Ô Bạch

Chương 29


trước sau


Bảng vàng phơi nắng phơi gió, bức ảnh chụp của Lý Thâm được dán trong khung hình trong suốt, đẹp trai bắt mắt, cậu giống như được hoà cùng một thể mới khung ảnh top 1, dấu vết của tro bụi dừng lại trên đó kéo dài theo cùng một hướng. 
 
Người trong khung hình này đã không được thay đổi suốt ba năm qua. 
 
Nhưng lần công bố thành tích này lại khiến các bạn học vỡ oà. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lý Thâm đã đánh mất vị trí đầu tiên của khoá, top 1 rời vào tay Quảng Lực. 
 
Tiêu Dịch Viện nhìn bảng xếp hạng của lớp, lại tìm kiếm được điểm số của Lý Thâm, vẫn không thể nào tin được. Mãi đến khi đứng trước bảng vàng, cô mới lẩm bẩm: “Tại sao điểm toán của Lý Thâm lại thấp như thế?
 
Lý Thâm xếp hạng thứ tư của khoá, tin nhắn vẫn chỉ vỏn vẹn một chữ: “Ồ.’’
 
Trần Ô Hạ: “Ừ…’’ Thực ra số điểm thấp của Lý Thâm cũng là số điểm mà cô không thể theo kịp. 
 
Tiêu Dịch Viện: “Môn toán và môn tiếng Anh của cậu đã tiến bộ rất nhiều.’’
 
Trần Ô Hạ: “Ừ.’’
 
Từ nãy đến giờ, Trần Ô Hạ chỉ nói một chữ “ừ” này, khác nhau chỉ là giọng điệu mà thôi. Tiêu Dịch Viện hỏi: “Cậu sao vậy?’’
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có gì?’’ Sắc mặt Trần Ô Hạ trắng bệch. Thành tích của Lý Thâm thụt lùi là vì dạy kèm cho cô sao? 
 
Trần Ô Hạ đứng trước bảng vàng, nhìn bức ảnh của Lý Thâm. 
 
Lý Thâm đứng dựa vào lan can nhìn Trần Ô Hạ dưới lầu. 
 
Quảng Lực đang đứng hóng gió với Lý Thâm bên ngoài hành lang, cậu ấy nói đùa: “Lý Thâm, có phải cậu biết sắp đến sinh nhật của tớ đến tặng cho tớ một món quà lớn không?’’
 
Lý Thâm thuận miệng trả lời: “Ừ.’’
 
“Thật hay giả vậy?’’ Hỏi xong, Quảng Lực cũng biết chắc chắn là giả, cậu ấy lại hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?’’
 
Lý Thâm: “Bài kiểm tra toán tớ nộp giấy trắng.’’
 
“Khoan đã.’’ Quảng Lực tưởng mình nghe nhầm, nghĩ lại một chút, chắc chắn là nghe nhầm: “Chẳng phải môn toán cậu được 122 điểm sao?’’
 
Lý Thâm: “Đối với tớ mà nói 122 điểm chẳng khác nào giấy trắng cả.’’ 
 
“Trời bắt đầu nóng rồi, nghe mấy câu chuyện cười lạnh lẽo của cậu lại cảm thấy mát mẻ hơn.’’ Quảng Lực thở một hơi vào mắt kính, hỏi: “Mấy lần trước cậu đều được điểm tối đa ở môn Toán, lần này bỏ trống hai câu à?’’

 
Lý Thâm: “Ừ.’’
 
“Thiệt thòi cho cậu rồi.’’ Quảng Lực nói: “Tớ lo lắng về phản ứng của giáo viên toán hơn.’’
 
 Lý Thâm: “Không sao đâu, lần sau sẽ không tặng quà cho cậu nữa.’’
 
“Thực sự là vì tớ nên cậu mới cố tình làm bài kém à?’’ Quảng Lực nhìn theo tầm mắt của Lý Thâm thì nhìn thấy Trần Ô Hạ. 
 
