Ô Bạch

Chương 12


trước sau


Trần Ô Hạ không cẩn thận té ngã trên mặt cát, hai tay chống trên mặt đất. Những hạt cát nhỏ đâm vào giữa các móng tay, một cảm giác đau nhói truyền đến. Lòng bàn tay bị cát làm rách da, mấy hạt cát sắc bén đâm vào giữa móng tay ngón giữa của tay phải. 
 
Cô đi đến bên cạnh sân thể dục rửa tay. 
 
Nguỵ Tĩnh Hưởng cũng chắp hai tay đi đến: “Trần Ô Hạ.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trần Ô Hạ quay đầu lại. 
 
Nguỵ Tĩnh Hưởng nói: “Trong túi tớ có một miếng xà bông bằng inox không gỉ, cậu giúp tớ lấy ra được không.’’
 
Trần Ô Hạ giúp cô. 
 
Nguỵ Tĩnh Hưởng cẩn thận rửa tay, hỏi: “Tay của cậu không sao chứ?’’
 
“Không sao, chỉ là trầy da mà thôi.’’ Hai người các cô ngồi cùng bạn với nhau, nhưng Nguỵ Tĩnh Hưởng thường xuyên lấy lý do nào đó xin nghỉ học, lúc đến trường cũng chỉ nói những chuyện ngoài xã hội. Trong khi đó cuộc sống của Trần Ô Hạ lại quá đơn giản, hai người bọn họ nói chuyện không hợp nhau. Cô đang chuẩn bị rời đi. 
 
Nguỵ Tĩnh Hưởng bỗng nhiên gọi cô lại: “Đúng rồi, Trần Ô Hạ.’’
 
Trần Ô Hạ dừng lại. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguỵ Tĩnh Hưởng lấy khăn giấy lau tay, ánh mắt tỏ vẻ hứng thú: “Trong lúc chặn Lý Thâm ở trên đường, tớ phát hiện một chuyện.” 
 
Không đợi Trần Ô Hạ trở nên hoang mang, Nguỵ Tĩnh Hưởng đã đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cậu đang theo dõi Lý Thâm?’’
 
Trần Ô Hạ hơi khó hiểu: “Không có.’’
 
Nguỵ Tĩnh Hưởng nói: “Thôi đi, tớ đã nhìn thấy hết rồi, cậu đi theo Lý Thâm suốt hai con phố, len lén lút lút.’’
 
Trần Lập Châu vẫn luôn muốn vứt bỏ mối liên quan với Lý Thâm nên chưa từng để lộ địa chỉ nhà. Trần Ô Hạ càng sẽ không nói với bạn bè rằng cô và Lý Thâm đang sống chung một toà nhà. 
 
Nguỵ Tĩnh Hưởng lại mặc định sự im lặng của cô là đang ngầm thừa nhận, cười nói: “Cậu sợ gì chứ? Cậu đi theo là việc của cậu, tớ chặn đường là việc của tớ. Tớ cũng không phải là học sinh tiểu học, bởi vì ghét Lý Thâm cho nên buộc cả thế giới phải cách xa cậu ta. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng.’’
 
Chưa nghĩ ra lý do để giải thích chuyện này, Trần Ô Hạ vẫn im lặng. 
 
Nguỵ Tĩnh Hưởng vứt khăn giấy đi, nói: “Nhưng mà, việc này đừng để cho Tiêu Dịch Viện biết, đây là lời nhắc nhở của tớ dành cho cậu.’’
 
Trần Ô Hạ nói: “Cảm ơn.’’
 
Tiêu Dịch Viện không nói rõ những tâm tư trong lòng mình, Trần Ô Hạ cũng giả vờ như không biết. Ở độ tuổi đặc biệt này, những nỗi niềm thầm kín nhiều vô số kể. Cho dù là bạn bè thân thiết đi chăng nữa thì trong lòng mỗi người đều có những bí mật nho nhỏ không thể nói cho người khác biết. 
----
 

Lớp tự học buổi tối đã kết thúc, phần lớn học sinh còn ở trong phòng học lúc này là học sinh nội trú. 
 
