25
Người đàn ông đi đến: “Nghỉ đông rồi à?’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Dịch Viện điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười: “Vẫn chưa.’’
Người đàn ông kéo một cái ghế đến, hất cằm về phía Trần Ô Hạ, hỏi: “Ai vậy?’’
Tiêu Dịch Viện nhẹ giọng nói: “Bạn học của em.’’
Người đàn ông đưa tay phải ra: “Anh là Tiêu Hưng Phi, là anh trai của Dịch Viện, em gái, mong được chỉ giáo nhiều hơn.’’
Người đàn ông khoảng chừng hai mươi tuổi, đôi mắt đen nhỏ, đầu cạo hình tam giác, chừa lại một cái đuôi nhỏ và nhuộm màu trắng vàng. Trên người mặc một chiếc áo khoác hoa hoè, bên trong là một chiếc áo sơ mi hoa lỏng lẻo, chỉ gài cúc một nửa, một sợi dây xích đen dày được vòng quanh cổ nhỏ hai vòng, trên đó đeo một mặt dây chuyền, làn da ngăm đen làm nổi bật ánh sáng vàng loé lên không đúng lúc.
Trong sinh hoạt đời thường của Trần Ô Hạ chưa bao giờ tiếp xúc với một người như thế, giống như một tên lưu manh thứ thiệt trong phim Hồng Kông thời xưa. Cô khẽ gật đầu một cái.
Tiêu Hưng Phi tự chuốc lấy nhục nhã, rút tay về. Gã ta đạp vào bàn đạp vào ghế, bắt chéo chân trái phải thành hình thoi: “Cô em đây tên là gì vậy?’’
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Dịch Viện đột nhiên hỏi: “Anh, sao anh lại đến đây?’’
“Hôm nay là sinh nhật của anh, em không nhớ sao?’’ Tiêu Hưng Phi chỉ tay vào quầy bánh ngọt: “Anh đến mua bánh ngọt để tổ chức tiệc.’’
“Xem em này, ôn thi đến rối tinh rối mù rồi.’’ Trên mặt Tiêu Dịch Viện lại lộ ra nụ cười giả tạo: “Anh, sinh nhật vui vẻ.’’
“Hôm nay thực sự là một ngày tốt.’’ Đôi mắt nhỏ của Tiêu Hưng Phi lướt qua khuôn mặt Trần Ô Hạ: “Bạn cùng bàn của em gái anh lại tươi ngon mọng nước thế này mà trước đó anh lại bỏ lỡ.’’ Miệng gã tròn xoe, phát ra tiếng cười hố hố.
Trần Ô Hạ cúi đầu, hận không thể để tóc mái dài hơn một chút.
Nhân viên cửa hàng đưa lên một chiếc bánh sinh nhật.
Tiêu Hưng Phi đẩy hai chiếc bánh ngọt trên bàn qua, hỏi: “Hai người các em ai học giỏi hơn?’’
Tiêu Dịch Viện qua loa lấy lệ nói: “Cũng không kém nhau là mấy.’’
“Em gái, ăn bánh đi, chúc mừng anh già hơn một tuổi.’’ Tiêu Hưng Phi đưa nĩa cho Trần Ô Hạ: “Gặp được em đây đúng là trùng hợp.’’
Trần Ô Hạ cầm lấy nĩa của mình: “Em có nĩa rồi.’’ Bây giờ nhìn lại, chiếc bánh ngọt dâu tây cũng không ngon miệng như trên tấm poster.
“À phải rồi, em gái tên là gì? Em vẫn chưa nói.’’ Tiêu Hưng Phi liếm liếm cái nĩa.
Trần Ô Hạ vẫn không nói.
Tiêu Dịch Viện mở miệng: “Anh, cậu ấy là Ô Hạ.’’
“Ồ, em gái Ô Hạ nhớ chăm sóc em gái anh thật tốt nhé.’’ Tiêu Hưng Phi ghé đến gần Trần Ô Hạ, đôi mắt nhỏ híp giống như một cây thương.
Trần Ô Hạ nổi cả da gà. Đây là nơi công cộng, cô nghĩ gã ta chắc chắn sẽ không có gan làm bậy. Cô bày ra sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn.
Tiêu Dịch Viện kéo áo khoác Tiêu Hưng Phi lại: “Anh, đã lâu lắm rồi anh không về nhà, hôm nay sinh nhật có về không?’’
“Anh bận lắm, bận kiếm tiền học phí cho em.’’ Tiêu Hưng Phi hất tay Tiêu Dịch Viện ra, nhìn Trần Ô Hạ: “Em gái Ô Hạ, em có hứng thú với công việc làm người mẫu mạng không? Anh có cách này, hãy thay đổi kiểu tóc mái này của em đi, chắc chắn sẽ đẹp lắm, ra mắt chỉ sau một đêm.’’
Trần Ô Hạ: “Không, cảm ơn.’’ Chất béo trong chiếc bánh ngọt này khiến người ta buồn nôn.
Tiêu Hưng Phi cắn cắn cái nĩa, cầm dao cắt bánh ngọt: “À phải rồi, em gái Ô Hạ, em hát cho anh nghe một bài hát chúc mừng sinh nhật đi.’’
“Anh, bạn cùng bàn của em là người hướng nội, cậu ấy sợ người lạ, anh đừng nói nhiều như thế.’’ Trên mặt Tiêu Dịch Viện vẫn nở nụ cười nhưng dưới bàn lại nắm chặt tay Trần Ô Hạ.
Tiêu Dịch Viện đang sợ? Trần Ô Hạ nắm ngược lại tay cô.
Hai cô gái nắm chặt tay nhau, không biết ai đã mồ hôi nhễ nhại.
“Em gái Ô Hạ, thêm Wechat đi.’’ Tiếng cười hố hố vẫn quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp.
Trần Ô Hạ rụt rè nói: “Phụ huynh thu điện thoại rồi.’’
Tiêu Hưng Phi: “Thứ bảy chủ nhật cũng có thể nói chuyện với nhau mấy câu chứ? Anh cũng theo dõi sít sao việc học tập của Dịch Viện.’’
Tiêu Dịch Viện lắc đầu: “Anh, Ô Hạ rất ngoan, cha mẹ cậu ấy không cho chơi điện thoại nên cậu ấy cũng không dùng.’’
Tiêu Hưng Phi đang định nói gì đó thì điện thoại di động vang lên. Gã ta nhìn tên người gọi đến trên màn hình, bắt máy. Nói chuyện chưa được ba câu nhưng không thiếu mấy lời lẽ thô tục.
Các cô gái bàn bên nhìn sang, vội vàng tính tiền rời đi.
Khuôn mặt trên dưới của Tiêu Dịch Viện giống như một bức tranh được ghép sai hình, khoé miệng cong cong nhưng đôi mắt lại rũ xuống.
Trần Ô Hạ nhìn đồng hồ, nói: “Tớ phải về rồi.’’
Tiêu Dịch Viện: “Tớ cũng muốn về nhà.’’
“XXX con mẹ nó, thiếu ông đây là chẳng làm nên trò trống gì mà.’’ Tiêu Hưng Phi cúp điện thoại: “Em gái Ô Hạ, em đi đâu vậy?’’
“Cảm ơn bánh ngọt của anh.’’ Trần Ô Hạ rụt rè: “Em phải về rồi, nhà em không cho em về muộn quá.’’
Tiêu Hưng Phi nhếch miệng cười: “Lên cấp ba rồi mà còn bị giới nghiêm à?’’
Tiêu Dịch Viện đứng lên nói: “Anh, em cũng về đây, em còn phải làm bài tập nữa.’’
“Muốn anh trai đưa em về nhà không?’’ Đáng lẽ là phải hỏi Tiêu Dịch Viện nhưng Tiêu Hưng Phi lại nhìn chằm chằm vào Trần Ô Hạ.
“Không cần đâu.’’ Tiêu Dịch Viện mỉm cười: “Anh, anh làm việc của mình đi.’’
Hai cô gái nắm tay nhau chạy trối chết.
Đi khá xa, Tiêu Dịch Viện thở ra một hơi, vỗ ngực nói: “Làm tớ sợ muốn chết.’’
Trần Ô Hạ nhìn cô ấy.
Tiêu Dịch Viện cười khổ: “Xin lỗi vì đã để cậu gặp một người anh trai đáng xấu hổ như thế của tớ.’’
