24:
Trần Ô Hạ chỉ xem chuyện ngày hôm nay như một khúc nhạc đêm, không ngờ nó còn có phần tiếp theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hệ thống thư viện của trường trung học phổ thông được nâng cấp, Trần Ô Hạ đã làm mất thẻ thư viện nên tạm thời chỉ có thể đến trường cấp hai để xin cấp lại thẻ.
Phía bên sườn núi nhỏ này là trường cấp ba, bên kia là trường cấp hai. Trong trường luôn có những thứ gì đó bất thành văn, ví dụ như bên dưới sườn núi này thường là nơi học sinh cấp hai ngồi ở đây lén lút hút thuốc lá, dần dần, tất cả mọi người thà rằng đi đường vòng đến cổng chính.
Đây là lần đầu tiên Trần Ô Hạ đi đến trường cấp hai. Buổi trưa, cô đi theo con đường nhỏ trên sườn núi. Kể từ khi bắt gặp các học sinh có đôi có cặp vào buổi tối, những nơi bình thường ít người qua lại trong khuôn viên trường đều như được phủ thêm sắc thái mập mờ trong mắt cô. Bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, cô nghĩ chắc hẳn sẽ không gặp mấy cảnh tượng không phù hợp với trẻ em đâu.
Nhưng lại sai rồi.
Lên núi rồi đi xuống, Trần Ô Hạ nhìn thấy một gốc cây đa cổ thụ lớn.
Rễ cây đa tựa như một con rồng cuộn tròn, độc mộc thành rừng.
Mấy người thoạt nhìn có vẻ giống học sinh đang hút thuốc lá, những sợi khói không ngừng toả lên không trung.
Một cô ngồi xổm dưới gốc cây, mặc một chiếc áo khoác gió màu cam.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc áo khoác này, trùng hợp Tiêu Dịch Viện cũng có một cái, cùng tình cờ được mặc hôm nay.
Một cô gái nhấc chân đạp vào người cô gái mặc áo khoác cam.
Cô gái áo cam ôm đầu, vùi mặt vào đầu gối, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng một cú đá mạnh này.
Khoảng cách quá xa, Trần Ô Hạ không thể nghe thấy nỗi thống khổ của cô ấy.
Nhưng giọng nói của người đá kia lại vô cùng sắc bén: “Tiêu Dịch Viện, mỗi lần nhìn thấy mặt mày tao lại cảm thấy buồn nôn.’’
Trái tim Trần Ô Hạ nhảy dựng lên, chỗ này chỉ có một mình cô, không có Lý Thâm để cầu cứu nữa rồi.
Cô gái áo xanh lại đạp Tiêu Dịch Viện một cái.
Tiêu Dịch Viện vẫn ôm đầu, không nhúc nhích.
Trần Ô Hạ sợ hãi nhưng vẫn bước tới.
Một người đàn ông đang hút thuốc phát hiện ra cô: “Mày là ai? Đừng xem vào việc của người khác, tự đi đường của mình đi.’’ Gã ta chỉ ra phía sau.
Lúc này Tiêu Dịch Viện mới ngẩng đầu lên, vết đỏ bừng trên mặt cô không phải là quả táo đỏ mà là bị người khác tát. Cô nhìn cô gái áo xanh, nói: “Người xui xẻo thì đến cả đi bộ cũng gặp quỷ.’’
“Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp.’’ Cô gái áo xanh nắm tóc Tiêu Dịch Viện: “Lần trước để mày chạy thoát dễ dàng, tao đang muốn tìm cơ hội gặp mày một lần nữa đây. Bạn học cũ.’’
Da đầu Tiêu Dịch Viện đau nhói, nhưng cô vẫn còn mở miệng mắng: “Mày có biết xấu hổ không vậy? Không phải học sinh của trường nhưng ngày nào cũng lắc lư ở chỗ này.’’
Cô gái áo xanh giật tóc Tiêu Dịch Viện, hung ác tát lên mặt cô ấy một cái: “Nhà trường đâu có ngăn cản tao, hơn nữa đây là trường cũ của tao, tao đã có một khoảng thời gian học cấp hai tuyệt đẹp ở đây.’’
Trên mặt Tiêu Dịch Viện xuất hiện hai đường tơ máu, cô đau đến mức vẻ mặt vặn vẹo, nhe răng trợn mắt, mặt mày dữ tợn. “A a a a…’’ Cô ấy phát ra tiếng hét chói tai.
Trần Ô Hạ mở miệng: “Nếu các cậu không dừng tay thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.’’ Cô lấy điện thoại ra.
Người đàn ông hút thuốc bước đến, hung dữ nói: “Bớt lo chuyện của người khác đi, mau cút!’’
Trần Ô Hạ cũng bước về phía trước, nhìn cô gái áo xanh nói: “Chỗ này là trường học, không phải là nơi để các cậu làm xằng làm bậy.’’
“Đùa sao, tao học cấp hai ở đây, tao trưởng thành như thế đấy.’’ Trong tay cô gái áo xanh có rất nhiều tóc, cô ta mỉm cười, vứt tóc, sau đó dùng đầu móng tay nhọn hoắt lướt qua vết thương trên mặt Tiêu Dịch Viện nói: “Tiêu Dịch Viện, mày nói xem có đúng không? Mày đã quên chúng ta đã từng thân thiết với nhau đến mức nào rồi sao? Thậm chí tao còn thấy bộ dạng mày lúc tắm rửa luôn rồi mà.’’
Người đàn ông hút thuốc hét lên một tiếng kỳ quái: “Chuyện này chẳng thú vị chút nào, tao vẫn chưa thấy mà.’’
Cả đám người bật cười sảng khoái.
Một cô gái khác nói: “Sân bay, mông lép, nhìn thấy hay không cũng giống nhau thôi.’’
Người đàn ông nở một nụ cười bỉ ổi: “Ồ, vậy thì mày không hiểu thú vui của anh em bọn tao rồi.’’
Trần Ô Hạ cắn răng, cô chưa bao giờ nói chuyện quá gay gắt, nhưng lúc này buộc phải hét lên: “Nếu chúng mày không đi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.’’
Tiêu Dịch Viện ngạc nhiên. Cả người chỗ nào cũng đau đớn, bị người ta kéo tóc dã man, hai má bị tát đến sưng đỏ, bả vai bị đạp đau nhói. Cô mắng cô gái áo xanh đều là vì oán hận trong lòng. Chỉ vì oán hận nên cô mới có thể sống sót.
Cô gái áo xanh nhún vai nói: “Đã nghe đến luật bảo vệ trẻ em vị thành niên chưa?’’
“Nghe rồi.’’ Trần Ô Hạ không thèm đếm xỉa đến, lá gan càng lúc càng lớn, nói: “Tôi cũng chưa tròn mười tám tuổi, hơn nữa tôi đi học sớm, có lẽ còn nhỏ hơn các cậu một tuổi.’’
Cô gái áo xanh cười nhạo: “Mày muốn làm gì? Một mình đối chọi với mấy người bọn tao sao? Tao khuyên mày hãy bớt lo chuyện bao đồng đi.’’
Ánh mắt của người đàn ông hút thuốc lướt một vòng trên dưới người Trần Ô Hạ: “Dáng dấp không tệ lắm, nếu cô em chịu bồi dưỡng một chút tình cảm với anh đây thì anh sẽ bảo kê cho cô em.’’
Trần Ô Hạ lùi lại, nhìn thấy mấy hòn đá do công trình thi công để lại bên dốc núi, cô chạy đến, một tay nhặt một hòn đá lên.
Cô gái áo xanh càng cười to hơn nữa: “Chẳng lẽ mày muốn cầm đá ném người à? Mày tưởng mình đang chơi trò DPS sao?’’
Trần Ô Hạ nói: “Mày biết kỹ năng ném tạ là gì không?’’ Cô quay lưng về phía đối phương, cả người và bả vai quay sang phải, nửa người trên nghiêng về phía trước, trọng lượng dồn vào chân phải: “Sức bật chắc chắn sẽ rất mạnh!’’
Cô ném hòn đá ra xa.
Tiêu Dịch Viện ôm đầu ngồi xổm xuống. “A a a…’’
Hòn đá lớn xẹt ngang qua cánh tay người đàn ông đang hút thuốc, gã ta còn hét to hơn cả Tiêu Dịch Viện: “Mẹ nó! Cô gái này sức lực kỳ quái gì vậy?’’ Gã nắm tay tay mình: “Chảy máu, nhất định tao đã chảy máu rồi!’’
Cô gái áo xanh mắng gã: “Mày là một người đàn ông mà rên rỉ gì chứ?’’
Trần Ô Hạ lại nhặt một viên gạch lên, cận chiến cô không thể đánh lại bọn họ nhưng đánh tầm xe thì vừa sức.
Lại bị ném ra.
Cô gái áo xanh chật vật tránh thoát, nhìn cục gạch đập vào thân cây đa khiến lớp vỏ bên ngoài bị dập nát. Cô ta hét lên: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Chúng mày xông lên cho tao, giữ chặt tay nó để xem nó còn ném như thế nào được nữa.’’
Nói xong, cô ta đột nhiên nhìn thấy người đang ở trên sườn núi.
Không biết Lý Thâm đã đứng đó bao lâu, thấy cô ta đã phát hiện mới chậm rãi đi xuống: “Vui quá nhỉ?’’
Cô gái áo xanh nhớ đến hồi năm cấp hai, cậu cũng đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Vui quá nhỉ?’’
Lúc đó Tiêu Dịch Viện vẫn giữ quả đầu dưa hấu và để tóc mái, bị bắt nạt thảm hại, khoé miệng sưng đỏ chảy máu, lòng bàn tay bị dẫm đạp đến mức nứt toác mấy đường.
Cô gái áo xanh nhớ rõ cảnh tượng hãi hùng năm đó, một mình Lý Thâm đánh bại tất cả bọn họ, cuối cùng vuốt vào cổ cô ta, nói: “Tao vẫn chưa tròn mười bốn tuổi đâu, mày hiểu không?’’
Cô ta hiểu. Nhóm người của cô ta đều là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, từ đó bọn họ không dám đánh Tiêu Dịch Viện một lần nào nữa cho đến khi hết năm lớp tám.
Sau đó tính cách của Tiêu Dịch Viện bỗng dưng thay đổi hoàn toàn, cô ấy để tóc dài, để kiểu tóc rẽ ngôi giữa, trở thành một cô gái năng động hoạt bát. Lý Thâm giống như một thiên thần hạ phàm xuống trước mặt cô. Từ đó trong mắt cô chỉ có mình cậu.
Nhưng bây giờ… Tiêu Dịch Viện nhìn Trần Ô Hạ. Cô phát hiện mình chưa bao giờ nhìn kỹ Trần Ô Hạ, cô vẫn cho rằng Trần Ô