Trần Ô Hạ đang nghiêm túc vẽ hình và nghiên cứu các góc phần tư. 
 
Lý Thâm lấy ra một cây bút, lách tách lách tách đánh nhịp cho cô. Cậu đã sớm hoàn thành xong bài tập về nhà ngày hôm nay, kiểm tra bài tập của cô một lần, chọn mấy lỗi sai rồi giúp cô sửa lại. 
 
Thời tiết vào thu, điều hoà không khí trong phòng học đã tắt, cửa sổ mở toang, gió thổi vào cũng không phải quá lạnh, còn có hơi thở của cái nắng gắt cuối thu và mấy con muỗi đuổi không đi.
 
Lý Thâm cảm thấy hơi nhàm chán, liếc mắt nhìn tóc mái của cô. 
 
Kể từ khi lên lớp mười cho đến nay, tóc mái của Trần Ô Hạ vẫn luôn gọn gàng, dày rậm như thế. Những sợi tóc che khuất lông mày, làm nổi bật đôi mắt to tròn. Sắc mặt cô trắng bệch, lúc trước là tái nhợt, đến năm lớp mười một mới dần dần có vẻ trắng nõn của người thiếu nữ. 
 
Cậu bạn ngồi cùng bàn nói chân của Trần Ô Hạ rất nhỏ. Thực ra cũng không chỉ có đôi chân mà cả người cô đều trông rất mảnh khảnh gầy yếu, bộ đồng phục size S mặc lên người cũng có vẻ hơi rộng. Nhưng những lúc cô vén tay áo nên, trên cánh tay đều có cả những đường cong cơ bắp. 
 
Lý Thâm đối chiến cờ vây với người ta trong suốt nửa năm trời, sau này lại muốn nếm thử một cái gì đó mới mẻ. Năng lực tính toán của Al vượt xa con người, cậu không thích cảm giác thất bại nên không chơi nữa. 
 
Người nhà họ Trần nói Trần Ô Hạ cực kỳ cố gắng. Rồi một ngày, Lý Thâm vô tình nhìn thấy điểm số của cô, một từ thảm cũng không thể lột tả được. Từ đó về sau cậu rất để ý đến thành tích của cô. 
 
Với tư chất này, cô có thể tiếp tục kiên trì chăm chỉ học tập cho đến năm lớp mười hai, dường như cậu đã thấy được một câu chuyện cổ tích ngoài đời. 
 
Lý Thâm muốn nghe chuyện cổ tích ấy. 
 
Cuối cùng Trần Ô Hạ cũng đã tìm ra được đáp án, cô đưa giấy nháp cho cậu. Cô cảm giác mình đã nghe tiếng “lách tách” rất lâu, mở miệng nói: “Tớ mất rất nhiều thời gian sao?’’
 
“Ừ.’’ Lý Thâm nhìn qua bài giải, “Đáp án chính xác.’’
 
“Vậy thì tốt rồi.’’
 
“Tốt cái gì chứ? Một câu hỏi đơn giản mà tốn nhiều thời gian như thế.’’
 
Trần Ô Hạ: “…..” Từ lúc dạy kèm cho đến bây giờ, Lý Thâm nói rất nhiều, câu văn dài hơn, nhưng giọng điệu vẫn không tốt như cũ. 
 
Lý Thâm: “Dạy cậu một bí quyết có thể giải quyết được bài toán hình này trong nháy mắt.’’
 
Cô gật đầu: “Được.’’ Cô cực kỳ ngưỡng mộ kỹ năng giải quyết bài toán trong nháy mắt này. 
 
Cậu vẽ trục X và trục Y, nói: “Như thế này… Như thế này….’’ Chỉ một vài nét vẽ đã cho ra đáp án. 
 
Xương khớp nơi đầu ngón tay cậu rõ ràng, nét chữ mạnh mẽ có lực. Từ đầu ngón tay cậu, cô nhìn thấy chữ viết trên giấy. 
 
Lý Thâm thả bút xuống: “Hiểu chưa?’’
 
Ánh mắt của cô vẫn dừng lại trên giấy, nhẹ giọng nói: “Hiểu rồi.’’
 
“Vậy hỏi cậu một câu.’’
 