“Mối quan hệ anh em cũng không phải là điều mà cậu có thể lựa chọn.’’ Trước kia Trần Ô Hạ không hiểu tại sao khi nhìn thấy Trần Lập Châu đứng trước cửa trường học, Tiêu Dịch Viện sẽ nói: “Trần Ô Hạ, tớ thật hâm mộ cậu.’’
Hoá ra Tiêu Dịch Viện thật lòng hâm mộ.
----
Trần Lập Châu trì hoãn ở lại trường đến tận sát Tết mới chịu về. Mã Lâm hỏi anh ấy có chuyện gì anh ấy cũng không nói.
Anh gọi điện thoại cho Trần Ô Hạ: “Anh về rồi nè.’’
“Anh.’’ Trần Ô Hạ cười: “Lúc nãy bác gái còn oán trách anh không gọi điện thoại cho bác đấy.’’
Trần Lập Châu: “Nói đi nói lại vẫn là mẹ anh trách anh về nhà muộn, mấy câu kia anh học thuộc lòng rồi. Anh vừa xuống máy bay, lát nữa gặp nhau.’’
Trần Lập Châu thích đồ ăn vặt, mỗi lần anh ấy về, Trần Ô Hạ sẽ đi siêu thị mua đồ ăn vặt mà anh ấy thích ăn nhất để chào đón anh ấy.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Trần Ô Hạ đã thanh toán, bậc thang trước cửa siêu thị nằm ở vị trí đón gió, cơn gió thổi mạnh hất tung tóc mái của cô, đuôi tóc xẹt quá mí mắt mỏng. Cô vuốt vuốt lại phần tóc mái đã hơi dài, trong lòng thầm nghĩ hai ngày nữa mình sẽ cắt tóc.
Vừa bước xuống bậc thang, một bóng người mặc áo khoác hoa đập vào mắt cô. Những chiếc lá to màu đen xen lẫn với nụ hoa màu hồng phấn, hoa nở trong bùn, giống hệt chiếc áo Tiêu Hưng Phi mặc ngày hôm đó.
Nhớ đến đôi mắt nhỏ đen nhánh giống như hố đen kia, bầu không khí trở nên lạnh lẽo. Trần Ô Hạ siết chặt áo khoác.
Đi được một đoạn, tiếng người “hố hố” vang lên, một người chặn trước mặt cô.
Sự trùng hợp này khiến người khác ớn lạnh. Mái tóc phía trước của Tiêu Hưng Phi đã được nhuộm màu vàng trắng, bím tóc nhỏ dơ bẩn được buộc sau gáy. Lúc nãy cô không nhận ra dáng người của gã ta.
“Em gái, thật trùng hợp.’’ Trên mặt Tiêu Hưng Phi hiện lên vẻ trắng bệch vì say rượu, lúc nói chuyện, một mùi hôi thối thoang thoảng phát ra từ miệng gã.
Gió lạnh xuyên vào mắt, Trần Ô Hạ trừng mắt nhìn, lập tức xoay người bỏ chạy, lưu manh đã đủ đáng sợ huống chi là một tên lưu manh say rượu.
Cơn gió lạnh vù vù thổi qua, Tiêu Hưng Phi vẫn chưa tỉnh rượu, ngược lại lửa giận trong lòng lập tức bốc lên, tính tình càng thêm cuồng bạo. Gã ta nhanh chân đuổi theo.
Sắp đến Tết, thành phố dường như đã được sơ tán dân cư. Trên phố chỉ có tốp năm tốp ba người qua đường.
Trần Ô Hạ chạy về siêu thị đồ ăn vặt, trốn bên kệ hàng.
Tiêu Hưng Phi chắc chắn sẽ không dám làm loạn ở chỗ này. Một lát sau, cô không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì cả, đang định thò đầu ra xem xét thì đột nhiên…
Một bàn tay trái vươn ra từ bên tai cô, trong lòng Trần Ô Hạ hoảng hốt, ánh mắt lập tức nhìn sang.
Đôi bàn tay thon dài trước mắt này cô đã từng nhìn thấy trong giấc mơ của mình. Trong mơ, cậu nắm lấy tay cô, hơi