Lý Thâm thu hồi ánh mắt: “Nếu không thì cậu nghĩ là vì sao?’’
 
“Cậu vì anh Trần còn hợp lý hơn là vì tớ.’’ Quảng Lực chống hai tay lên lan can: “Nói thật, cậu quá can đảm. Cách kỳ thi đại học chỉ còn hơn một tháng nữa mà cậu còn chơi một màn này, phụ huynh và các thầy các cô sẽ sợ chết khiếp.’’
 
Lý Thâm: “Thỉnh thoảng chơi đùa, chỉ thế này thôi.’’
 
Trần Ô Hạ rời khỏi bảng vàng, lên cầu thang. 
 
Quảng Lực quay đầu lại nhìn Lý Thâm, nói: “Tớ nghĩ rằng cậu đang tò mò về lý do tại sao Trần Ô Hạ lúc thắng lúc bại, muốn đích thân trải nghiệm cảm giác ấy.’’
 
Lý Thâm: “Lần này của tớ không thể gọi là thất bại mà là thất sách.’’
 
“Lúc thi đại học đừng doạ tớ là được.’’ Quảng Lực nói: “À phải rồi, cậu muốn vào trường đại học mà anh Trần đang theo học à?’’
 
“Ừ.’’
 
“Chúc mừng.’’ Quảng Lực cười: “Sau khi thi đại học, câu chuyện giữa hai người lại được viết thêm rồi.’’
 
----
 
Các giáo viên trong văn phòng cũng đang thảo luận đến vấn đề này. 
 
Giáo viên dạy toán đi qua đi lại mấy vòng nói: “Trong ngày thi đó, tôi đã cảm thấy tâm trạng của em ấy có gì đó không đúng lắm. Trong mắt em ấy có cảm xúc, nhưng đây không phải là lúc thích hợp, suốt bao nhiêu năm qua không cần các thầy các cô phải bận lòng, trước khi đánh một trận chiến lớn lại đột nhiên tự rối loạn đội hình trước.’’
 
Chủ nhiệm lớp vừa yên lặng lắng nghe vừa vân vê những chiếc lá xanh nho nhỏ của chậu cây. 
 
Giáo viên dạy toán quay đầu lại, một tay đặt lên lòng bàn tay kia rồi bắt chéo sau lưng: “Cô nghĩ thế nào?’’
 
Chủ nhiệm lớp nói: “Cứ bình tĩnh đã. Các môn khác không có vấn đề gì, chỉ có môn toán, có lẽ gặp câu khó.’’
 
Giáo viên dạy toán dựng râu trừng mắt: “Hai câu kia tuyệt đối không khó chút nào.’’
 
Chủ nhiệm lớp buông mấy chiếc lá của chậu cây ra: “Tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với Lý Thâm.’’
 
“Không, cứ để tôi.’’ Giáo viên dạy toán nói: “Nếu các môn khác không có vấn đề gì thì cứ để tôi đi.’’
 
Chủ nhiệm lớp mỉm cười: “Được rồi.’’
 
Giáo viên dạy toán không thể thân thiết như chủ nhiệm lớp nhưng khi đối mặt với một học sinh giỏi toàn diện, cho dù giáo viên nghiêm khắc như thế nào đi chăng nữa cũng lộ vẻ dịu dàng. 
 
Ánh mắt của Lý Thâm không giống như lời giáo viên dạy toán đã nói, không có bất cứ cảm xúc nhỏ nào, cậu đã đè nén tất cả cảm xúc. 
 
Các giáo viên khác đều im lặng, càng khiến âm thanh của giáo viên dạy toán lớn hơn nữa. Thầy ấy nói: “Lúc nãy ở trên lớp thầy không nói rõ nhưng điểm số lần này của em rất kỳ lạ. Hai câu hỏi nhiều điểm đều bỏ trống, đây không giống tác phong của em, có phải gặp vấn đề gì rồi không?’’
 
“Xin lỗi thầy.’’ Lý Thâm còn bình tĩnh hơn cả giáo viên dạy toán, nói: “Hôm đó trước khi thi em nghỉ ngơi không tốt nên hơi ngủ gà ngủ gật trong phòng thi. Sau khi lấy lại tinh thần thì mạch suy nghĩ đã đứt đoạn và không đủ thời gian.’’
 
Giáo viên dạy toán cầm một cây bút lên vẽ vòng tròn trên giấy: “Hôm đó trong lúc coi thi, thầy cảm thấy em có gì đó không đúng lắm.’’
 
Lý Thâm cúi đầu xuống: “Khiến thầy phải lo lắng rồi.’’
 
Giáo viên dạy toán: “Nhà trường đặt kỳ vọng rất lớn đối với em, nhưng cũng phải kết hợp hài hoà giữa học tập và nghỉ ngơi, em nhất định phải chú ý nghỉ ngơi.’’
 
Lý Thâm: “Cảm ơn thầy.’’
 
Lúc này, giáo viên dạy toán trao đổi ánh mắt với giáo viên chủ nhiệm, giáo viên dạy toán nghiêm túc nói: “Lý Thâm, thầy biết em thích giúp đỡ người khác làm niềm vui, sau kỳ nghỉ đông cũng không rời khỏi nhóm hỗ trợ. Trần Ô Hạ đạt được thành tích tiến bộ rõ rệt nhờ vào sự giúp đỡ của em, nhưng được cái này mất cái khác luôn là điều tối kỵ.’’
 
“Vâng ạ.’’ Lý Thâm nhìn xuống giày của mình. Nếu thay đổi màu sắc của dây giày, nó chắc chắn sẽ càng sắc nét hơn nữa. 
 
Giáo viên dạy toán: “Nếu thành tích của em vẫn giữ vững ở vị trí số một, Trần Ô Hạ tiến bộ nhiều thì thầy cũng không yêu cầu quá nhiều. Nhưng với tình hình trước mắt, thầy không thể không nhắc nhở em, nghĩ đến mười hai năm cố gắng của mình, liệu mọi thứ có đáng không?’’
 
“Thầy, em xin lỗi.’’ Lý Thâm ngẩng đầu lên: “Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.’’
 
“Cố lên.’’ Giáo viên dạy toán chỉ vào con số đếm ngược trên tường: “Chỉ còn một tháng nữa, các bạn học khác đã rút lui khỏi nhóm hỗ trợ trong kỳ nghỉ đông. Em và Trần Ô Hạ cũng nên rút lui đi.’’
 
Lý Thâm: “Vâng.’’
 
Giáo viên dạy toán nhìn Lý Thâm.
 
Lý Thâm nhìn thẳng vào ánh mắt của thầy giáo: “Thầy, em hiểu mà.’’
 
----
 

Trần Ô Hạ nhìn Lý Thâm bước vào văn phòng giáo viên, sau đó lại nhìn cậu trở về phòng học. Cô quan sát sắc mặt của cậu.
 
Chẳng có gì thay đổi cả, mặc cho các bạn học xung quanh nhìn chằm chằm. 
 
Cô đã suy nghĩ rất lâu, lo lắng cậu sẽ không thể gượng dậy nổi, xem ra là cô lo lắng quá nhiều rồi.
 
Cũng phải thôi, từ vị trí thứ nhất xuống vị trí thứ tư, vẫn chưa rớt khỏi top năm, chỉ cần cố gắng một chút thì có thể giành lại vị trí đầu tiên. 
 
Sau khi tan lớp, Trần Ô Hạ dọn dẹp sách vở trên bàn, định đi đến lớp học thêm. 
 
Lý Thâm nói: “Cô giáo đã huỷ bỏ nhóm hỗ trợ rồi.’’
 
“Ồ.’’ Vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt Trần Ô Hạ. 
 
“Không sao đâu. Tớ có thể dạy cậu tất cả mọi thứ.’’ Lý Thâm nói: “Tớ sẽ phân loại một số đề tham khảo, cậu hãy học bằng các đọc thuộc lòng, nếu cậu không nhớ được thì tớ sẽ dạy cậu phương pháp nhớ nhanh.’’
 
“Cảm ơn cậu.’’ Cô tin rằng cậu thực sự hi vọng cô có thể vào đại học. “Lý Thâm, tớ nhất định không phụ sự kỳ vọng của cậu.’’ 
 
“Ừ.’’
 
“Tớ đi trước đây.’’ Có lẽ giáo viên cũng cảm thấy cô khiến thành tích của cậu thụt lùi, cô không thể quấy rầy cậu nữa. 
 
"Trần Ô Hạ."
 
Cô dừng lại, xoay người nhìn cậu.
 
Lý Thâm: “Sau khi đi đại học xong, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.’’
 
“Được.’’ Cô về nhà trước.
 
---- 
 
Trước cửa trường học có một lối rẽ khác, từ tháng trước bắt đầu tu sửa, công trình thi công chất đống vật liệu xây dựng, ổ

gà vô số, vũng nước đọng mấy ngày cũng không thể thoát được. 
 
Trước khi tu sửa, con đường này có rất nhiều người qua lại, bây giờ người đi đường thưa thớt, thỉnh thoảng sẽ có một chiếc xe cơ giới chạy qua, nếu không phải là một người lái xe tinh mắt thì sẽ không thể phát hiện được vũng nước trên đất. 
 
Lý Thâm muốn yên tĩnh một mình, quyết định đi con đường này. 
 
Cũng bởi vì yên tĩnh nên âm thanh ở phía trước càng lúc càng rõ ràng. 
 
“Đinh Tình à, anh Tiêu tìm em, em chạy làm gì vậy? Chạy đến một chỗ mấp mô này, giày của anh dính đầy bùn nước, em có đền nổi không?’’
 
Lý Thâm đã từng nghe thấy giọng nói the thé của người đàn ông này, cậu đứng sau gốc cây. 
 
Mấy bóng người mờ ảo đứng dưới một gốc cây khác. Một người ngã xuống đất, hai người đàn ông đứng đó nhìn cô ta.
 
Cô gái tên Đinh Tình kia bật khóc nói: “Anh Tiêu à, em không chụp ảnh nude đâu.’’
 
Tiêu Hưng Phi: “Chậc chậc chậc, đừng nói khó nghe thế chứ, đó gọi là chân dung.’’
 
Một người đàn ông khác nở nụ cười: “Lúc học cấp hai, chẳng phải em đã chụp năm lần trong ký túc xá rồi sao?’’
 
Đinh Tình vẫn còn khóc: “Nhưng lần đó là em bị chụp lén, em đã dùng tiền chuộc lại rồi.’’
 
“Số ảnh em chuộc về sớm đã phát tán khắp nơi rồi.’’ Xung quanh không có người, Tiêu Hưng Phi càng không kiêng nể gì cả: “Là anh Tiêu ra mặt giải quyết giúp em.’’
 
Một người đàn ông khác: “Em không thể vong ân phụ nghĩa thế được.’’
 
Tiêu Hưng Phi ngừng một chút rồi nói: “Đinh Tình, lúc em vào studio, có phải anh Tiêu đã nói rõ với em lắm rồi không? Anh đây hận không thể thu âm lại rồi đeo vào tai em hằng ngày. Đây là công việc của em, em đã biết rõ tính chất công việc ngay từ đầu rồi mà? Lúc trước em không chịu cởi chẳng lẽ trong lòng vẫn ôm một chút may mắn sao? Được rồi, lúc trước khi mới bước chân vào nghề, em điềm đạm đáng yêu, đám trạch nam thích nhất là kiểu này, nhưng sau một thời gian dài bọn họ cũng sẽ cảm thấy nhàm chán. Bây giờ số thành viên trả phí đã giảm xuống hai chữ số, có phải em nên cố gắng một chút không?’’
 
Đinh Tình: “Anh Tiêu, lúc trước rõ ràng em đồng ý chụp bikini…’’
 
“Đúng thế, là bikini, nhưng bây giờ số lượng ảnh bikini của em tiêu thụ không được tốt lắm, studio của chúng ta nghèo rồi.’’ Nói đến đây, Tiêu Hưng Phi lớn tiếng mắng: “Con mẹ nó, không biết có phải có người đang chơi tao không, sau Tết, làm cái gì cũng không thể thuận lợi, con mẹ nó đúng là một năm tồi tệ!’’
 
Lý Thâm biết việc này. Trong kỳ nghỉ đông, một ngày trước khi Trần Lập Châu về trường, hai người gặp nhau dưới lầu, Anh ấy nói: “Studio kia, tôi đã ngáng chân gã một phen, còn chuyện khác, cậu giúp tôi trông chừng Ô Hạ một chút.’’
 
“Anh Tiêu…’’ Tiếng khóc của Đinh Tình nhỏ dần: “Em không muốn làm.’’
 
“Em xem studio của bọn anh là gì? Nói không muốn làm thì không làm? Em lên làm chủ luôn đi.’’ Tiêu Hưng Phi nở một nụ cười bỉ ổi: “Nhưng nếu em làm vợ của ông chủ thì anh còn có thể  suy xét.’’
 
Một người đàn ông khác cũng mỉm cười mờ ám. 
 
“Sao nào?” Tiêu Hưng Phi thở phào nhẹ nhõm: “Có phải anh đây đã cho cô em một lối thoát khác không?’’
 
Ngoài trừ khóc ra, Đình Tình không thể nói gì cả. 
 
Một người đàn ông khác nói: “Anh Tiêu, hay là đêm nay chúng ta tạo ra album truyền thuyết sói đói đi? Em sẽ chụp cho anh.’’
 
Tiêu Hưng Phi nói: “Đinh Tình, bọn anh có rất nhiều biện pháp trừng phạt nhân viên không nghe lời đấy.’’
 
Đinh Tình bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng kêu cứu: “Cứu! Cứu!’’ 
 

“Hét gì mà hét?’’ Tiêu Hưng Phi tát cô ta một cái: “Khóc gì mà khóc? Anh Tiêu đang thương hoa tiếc ngọc, em làm sai chuyện thì cũng đừng trách anh Tiêu độc ác.’’ Tiêu Hưng Phi xoay cổ qua trái qua phải, giống như đang làm nóng người, lúc này mới nhìn thấy Lý Thâm ở phía bên kia. 
 
Những cột đèn đường vừa mới được thay thế nhưng hai trong số chúng vẫn chưa được thắp sáng. 
 
Tiêu Hưng Phi không nhìn thấy rõ mặt Lý Thâm nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng nhìn thấy một cặp đôi nào cãi nhau à?’’ Gã ta muốn kéo Đinh Tình đi.
 
Đinh Tình hét lên: “Không phải người yêu.’’
 
Tiêu Hưng Phi ghé sát vào tai cô ta nhắc nhở nói: “Có phải em gái đã quên chúng ta đang cùng hội cùng thuyền không? Nếu thực sự gọi cảnh sát đến thì em sẽ đi vào tù cùng với bọn anh đấy.’’
 
Lý Thâm đi đến.
 
Tiêu Hưng Phi cầm đèn pin di động dọi đến, nhận ra Lý Thâm, gã ta nhe răng cười: “Là cậu sao? Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!’’
 
Lý Thâm liếc nhìn Đinh Tình một cái. 
 
Đinh Tình đột nhiên tránh thoát được, chạy đến chỗ Lý Thâm: “Chạy đi!’’ 
 
“Ừ.’’ Lý Thâm đặt cặp sách xuống, nói: “Cô chạy đi.’
 
Gần đó có một đống đồ phế thải bị vứt bỏ thành đống. Lý Thâm đi đến, giẫm lên một tấm ván gỗ thấm nước khiến nó phát ra tiếng kêu răng rắc. Cậu hỏi: “Mấy người?’’
 
Tiêu Hưng Phi nói: “Không nhiều người, nhưng tao đã từng học võ.’’ Gã ta cởi áo khoác xuống, cánh tay to lớn, cực kỳ rắn chắc. Trước đó gã ta đã uống mấy chén rượu trắng, lúc này mượn men rượu chơi lớn một phen, gã rút một con dao ngắn ra. 
 
Đinh Tình thuyết phục: “Mau chạy đi.’’
 
“Chạy?’’ Tiêu Hưng Phi lạnh lùng nói: “Mày muốn chạy cũng không chạy được nữa rồi. Lần trước khiến tao bỏ lỡ tiểu mỹ nhân đầu dưa hấu và studio không có ảnh đẹp, mày phải chịu trách nhiệm.
 
Tiểu mỹ nhân đầu dưa hấu là đang nói đến Trần Ô Hạ. Lý Thâm xoay xoay tay. 
 
Đinh Tình quay đầu bỏ chạy, chạy ra khỏi con đường này, càng lúc càng có nhiều người qua lại, cô ta dừng lại. Lúc này mới nhớ đến những gì Tiêu Hưng Phi đã nói. Mấy tháng trước Tiêu Hưng Phi đã cưỡng bức một cô gái, lúc đó Đinh Tình là đồng loã, vì thế cô ta không muốn báo cảnh sát. 
 
Cô ta trở về con đường kia. Đứng dưới gốc cây, nghe được một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tiêu Hưng Phi và một người đàn ông khác chạy về phía bên kia đường, khập khễnh. 
 
Người thiếu niên bình tĩnh, giống như chuyện ra tay giúp đỡ người khác lúc nãy không phải là cậu làm vậy. 
 
Đinh Tình bước đến, cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn anh.’’
 
Cậu cầm cặp sách lên: “Không cần cảm ơn.’’
 
“Anh…’’ Đinh Tình do dự hỏi: “Chuyện tối nay, anh đừng báo cảnh sát được không?’’ Cô lo lắng một khi bước vào cục cảnh sát thì cô cũng sẽ bị kéo xuống nước.
 
Lý Thâm: “Ừ.’’
 
Đinh Tình đi theo Lý Thâm nói: “Bọn họ có một băng nhóm, em lo anh sẽ bị trả thù.’’
 
“Sao cô không tự lo cho mình đi?’’
 
“Em cũng lo lắng…’’ Đình Tình ngây ngẩn cả người, ngây ngốc hỏi: “Có phải báo cảnh sát sẽ tốt hơn không?’’
 
Lý Thâm: “Tuỳ cô.’’ Dù sao người chụp ảnh nude cũng không phải là cậu. 
 
Đinh Tình lại hỏi: “Anh là học sinh ở đây à?’’
 
Lý Thâm không trả lời, xoay người vòng qua ngã tư, đi đến trước đèn giao thông. 
 
Lúc này Đinh Tình mới nhìn rõ cậu, khí chất của cậu càng thâm sâu hơn cả bóng đêm. Hình như cô đã gặp cậu ở đâu đó…
 
Đèn xanh đã bật. Cô ngăn cản trước mặt cậu, nói: “Em tên là Đinh Tình, Tình trong trời trong.’’
 
“Đừng đi theo tôi.’’ Nói xong, cậu lập tức rời đi.


 
 

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện