấp hai, có một bạn nữ dũng cảm hát bài “Muốn nói yêu anh thật to” bằng tiếng Nhật, thế là sau đó cậu ấy không chơi nữa.’’
Trần Ô Hạ giả vờ như đang chỉnh lại quần áo. Không phải là vì scandal xảy ra giữa Lý Thâm và anh họ cô sao?
Tiêu Dịch Viện đột nhiên hỏi: “Trần Ô Hạ, cậu cảm thấy Quảng Lực thế nào?’’
“Là một lớp trưởng rất tốt, có năng lực lãnh đạo thực sự, cậu ấy sẽ không khinh thường những học sinh có thành tích kém như tớ, bất cứ ai đến nhờ cậu ấy giải thích vấn đề gì đấy, cậu ấy đều vui vẻ giải đáp.’’
“Năm lớp 10, 11 cậu cũng tham gia vào nhóm giúp đỡ sao?’’
Trần Ô Hạ gật đầu: “Nhưng nếu không gặp được người đối xử với tớ như Quảng Lực, tớ thà để cho anh tớ kèm cặp thêm còn hơn. Nhưng anh trai tớ thiếu kiên nhẫn, không dạy được một học sinh ngốc như tớ.’’
“Quảng Lực rất có kiên nhẫn.’’
“Đúng vậy.’’
“Rất thích hợp làm giáo viên.’’ Tiêu Dịch Viện nhỏ giọng nói, “Nhưng Quảng Lực lại mâu thuẫn với tớ.’’
“Tại sao?’’
“Cậu ta không thích tớ, từ lúc chia nhóm tớ đã nhìn ra rồi, lúc nối tên tớ với tên mình, thậm chí cậu ta còn đổ mồ hôi lạnh.’’ Tiêu Dịch Viện hừ một tiếng: “Cậu ta xem tớ là một củ khoai lang bỏng tay.’’
Trần Ô Hạ nhìn Quảng Lực ở phía xa xa, cậu ấy vừa vỗ tay khi có người ném bóng vào rổ vừa nói chuyện với Lý Thâm.
Tiêu Dịch Viện: “Trần Ô Hạ, cậu có muốn đổi thành Quảng Lực là người kèm cặp mình không?’’
Trần Ô Hạ: “Như thế có vẻ không được hay lắm, chẳng phải sẽ tỏ ra cậu đang khinh thường cậu ấy sao?’’
“Không thể là cậu sùng bái Quảng Lực được sao?’’
Trần Ô Hạ vẫn không muốn đổi, nói: “Đây là lần đầu tiên Lý Thâm dạy kèm, nếu tớ tuỳ tiện rời đi thì cũng ném mặt mũi của cậu ấy mà.’’
“Nói cũng phải. Tại sao tớ không xếp thứ bốn mươi bảy chứ?’’ Tiêu Dịch Viện ngửa mặt lên nhìn trời: “Trần Ô Hạ, tớ thật sự rất ghen tị với cậu.’’
Trong giọng nói của cô ấy lúc này mang theo một nỗi buồn không thể hiểu nổi, cô ấy nhấn mạnh một lần nữa: “Thực sự rất ghen tị.’’
Đúng lúc này, giáo viên hô: “Tập hợp! Nữ sinh tập hợp! Chuẩn bị nhảy cao.’’
Lúc nãy Nguỵ Tĩnh Hưởng lại lười biếng đứng dưới bóng cây hóng mát, cô chậm rãi đi đến: “Trần Ô Hạ, Lý Thâm dạy kèm cho cậu thế nào rồi?’’
“Cũng tốt.’’ Biết Nguỵ Tĩnh Hưởng có thành kiến với Lý Thâm, Trần Ô Hạ cũng không nói nhiều.
Nguỵ Tĩnh Hưởng nắm lấy khuỷu tay Trần Ô Hạ kéo cô lại, nói: “Nếu cậu ta dám bắt nạt cậu, cứ nói với tớ, tớ sẽ gọi người đến chặn đường cậu ta.’’ Cô chẳng qua cũng chỉ muốn tìm một cái cớ để ngáng chân Lý Thâm mà thôi.
Trần Ô Hạ muốn rút ta lại, ai ngờ càng bị siết chặt, giữ lấy không buông: “Không bắt nạt tớ, chỉ dạy kèm bình thường mà thôi.’’
Một bạn nữ khác nói: “Từ trước đến nay Lý Thâm chưa từng tham gia dạy kèm, năm nay thật lạ nha.’’
Một người khác hỏi: “Số bốn mươi bảy có ý nghĩa gì nhỉ? Chẳng lẽ sinh nhật của Lý Thâm là ngày mùng bảy tháng tư?’’
Nghe vậy, Nguỵ Tĩnh Hưởng quay đầu lại nói: “Sinh nhật của cậu ấy không phải vào tháng tư.’’
“Làm sao cậu biết?’’ Tiêu Dịch Viện ôm tay.
Nguỵ Tĩnh Hưởng cười nhạo: “Biết người biết ta, cậu ta là đối thủ của tớ, muốn đấu với cậu ta thì tớ cũng phải biết ngày sinh nhật của cậu ta chứ.’’
Tiêu Dịch Viện cười hả hả: “Chắc hẳn là oan gia hoan hỉ nhỉ.’’
“Thật nực cười.*”Kể từ khi học được phương ngữ Trùng Khánh, Nguỵ Tĩnh Hưởng đã dùng đến quen miệng: “Trong đầu Lý Thâm toàn những suy nghĩ xấu ra, tớ không thèm “oan” với cậu ta đâu.’’
(Nguyên văn: 日Một phương ngữ Trùng Khánh có nghĩa khoe khoang, vô nghĩa, nực cười … Tuỳ theo ngữ cảnh.)
Tiêu Dịch Viện thuận miệng nói: “Cậu cố chấp với cậu ấy như thế là vì còn có tâm tư gì khác nữa sao?’’
Nguỵ Tĩnh Hưởng thả Trần Ô Hạ ra, đi đến trước mặt Tiêu Dịch Viện, kiêu ngạo nói: “Đừng nghĩ tớ cũng có ánh mắt như cậu.’’
Tiêu Dịch Viện: “Cậu có ý gì?’’
“Ý trong lời nói đó, nếu không hiểu thì tra từ điển.’’
“Nguỵ Tĩnh Hưởng, cậu nói gì chứ?’’
“Tớ, Nguỵ tỷ, nổi tiếng là người phóng khoáng lạc quan dám thể hiện.’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng chỉ vào mũi Tiêu Dịch Viện: “Thu lại sự giả tạo của cậu đi, người theo từ cấp hai lên đến đây không phải chỉ có mình cậu thôi đâu. Lúc còn học cấp hai cậu là người như thế nào tớ còn không biết sao?’’
Tiêu Dịch Viện thay đổi