“Gì?’’ Cô ngẩng đầu lên. 
 
Lý Thâm đưa tay phải ra trước mắt cô, “Vừa rồi cậu đang nhìn cái gì?’’
 
Ánh mắt Trần Ô Hạ khẽ chuyển động, nói: “Cách cầm bút của cậu rất chuẩn mực.’’ Cô cầm bút lên: “Ngón tay cái của tớ sẽ đè vào ngón trỏ, từ nhỏ đến cả cách cầm bút cũng sai rồi.’’ 
 
Cậu nhìn cô. 
 
Bên trong khoé mắt người thiếu niên có một thứ gì đó cực kỳ sắc bén, rất có tính công kích, cô dè dặt đặt bút xuống: “Sau này tớ sẽ không ngẩn người mất tập trung nữa.’’
 
“Kết thúc đi.’’ Lý Thâm thu dọn sách vở rồi rời đi. 
 
Trần Ô Hạ cất vở ghi chép vào, định về nhà học thuộc lòng hướng giải bài toán của cậu  một phen.  
 
Tiêu Dịch Viện và Quảng Lực trong lúc dạy kèm thường cãi nhau không thoải mái. Cho dù tính tình Quảng Lực tốt như thế nào đi chăng nữa cũng không chịu được mà bỏ đi. 
 
Tiêu Dịch Viện ngồi một mình ở nơi đó, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. 
 
Giờ tự học buổi tối quanh năm đều nhìn thấy từng dãy bóng đèn, từng hàng học sinh. Trên bàn học của mỗi một học sinh đều chất đống sách giáo khoa và đề thi. Màu vàng của chiếc bàn học gần như đều bị màu trắng của đề thi chiếm hết. Đâu đâu cũng thấy một màu trắng đến chói mắt, trắng của đèn, của tưởng của sách, ngoài trừ màu tóc màu đen của học sinh. 
 
Trần Ô Hạ đeo cặp sách lên, nhìn thấy Tiểu Dịch Viện vẫn bất động từ nãy giờ, cô bước đến: “Cậu không về sao?’’ 
 
Tiêu Dịch Viện lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Đã trễ thế này rồi sao, cùng về đi.’’
 
Hai người đi đến cổng trường, cơn gió mùa thu thổi qua mang theo mùi hương ngọt ngào của tiệm bánh ngọt bên đường. 
 
Tiêu Dịch Viện bỗng nhiên nói: “Trần Ô Hạ, sắp tới tớ đã tròn mười tám rồi. Cậu biết không, tớ cực kỳ mong chờ đến tuổi mười tám, rất muốn lập tức trưởng thành, có thể làm tất cả những chuyện mình thích.’’
 
Trần Ô Hạ nói: “Tớ cũng muốn trưởng thành.’’ Trưởng thành có thể làm việc, có thể báo hiếu với bác. 
 
Tiêu Dịch Viện nhìn về phía tiệm bánh: “Anh tớ nói sẽ tổ chức cho tớ một bữa tiệc sinh nhật.’’
 
“Anh cậu rất quan tâm đến cậu.’’
 
Tiêu Dịch Viện mỉm cười, nhưng không nhìn thấy má lúm đồng tiền nhỏ thường ngày: “Đương nhiên rồi, chúng tớ là anh em cơ mà. Hồi cấp hai tớ bị bắt nạt, cũng là anh ra mặt giúp tớ. Lúc đó anh ấy thực sự rất ngầu. Học sinh cấp hai có phải càng đặc biệt “bệnh cấp hai”* không, mấy tiểu thái muội** kéo bè kết cánh chặn đường tớ, nhưng tớ cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, lập tức xông nên giật tóc của mấy người kia ngay tại chỗ. Nhưng bọn họ cậy người đông thế mạnh, hai người giữ chặt tay tớ, hai người kéo chân tớ, suýt nữa đã sờ soạng vào lưng tớ. Anh trai tớ ấy, trong khoảnh khắc xuất hiện trước mặt tớ ấy thực sự quá đẹp trai!’’ Nói đến đây, má lúm đồng tiền nhỏ trên mặt cô mới xuất hiện: “Anh ấy là thiên thần là bầu trời của tớ.’’
 
(*中二:Là một ngôn ngữ mạng đề cập đến những suy nghĩ, hành động tự cho mình là đúng, kiêu ngạo tự phụ của bộ phận thanh thiếu niên.
**Chỉ những cô gái bất hảo, chơi bời, hoặc một nhóm cô gái bất hảo chơi bời.)
 
Trần Ô Hạ do dự trong chốc lát. Xem anh trai của mình như một thiên thần, dường như có gì đó hơi là lạ. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, hỏi: “Mấy người bắt nạt cậu bây giờ đang ở đâu rồi?’’

 
“Bỏ học giữa chừng, không học cấp ba. Dù sao tớ cũng không gặp lại nữa.’’

Tiêu Dịch Viện nhớ đến mấy câu nói của Nguỵ Tĩnh Hưởng, nói: “Nguỵ Tĩnh Hưởng là do cha cậu ấy phất lên nhanh chóng nên mới trở thành tiểu thái muội. Nhiều tiền, nhàn rỗi.’’
 
Hai người đã đi đến ngã ba lúc nào không hay biết. 
 
“Ngại quá, tớ nói nhiều rồi.’’ Ánh mắt Tiêu Dịch Viện loé lên chút ánh sáng: “Nghĩ đến tuổi mười tám thật phấn khích không thôi. Trần Ô Hạ, tớ đi đây.’’
 
“Ừ, đi đường cẩn thận, ngủ ngon.’’
 
"Ngủ ngon, ngày mai gặp." Tiêu Dịch Viện vẫy vẫy tay.
 
----
 
Một ngọn đèn đường treo trên tán cây phong, ánh sáng chiếu rọi, lá cây xanh biếc tựa như u linh. 
 
Mặt người dưới gốc cây mơ hồ không rõ. 
 
Hôm nay về nhà muộn, người đường không có nhiều người qua lại, tiếng xe cộ ngược xuôi càng thêm ồn ào trong đêm yên tĩnh. 
 
Trần Ô Hạ nhìn thấy Lý Thâm đi vào cửa hàng tiện lời. Không tập trung trong lúc phụ đạo là một lỗi lầm nghiêm trọng, cô nên đi đến xin lỗi. 
 
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, tiếng chuông của chiếc điện thoại cũ cực kỳ lanh lảnh. 
 
Cô nhận điện thoại: “Alo, bác.’’
 
“Ô Hạ? Sao con còn chưa về nhà?’’ Trần Thường Bình nhìn đồng hồ. 
 
“Bác, hôm nay tan học muộn, con đang trên đường về.’’
 
“Có cần bác đi đón không?’’
 
“Không cần đâu ạ, con đến chỗ cửa hàng tiện lợi rồi.” Trần Ô Hạ nói: “Con về cùng với bạn, bác cứ yên tâm.’’
 
“Bạn? Lý Thâm à?’’ Lúc Trần Thường Bình bật thốt lên cái tên này, Mã Lâm liếc nhìn về phía ông một cái.
 
Trần Ô Hạ: “Vâng ạ.’’
 
Trần Ô Hạ đối mặt với ánh mắt của vợ, lắc lắc đầu với cô: “Được rồi, về sớm một chút.’’
 
Cúp điện thoại, Mã Lâm nói: “Hai đứa nhỏ này càng ngày càng về nhà muộn.’’
 
Trần Thường Bình nói: "TV trong nhà làm ồn đến Ô Hạ, bầu không khí học tập trong lớp học đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều. Hơn nữa sắp thi rồi, Ô Hạ học thêm hay là đi chơi, đợi đến khi có kết quả sẽ biết mà. Không thụt lùi đã là tiến bộ rồi.’’
 
Bên này, Trần Ô Hạ chậm rãi chạy đến cửa hàng tiện lợi, giả vờ như vô tình gặp được: “Này, Lý Thâm?’’
 
Cậu ta mới đi đến trước cửa, vác chiếc cặp sách nhỏ ở một bên vai, một tay đút vào túi quần, quay lại nhìn cô. 
 
Cô không thể nhìn ra ánh mắt của cậu là lạnh hay nhạt, trực tiếp nói: “Trùng hợp thế? Cậu về trước, tớ còn tưởng cậu đã sớm về nhà rồi, đến mua đồ sao?’’ Cô nói một tràng vô nghĩa. 
 
“Mua ít đồ.’’ Cậu đẩy cửa đi vào cửa hàng tiện lợi. 
 
Có đối thoại tức là có khả năng xoay chuyển, “Tớ cũng thế.’’ Trần Ô Hạ giả vờ chọn đồ trên kệ hàng, nhưng trong đầu lại đang nghĩ xem phải đi vào vấn đề với cậu ta như thế nào đây. 
 
Lý Thâm chủ động mở miệng: "Muốn ăn gì không?’’
 
“Hả?’’
 
“Tớ đói.’’
 
“Oden đi.’’ Trần Ô Hạ đi đến quầy thu ngân. 
 
“Cậu tự chọn đi.’’ Cậu đi đến khu đồ uống. 
 
Một danh sách ưu đãi được dán trước quầy hàng, oden được giảm giá đặc biệt, 8.8 cho năm xiên bất kỳ. 
 
Trần Ô Hạ hỏi: “Lý Thâm, cậu muốn ăn gì?’’
 
“Cậu tự chọn là được rồi.’’ Cậu cầm hai hộp sữa chua. 
 
Trần Ô Hạ liền tự mình chọn: “Cánh Bắc cực, tôm hùm viên, thịt bò viên, củ cải, tảo bẹ. Hai bát. ’’
 
Nhân viên cửa hàng hỏi: “Hải bát giống nhau sao?’’ 
 
“Giống nhau.’’ Lý Thâm muốn quẹt mã thanh toán. 
 
Trần Ô Hạ cảm lại: “Để tớ trả cho, là tại tớ nên hôm nay mới tan học muộn như thế.’’ Trước mặt nhân viên cửa hàng, lời xin lỗi đã đến cửa miệng lại kìm nén nuốt vào trong.
 
Lý Thâm không tranh giành với cô, lấy điện thoại về. 
 
Cô lấy chiếc ví hình sư tử xù lông kia ra, thật không may, không mang đủ tiền. Cô quay đầu lại, “Có thể… Cho tớ mượn trước không?’’
 
“Có thể.’’ Lý Thâm nói: “Tớ cho cậu mượn 100 tệ, chia làm 12 lần, căn cứ theo lãi suất hàng năm là 25%, mỗi tháng cần cậu phải trả tớ bao nhiêu tiền? Ba giây trả lời.’’
 
100, 12, 25%, từng con số khiến cô trở nên rối mù. 
 

“Ba, hai, một.’’ Cậu nói: “Đến lúc đưa ra câu trả lời rồi.’’
 
Lúc này, nhân viên cửa hàng nhìn cô gái trẻ trước mặt, bỗng nhiên bật cười. 
 
Trần Ô Hạ thì thầm: “Cậu cho tớ ba trăm giây cũng như thế thôi…’’
 
Lý Thâm cúi đầu sát bên tai cô nói: “Câu hỏi này không phải là bài thi toán học của cậu mà là để cho cậu biết, các khoản vay cá nhân với lãi suất hơn 24% sẽ là luật tơ hồng.’’
 
Bên tai cô hơi nhột. Cậu đã trải qua thời kỳ đổi giọng, giọng nói sáng hơn giọng trong đêm trăng năm ấy, lại trầm lắng hơn giọng của anh họ. Cũng giống như món bánh ngọt mà cô yêu thích, nếu lớp bơ xốp giòn bên ngoài hơi cháy xém một chút thì sẽ ngon hơn. 
 
Khoảng cách giữa những chiếc ghế rất gần nhau. 
 
Trong đêm mưa to hôm ấy, ngồi bên cạnh một người xa lạ, cô không cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng bây giờ ngồi bên cạnh Lý Thâm, cô sợ đụng phải cậu nên khẽ nghiêng người sang một bên khác. 
 
Lý Thâm đưa cho cô một hộp sữa chua. 
 
Trần Ô Hạ nói: “Cảm ơn.’’
 
“Cậu mời.’’ Cậu ta nhắc nhở nói: “Nhớ trả tiền.’’
 
“Biết rồi. Cậu dạy kèm cho tớ, tớ mời cậu là chuyện nên làm.’’ Trần Ô Hạ nghiêm mặt: “Tối hôm nay tớ thất thần, thật xin lỗi. Tớ trịnh trọng xin lỗi với cậu.’’
 
“Tớ đồng ý dạy kèm không phải vì muốn nghe một lời xin lỗi suông thôi đâu.’’ Lý Thâm mở hộp sữa chua: “Muốn tớ mở cho không?’’
 
“Cảm ơn, tớ tự làm được.’’
 
Cậu cắm ống hút sữa chua vào: “Nếu kỳ thi sắp tới cậu không tiến bộ, tớ sẽ rút khỏi nhóm.’’
 
Trần Ô Hạ ngạc nhiên. Mới chưa đầy mấy ngày mà cậu ta đã dùng kỳ thì sắp tới để uy hiếp cô rồi sao?
 
“Cậu sợ à?’’ Lý Thâm cầm đũa gắp một miếng củ cải.
 
“Có thể cậu không biết, thành tích của tớ vẫn luôn dậm chân tại chỗ.’’ Dậm chân tại chỗ ở vị trí bốn mươi mấy. 
 
“Đã rút ra được nguyên nhân chưa?’’
 
Trần Ô Hạ cầm tăm trúc xiên một viên thịt bò viên, chấm vào nước sốt cà chua, “Anh tớ nói tớ làm bài quá chậm… Tớ… Đầu óc tớ hơi trì độn.’’
 
"Không phải."
 
Thịt bò viên dừng lại giữa không trung, cô nói thêm: “Anh tớ nói tớ không có thiên phú, học hành chăm chỉ như thế nào đi chăng nữa cũng không vô ích.’’
 
“Làm bài tập đều có kỹ năng, anh cậu không dạy cho cậu sao?’’
 
“Tình cách của anh tớ tương đối nóng nảy.’’
 
“Không phải anh ấy rất thương cậu sao?’’ Thương đến mức trở thành muội khống biến thái. 
 
“Thấy tớ suy nghĩ cực khổ, anh tớ liền nói “được rồi được rồi”, anh ấy nói tớ sẽ tìm được một con đường phù hợp với bản thân mình, có lẽ con đường này sẽ không phải thi đại học.’’ Nói xong những lời này, Trần Ô Hạ cảm thấy vô cùng khó chịu, có lẽ trong mắt Lý Thâm, cô đã bết bát quá rồi. 
 
“Trần Ô Hạ.’’ Lý Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đừng viện cớ trước mặt tớ, tớ sẽ không nghe đâu.’’
 
"..."
 
"Kỳ thi tháng lần tới, nếu tiến bộ năm bậc trở nên, cậu tiếp tục mời ăn.’’ Lý Thâm cắn ống hút.
 
Cô có nghe nhầm không vậy? Cô duỗi năm ngón tay ra: “Năm… Năm bậc?’’ Cái này quá sức lắm rồi.’’
 
Lý Thâm vô tình nói: “Nếu không làm được thì cậu tự động xin rút khỏi nhóm đi.’’
 
Cô vùi đầu ăn xiên. 
 
Cậu dùng viên thịt bò đưa sữa chua: “Tớ chỉ làm những việc mang đến kết quả, nếu lãng phí thời gian thì thôi đi.’’
 
Trần Ô Hạ uống một ngụm sữa chua. Chua chua, đặc quánh. Thực ra nghĩ kỹ lại mà nói, cô có tổn thất gì đâu? Nếu không đồng ý, e là ngày mai Lý Thâm sẽ rời khỏi nhóm ngay lập tức. Nếu đồng ý, cậu ta còn có thể dạy kèm cho cô đến trước kỳ thì tháng: “Được, năm bậc thì năm bậc.’’
 
Lý Thâm gật đầu, nói: "Lần sau mời trà sữa."
 
"Ừ..." Không nên nghĩ xa vời như thế, vẫn nên bẻ ngón tay tính thứ tự trước thì hơn. 

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện