15:
Ai mà không có một vài bí mật cho riêng mình.
Hàng năm cứ đến ngày giỗ ba mẹ, Trần Ô Hạ sẽ cho phép mình được bật khóc nức nở trước mặt mọi người. Khoảng thời gian còn lại, nghĩ đến ba mẹ, cô sẽ trùm chăn lén lút khóc thầm, không ai hay biết. Lúc nhận được bảng điểm kém cỏi của mình, cô cũng đã khóc, nhưng sau đó lại lau khô nước mắt học thuộc lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh họ nói với cô rằng, một dũng sĩ thực thụ chưa bao giờ sợ thất bại. Cô đâu muốn trở thành một dũng sĩ, nhưng ngoại trừ chăm chỉ chịu khó ra cô không còn cách nào khác cả. Bây giờ nhờ có Lý Thâm, cô mới được nếm trải quả ngọt của kỳ thi.
Cô không thèm quan tâm cậu ấy có bí mật gì, nếu không phải là vấn đề thuộc về nguyên tắc thì cũng chẳng còn vấn đề nào khác.
Vào ngày thay đổi chỗ ngồi giữa kỳ hôm đó, Nguỵ Tĩnh Hưởng bị đổi đi chỗ khác.
Nguỵ Tĩnh Hưởng cảm thấy có chút lưu luyến không nỡ: “Trần Ô Hạ, liên minh học sinh kém của chúng ta phải giải tán thật rồi.’’
Trần Ô Hạ nói: “Cậu và tớ chỉ cách nhau một lối đi thôi mà.’’
“Con người cậu đúng là không có khiếu hài hước gì cả.’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng xách cặp sách lên, kiêu ngạo ngồi vào chỗ ngồi mới. Trong cặp sách không có nổi vài cuốn sách, rất nhẹ, nhưng cô vẫn quăng mạnh lên mặt bàn, vừa ngông cuồng vừa ngầu, nhưng lại tình cờ đụng phải Tiêu Dịch Viện đang đi ngang qua.
Kể từ khi hai cô gái cãi nhau ầm ĩ một trận trong tiết học thể dục ấy, cả hai đều không vừa mắt với đối phương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Dịch Viện nắm lấy quai cặp sách: “Đừng quăng, biết của mày là hàng hiệu rồi.’’
“Chậc chậc, soi gương mà xem, bộ mặt thật của mày lòi ra rồi kìa.’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng khoác một tay lên bàn học phía sau, một chân vắt chéo lên đầu gối chân bên kia. Cô duỗi cánh tay còn lại về phía Tiêu Dịch Viện, nhướn mày: “Trả lại cho tao, nhẹ nhàng đặt xuống.’’
Tiêu Dịch Viện nhìn Nguỵ Tĩnh Hưởng.
Nguỵ Tĩnh Hưởng cười lạnh: "If not, I will give you some color to see."
Tiết học tiếp theo sắp bắt đầu, Quảng Lực vội vàng đứng ra hoà giải: “Hai bạn này, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói với nhau. Tiêu Dịch Viện, cậu bỏ cặp xuống trước đi.’’
Tiêu Dịch Viện trợn mắt nhìn Quảng Lực một cái, ném cặp sách cho cậu ấy: “Tự cậu hầu hạ cô ta đi.’’
Quảng Lực làm theo lời của Nguỵ Tĩnh Hưởng, nhẹ nhàng đặt cặp sách xuống.
Nguỵ Tĩnh Hưởng cảm thấy chẳng thú vị chút nào: “Con gái cãi nhau, con trai đến khuyên bảo rồi còn làm bia đỡ đạn, tốn công vô ích.’’
Quảng Lực cũng không quan tâm nói: “Nguỵ Tĩnh Hưởng, hôm nay cậu đã lên lớp thì hãy nhẹ nhàng một chút đi.’’
Nguỵ Tĩnh Hưởng nhìn cậu ấy, mặc dù tên là Quảng Lực nhưng dáng người lại gầy yếu hiền lạnh, tay trói gà không chặt, cô không muốn so đo với cậu ấy.
Trần Ô Hạ và Tiêu Dịch Viện trở thành bạn cùng bàn.
Tiêu Dịch Viện thân mật nói: “Lớp 11 ngồi cùng bàn, bây giờ lớp 12 chúng ta cũng trở thành bạn cùng bàn.’’
Trần Ô Hạ chỉ cười.
Trần Ô Hạ đã sớm biết sự chú ý của Tiêu Dịch Viện vẫn luôn đặt trên người Lý Thâm, mặc dù trong tình cảm không có chuyện đến trước đến sau nhưng cô vẫn cảm thấy mình hơi đuối lý, vì thế càng giấu kín tình cảm của mình sâu hơn nữa.
Giờ tự học buổi tối thứ sáu.
Phụ kiện cài tóc trên đầu Trần Ô Hạ vẫn là quả bóng nhỏ lông mềm mượt như cũ. Ngoại trừ hôm uống trà sữa ấy ra, Lý Thâm chưa từng nhìn thấy chuỗi hạt cườm lấp lánh kia thêm một lần nào nữa.
Cậu vào nhà vệ sinh, lúc đi ra lại bắt gặp Quảng Lực.
Lần này đến lượt Quảng Lực dựa vào lan can nhìn ra xa, cậu ấy nhỏ giọng gọi cậu lại: “Lý Thâm.’’
"Hả?"
Quảng Lực hạ giọng: “Giữa cậu và Tiêu Dịch Viện xảy ra chuyện gì sao?’’
Lý Thâm lạnh nhạt hỏi lại: “Tại sao cậu lại hỏi như vậy?’’
“Tớ cảm thấy, cậu ấy muốn để cậu kèm cặp hơn.’’
“Ồ.’’
“Ồ là có ý gì? Rốt cuộc là có gì hay không?’’ Quảng Lực đẩy mắt kính xuống, quan sát vẻ mặt của Lý Thâm.
Nhưng Lý Thâm lại không biểu lộ gì cả: “Chỉ là bạn học cấp hai mà thôi.’’
“Ồ.’’ Quảng Lực cũng học theo cậu nhả lại một chữ. Không phải chỉ có học sinh giỏi mới được hoan nghênh, một người học kém như Trần Ô Hạ cũng rất hiếm thấy, ít ra lúc trước cô cũng là người đầu tiên mà Quảng Lực muốn lập nhóm nhất.
Lý Thâm trở lại phòng học.
Trần Ô Hạ đã làm xong bài tập của mình, đưa cho cậu kiểm tra.
Cậu sửa lại cho cô một vài đáp án, nói: “Cuối tuần này tớ cũng sẽ dạy kèm thêm cho cậu, tranh thủ thời gian cố gắng cải thiện thành tích lên năm bậc trong lần kiểm tra sắp tới.’’
“Được.’’ Cô nghe theo tất cả sự sắp xếp của cậu, nhưng mà: “Lại năm bậc nữa sao?’’
“Tớ nói cậu có thể làm được.’’
“Được.’’
Khi lớp học sắp kết thúc, Tiêu Dịch Viện bỗng nhiên đi đến đây, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Lý Thâm: “Lý Thâm, chẳng mấy khi có một buổi biểu diễn được tổ chức vào cuối tuần, tớ có thừa một vé, cậu muốn đi không?’’
“Không muốn.’’ Lý Thâm trả lời hai chữ.
Tiêu Dịch Viện nở một nụ cười rạng rỡ: “Chuyện là… Chủ nhật tớ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật, cậu có đến không? Các bạn học cấp hai cũng đến.’’
“Không đi.’’ Cậu trực tiếp rời đi.
Ánh mắt Tiêu Dịch Viện trầm xuống.
Trần Ô Hạ giả vờ như không nghe thấy gì cả.
Tiêu Dịch Viện hỏi: “Cuối tuần này cậu và Lý Thâm học bài ở đâu vậy?’’
“Vẫn chưa quyết định, nghe theo ý của cậu ấy thôi.’’ Trần Ô Hạ cầm lấy tờ giấy nháp mà Lý Thâm đã ghi câu trả lời lên đó, đỡ trán.
Tiêu Dịch Viện dịch ghế về phía Trần Ô Hạ: “Chủ nhật là sinh nhật tớ, cậu cũng biết rồi đấy, tớ rất mong chờ tuổi mười tám của mình. Tớ có một điều ước trong buổi tiệc sinh nhật của mình, tớ đã ước nó từ rất nhiều năm trước rồi, cuối cùng cũng đợi được đến ngày trưởng thành.’’
“Hả? Điều ước gì?’’ Sự chú ý của Trần Ô Hạ đặt vào mấy bài tập, thuận miệng tiếp lời cô ấy.
Tiêu Dịch Viện nhìn thoáng qua các bạn học khác trong lớp, nói nhỏ: “Tớ đã viết một bức thư cho Lý Thâm.’’
“Hả?’’ Những công thức trong đầu Trần Ô Hạ “bùng” một tiếng lập tức nổ tung.
“Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu này.’’ Tiêu Dịch Viện nhéo nhéo mặt Trần Ô Hạ.
“Cậu nói gì?’’ Trần Ô Hạ đặt bút xuống.
“Tớ đã viết cho Lý Thâm một bức thư.” Tiêu Dịch Viện cười.
Nhìn dáng vẻ làm nũng nhờ cậy này, dường như Trần Ô Hạ đã đoán trúng tám chín phần nội dung của bức thư ấy.
Tiêu Dịch Viện đưa tay lên miệng, ghé vào tai Trần Ô Hạ nói: “Thư tình.’’
“A hả, được…’’ Trần Ô Hạ nhất thời câm nín, đành phải phụ hoạ mấy từ tượng thanh.
“Vì muốn đưa bức thư này, thậm chí tớ cũng đã mua vé cho buổi hòa nhạc cuối tuần, thế mà, vừa rồi cậu cũng thấy rồi đó, Lý Thâm vì cậu nên đã từ chối lời mời của tớ.’’
Trần Ô Hạ lập tức phủ nhận: “Không phải vì tớ.’’
Tiêu Dịch Viện nhích người đến gần hơn nữa, nũng nịu nói: “Được rồi, mặc kệ cậu ấy vì ai đi chăng nữa tớ cũng muốn giao bức thư này cho cậu.’’
“Tớ?’’
Tiêu Dịch Viện chắp tay trước ngực: “Ngày mai cậu gặp Lý Thâm, phiền cậu hãy đưa bức thư này cho cậu ấy.’’
Trần Ô Hạ lắc đầu: “Thư của cậu sao có thể đưa cho tớ được?’’
“Tớ không gặp được cậu ấy, cũng không biết khi nào cậu ấy sẽ xuất hiện. Vé cho buổi hoà nhạc cũng đã mua rồi, Lý Thâm không đi, tớ muốn hẹn người bạn khác, không thể lãng phí tiền bạc như thế được.’’
Trần Ô Hạ cúi đầu viết công thức toán học: “Không nhất thiết phải đưa vào chủ nhật mà, hôm nào đó tìm cơ hội ở một mình với Lý Thâm cũng được.’’
“Điều ước sinh nhật đương nhiên phải hoàn thành vào ngày sinh nhật rồi.’’ Tiêu Dịch Viện vòng tay qua ôm lấy bả vai Trần Ô Hạ: “Ô Ha, Ô Hạ, giúp tớ đi mà, được không?’’
“Chuyện này… Tớ phải đưa thế nào đây? Tớ và Lý Thâm không thân thiết lắm, ngoại trừ học tập, cậu ấy không nói bất cứ chuyện gì khác với tớ cả. Tớ đột nhiên đưa cái này ra, thực sự không thể giải thích được.’’ Trần Ô Hạ nghiêm túc nói: “Tình cảm của cậu đương nhiên phải được thổ lộ bởi chính bản thân cậu rồi. Ngộ nhớ bị hiểu lầm, tớ phải giải thích như thế nào đây.’’
“Được rồi, thực ra tớ cũng ngại nên mới muốn tìm người thứ ba giúp tớ đưa nó. Đây là chấp niệm nhiều năm qua của tớ, từ khi bắt đầu lên cấp ba đến giờ. Cậu không cần lo lắng sẽ xảy ra hiểu nhầm gì cả, trên thư tớ có để tên. Ngày tháng tên tuổi rõ ràng, cũng giống như đưa thư mai mối thôi mà? Please!’’ Tiêu Dịch Viện đặt lá thư vào tay Trần Ô Hạ.
Trần Ô Hạ còn muốn nói điều gì đó, nhưng Tiêu Dịch Viện lại không nghe: “Tớ đi đây.’’
Lá thư nhẹ nhàng, nhưng Trần Ô Hạ lại cảm thấy mình đang cầm một quả bom nổ chậm.
-------------
Trần Ô Hạ là người nhạt nhẽo, mấy năm nay nhờ có Tiêu Dịch Viện chủ động duy trì mối quan hệ giữa hai người nên bọn họ mới có thể thân thiết với nhau từ cấp ba cho đến tận bây giờ.
Mỗi lần Tiêu Dịch Viện muốn giúp đỡ, Trần Ô Hạ rất ít khi từ chối, ngay cả khi muốn từ chối lịch sự cũng sẽ không đi thẳng vào vấn đề.
Nhưng một khi Tiêu Dịch Viện không nghe, Trần Ô Hạ cũng không còn cách nào khác.
Tám giờ tối nay, cô cảm thấy vô cùng lo lắng.
Trong đêm đầu mùa đông, cỏ thấy đung đưa trong gió, một chiếc lá khô chẳng biết từ đâu bay tới.
Ban công nhà họ Trần không mở đèn.
Nhưng của nhà họ Lý bên dưới lại sáng lên, Lý Thâm lần lượt tưới xong chậu hoa này đến chậu hoa khác, sau đó ngẩng đầu nhìn lên.
Cậu đứng ngoài sáng, cô ở trong tối, có lẽ cậu ấy không thể nhìn rõ cô, nhưng cô vẫn nghiêm túc đứng thẳng người.
Lý Thâm dựa vào lan can, đùa nghịch chậu hoa trong tay.
“….” Cùng thi im lặng với Lý Thâm, Trần Ô Hạ chịu thua, cô hỏi: “Ngày mai dạy kèm ở đây vậy?’’
Lý Thâm nói: “Xuống nhà tớ đi.’’
“Hả?’’
“Ngay mai ba mẹ tớ