16:
Đến chiều, đến tận tối, cảm giác xấu hổ trong lòng Trần Ô Hạ vẫn chưa thể biến mất.
Mặc dù bức thư kia không phải cô viết, nhưng cô lại đỏ mặt bởi những lời nói của Lý Thâm. Giọng điệu của cậu vô cùng bình tĩnh, tuy nhiên sự châm chọc chế nhạo trong đó lại rõ như ban ngày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy chuyện linh tinh, chẳng phải là đang nói cô sao?
Ngay cả khi cô không ôm bất cứ hi vọng hão huyền nào về kết cục của hai người, nhưng khi chính tai nghe cậu nói như thế, trái tim thiếu nữ vẫn giống như bị đâm một nhát.
Đúng thế, cậu là một chính nhân quân tử, cậu đã kéo một người ở top cuối cùng của lớp như cô lên với tinh thần và trách nhiệm của một học bá. Giống như lớp trưởng vậy.
Lớp trưởng đã giúp đỡ rất nhiều bạn cùng lớp như thế, điều đó cho thấy học bá chìa tay ra giúp đỡ học tra không nhất định là ôm trong mình những ý nghĩ đen tối.
Là chính bản thân cô không biết an phận.
Nhưng cũng phải trách Lý Thâm, tự dưng lại sở hữu ngoại hình đẹp trai và thành tích học tập lại tốt như thế, hơn nữa còn mời cô ăn bát canh, sữa nóng cho ấm bụng. Cô không cẩn thận thế là không thể kìm lòng được, đến khi phát hiện bản thân mình rơi vào tay giặc thì đã quá muộn rồi.
Lý Thâm nói rất có lý, so với ngọn núi lớn của kỳ thi tuyển sinh vào đại học, nhưng tâm tư nhỏ nhặt ấy thực sự không có gì đáng kể.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng có lý thì mặc có lý, cô vẫn cảm thấy khó chịu, thậm chí còn khó chịu hơn rất nhiều so với việc cậu ấy nói chuyện còn cô đang khóc nức nở trong đêm trăng hôm đó.
Buổi tối, Tiêu Dịch Viện gửi một tin nhắn Wechat đến hỏi: “Cậu đã đưa thư cho Lý Thâm chưa?’’
Trần Ô Hạ do dự nhìn nó, không biết phải nói thế nào.
Một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời, Tiêu Dịch Viện trực tiếp gọi điện thoại đến.
Trần Ô Hạ thành thật trả lời: “Tớ đã đưa giúp cậu, nhưng Lý Thâm không nhận.’’
“Cậu nói là tớ viết không?’’
“Có.’’
“Ha ha, thất tình tuổi mười tám.’’ Tiêu Dịch Viện cười nói: “Tớ đi chữa lạnh vết thương đây, bái bai.’’
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trần Ô Hạ nhìn chằm chằm vào mấy bài toán trước mặt, nhưng tâm trí hoàn toàn không đặt chỗ đó. Lý Thâm chỉ mới nói một câu mà cô đã lo được lo mất rất lâu, không có tâm trạng làm bài tập, nằm trên giường cũng không ngủ được.
“Ô Hạ.’’ Mã Lâm đứng ngoài cửa gọi: “Đến lượt con tắm rửa rồi.’’
“Vâng.’’ Khăn tắm đang phơi bên ngoài ban công, Trần Ô Hạ đi ra.
Bây giờ vẫn chưa đến tám giờ, Trần Ô Hạ theo thói quen nhìn xuống thì thấy ban công Lý gia bên dưới đã sáng đèn.
Lý Thâm ngồi trên ghế, hai chân khoanh tròn, nằm ngang bên cạnh lan can, vừa thoải mái sảng khoái vừa biếng nhác.
Không biết phải đổi mặt với chuyện sáng nay như thế nào, cô cầm lấy khăn mặt rồi nhanh chóng đi vào.
Nhưng đúng lúc này lại nghe thấy một tiếng: “Trần Ô Hạ.’’
Lúc Lý Thâm gọi tên cô, phát âm chữ “Ô” hơi nhỏ, tốc độ nói lại rất nhanh cho nên giống như đang gọi Trần Hạ.
Bộ não của cô vẫn còn chưa kịp đưa ra mệnh lệnh thì cơ thể đã nhanh chóng xoay lại.
Lý Thâm đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Dưới ánh mắt của cậu, cô cảm thấy hai chân mình như mọc rễ, không thể cử động dù chỉ là một chút. Cô hỏi: “Có chuyện gì sao?’’
Cậu nói: “Sau này đừng đưa thư giúp người khác nữa.’’
“Không bao giờ nữa.’’ Một lần xấu hổ đã đủ rồi, làm sao dám có lần thứ hai.
“Cậu thật ngốc.’’ Vốn dĩ Lý Thâm có thể nhịn được không nói ra câu nói này, nhưng lúc nãy nhìn thấy cô giả vờ như không nhìn thấy cậu rồi xoay người rời đi, cậu vẫn muốn nói cho hả giận.
“Tớ biết tớ rất ngốc.’’ Trần Ô Hạ kìm ném suốt cả một ngày, giọng điệu cũng không tốt lắm: “Nhưng tớ là thế đó, cũng không còn cách nào khác, từ nhỏ tớ đã rất ngốc, tớ là kẻ ngốc.’’
Giọng điệu của cô khiến cậu nhớ đến chú sư tử nhỏ cáu kỉnh táo bạo năm đó, cậu nhắc nhở cô: “Nhỏ tiếng một chút, bình tĩnh, đừng gào thét như thế.’’
Cô liếc nhìn vào trong nhà.
Tiếng TV lấn át giọng nói của cô, bác trai và bác gái đều không phát hiện.
Trần Ô Hạ nói với chàng thiếu niên ở tầng dưới: “Cậu yên tâm, tớ sẽ không bao giờ làm những chuyện linh tinh vớ vẩn như thế nữa đâu.’’
Chẳng qua chỉ là thầm thương trộm nhớ một người, sao có thể là chuyện linh tinh vớ vẩn. Cô nhớ là việc của cô, cũng không làm ảnh hưởng đến cậu ấy. Sau này lên đại học, cậu yêu ai, thích ai, cô cũng sẽ không bao giờ ngăn cản.
Hơn nữa, lá thư kia cũng không phải do cô viết, cậu trách móc cô làm gì. Trần Ô Hạ càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân.
Lý Thâm cúi đầu, rồi lại ngước mắt nhìn lên một lần nữa, hỏi: “Số Wechat của cậu là gì?’’
“Để làm gì?’’
“Tớ hỏi số Wechat của cậu, còn có thể làm gì nữa?’’ Một câu hỏi vô nghĩa.
“Tớ đâu hiểu được tư duy của một thiên tài, tớ là kẻ ngốc mà, làm sao biết được cậu đang nghĩ gì?’’
Cuối cùng vẫn không thể phản bác lại cô: “Thêm Wechat cho nhau, được chưa?’’
“Chẳng phải cậu không thích nói chuyện trên Wechat sao?’’ Chỉ thích đứng ở ban công phóng máy bay giấy gì đó, hiệu quả giao tiếp quá thấp.
“Tớ càng không thích đến mùa đông phải đứng ở đây nói mát đâu.’’ Lý Thâm hỏi lại: “Wechat của cậu là gì?’’
Đúng lúc này, Mã Lâm gọi cô: “Ô Hạ, con đang làm gì vậy? Còn không mau tắm rửa đi?’’
“Vâng, con tắm ngay đây.’’ Lúc này Trần Ô Hạ mới đọc số Wechat của mình.
Lý Thâm nói: “Biết rồi.’’
Không thấy cậu cầm điện thoại di động ghi lại, cũng không biết có thực sự nhớ rồi hay không nữa: “Bác bảo tớ đi tắm, tớ đi đây.’’ Nói xong lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sao nghe ra có vẻ như cô đang lưu luyến không rời thế này.
Cô lập tức bỏ chạy thật nhanh.
----
Mặc dù lúc đưa số Wechat Trần Ô Hạ có vẻ miễn cưỡng không thích lắm nhưng trong lúc tắm rửa, cô vẫn luôn mong chờ lời mời kết bạn của Lý Thâm gửi đến.
Lúc trở về phòng, chuyện đầu tiên mà cô làm chính là xem điện thoại.
Không có thông báo gì.
Cô thất vọng đặt điện thoại xuống, có lẽ cô nói quá nhanh, cậu không nhớ rõ…
Cô đi ra ngoài phơi quần áo, Lý Thâm đã không còn ở trên ban công nữa rồi.
Cô lại quay về phòng, đúng lúc này, âm thanh thông báo của Wechat vang lên, cô vội vàng chạy đến.
Một câu rất đơn giản: “Tớ là Lý Thâm.’’
Trầm Ô Hạ vô thức bật cười thành tiếng, các bạn trong lớp có số Wechat của cậu cũng không nhiều lắm, có người nói, Lý Thâm là người quái gở kiêu ngạo, chỉ thường xuyên chơi với những người học giỏi xếp hạng cao trong lớp mà thôi.
Cô cũng là người xếp hạng cao, nhưng mà là đếm ngược dưới lên.
Vòng bạn bè của Lý Thâm không có cuộc sống riêng tư, tất cả những gì cậu đăng lên hay chia sẻ đều là xu hướng của khoa học kỹ thuật.
Trần Ô Hạ mở một vài bài viết, tất cả những chữ cái trong đó cô đều biết nhưng khi chúng đi với nhau thì cô lại không thể hiểu nổi. Đều này chắc chắn đã kéo dài khoảng cách giữa cô và Lý Thâm. Cô lặng lẽ thở dài một hơi, thoát khỏi vòng bạn bè của cậu.
Vòng bạn bè của Lý Thâm là công khai, Trần Ô Hạ đã vào đó khoảng chừng một tháng.
Vào ngày kết thúc kỳ thi tháng hôm đó, cô đã đăng một trạng thái mang tính chất cầu nguyện: Tiến bộ năm bậc!
Tất cả những bạn học khác đều tự động hiểu câu nói này như một lời tự động viên bản thân, bên dưới bình luận đều là hình ảnh ngón tay cái dựng thẳng hoặc trái tim. Nhưng nếu Lý Thâm nhìn thấy liệu cậu có cho rằng cô đang quá mong chờ buổi hẹn trà sữa kia không?
Trần Ô Hạ ôm gối, kéo chăn lên, ngón tay không ngừng lướt lướt trên màn hình.
Nếu như Lý Thâm đã xem, cô xoá dòng trạng thái kia cũng vô ích. Nhưng liệu cậu có căn dặn, giáo huấn cô phải chăm chỉ học tập, đừng suy nghĩ lung tung nữa hay không…
Quên đi, cho qua, cho qua, nhưng một lúc lâu sau, dòng trạng thái kia tự nhiên đã bị ẩn đi.
----
Vừa mới vào công trường, Trần Ô Hạ đã gặp Tiêu Dịch Viện.
Tiêu Dịch Viện tươi cười chào hỏi, không hề đề cập đến chuyện trong điện thoại hôm qua.
Bức thư kia vẫn còn trong cặp sách của mình, Trần Ô Hạ muốn trả lại: “Bức thư đó…’’
Nhưng cô còn chưa dứt lời thì đã bị Tiêu Dịch Viện chặn lại: “Ôi… Tớ quên mang sách toán rồi, lát nữa lên lớp cậu cho tớ xem cùng với nhé.’’
Lúc này các bạn học khác cũng đi đến, Trần Ô Hạ không nói gì nữa.
Sau tiết học đầu tiên, Trần Ô Hạ lấy ra quyển sách giáo khoa toán từ trong cặp sách.
Một bức thư màu hồng phấn được kẹp bên trong.
Tiêu Dịch Viện lắc đầu: “Không cần.’’
Trần Ô Hạ ngạc nhiên: “Tại sao?’’
“Nếu không thể có được tình yêu thì giữa hai chúng tớ vẫn còn tình bạn mà, cứ coi như tớ đưa thư tỏ tình cho cậu đi.’’ Tiêu Dịch Viện khoác tay lên vai Trần Ô Hạ, nhẹ nhàng nói: “Nếu như cậu không muốn đọc thì có thể ném vào thùng rác, tớ không muốn thừa nhận thất bại này in dấu trên con đường trưởng thành của tớ.’’
Trần Ô Hạ: “Nhưng tớ cảm nhận được đây là tình cảm chân thành của cậu, cho dù bị từ chối thì cũng là một khoảnh khắc đáng được ghi lại.’’
“Cậu đi ăn súp gà ở đâu vậy? Đời người thú vị hay không thú vị đều nằm ở cái kết thành công hay thất bại. Nếu thành công, cho dù quá trình có gian khổ trắc trở như thế nào đi chăng nữa thì dư vị quả ngọt cũng là vô tận. Nhưng nếm phải quả hỏng thì chỉ còn cảm giác ghê răng mà thôi. Cậu đấy, chưa biết mùi vị của tình yêu đầu đời là thế nào đâu.’’ Tiêu Dịch Viện tháo bỏ vẻ mặt tươi cười xuống.
Trần Ô Hạ: “Nghìn người nghìn mặt mà. Tớ cảm thấy, không cần quan tâm đến thiên trường địa cửu gì đó, chỉ cần quan tâm đến những gì mình đã sở hữu cũng đã có một ý nghĩa