Bảng vàng phơi nắng phơi gió, bức ảnh chụp của Lý Thâm được dán trong khung hình trong suốt, đẹp trai bắt mắt, cậu giống như được hoà cùng một thể mới khung ảnh top 1, dấu vết của tro bụi dừng lại trên đó kéo dài theo cùng một hướng.
Người trong khung hình này đã không được thay đổi suốt ba năm qua.
Nhưng lần công bố thành tích này lại khiến các bạn học vỡ oà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Thâm đã đánh mất vị trí đầu tiên của khoá, top 1 rời vào tay Quảng Lực.
Tiêu Dịch Viện nhìn bảng xếp hạng của lớp, lại tìm kiếm được điểm số của Lý Thâm, vẫn không thể nào tin được. Mãi đến khi đứng trước bảng vàng, cô mới lẩm bẩm: “Tại sao điểm toán của Lý Thâm lại thấp như thế?
Lý Thâm xếp hạng thứ tư của khoá, tin nhắn vẫn chỉ vỏn vẹn một chữ: “Ồ.’’
Trần Ô Hạ: “Ừ…’’ Thực ra số điểm thấp của Lý Thâm cũng là số điểm mà cô không thể theo kịp.
Tiêu Dịch Viện: “Môn toán và môn tiếng Anh của cậu đã tiến bộ rất nhiều.’’
Trần Ô Hạ: “Ừ.’’
Từ nãy đến giờ, Trần Ô Hạ chỉ nói một chữ “ừ” này, khác nhau chỉ là giọng điệu mà thôi. Tiêu Dịch Viện hỏi: “Cậu sao vậy?’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có gì?’’ Sắc mặt Trần Ô Hạ trắng bệch. Thành tích của Lý Thâm thụt lùi là vì dạy kèm cho cô sao?
Trần Ô Hạ đứng trước bảng vàng, nhìn bức ảnh của Lý Thâm.
Lý Thâm đứng dựa vào lan can nhìn Trần Ô Hạ dưới lầu.
Quảng Lực đang đứng hóng gió với Lý Thâm bên ngoài hành lang, cậu ấy nói đùa: “Lý Thâm, có phải cậu biết sắp đến sinh nhật của tớ đến tặng cho tớ một món quà lớn không?’’
Lý Thâm thuận miệng trả lời: “Ừ.’’
“Thật hay giả vậy?’’ Hỏi xong, Quảng Lực cũng biết chắc chắn là giả, cậu ấy lại hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?’’
Lý Thâm: “Bài kiểm tra toán tớ nộp giấy trắng.’’
“Khoan đã.’’ Quảng Lực tưởng mình nghe nhầm, nghĩ lại một chút, chắc chắn là nghe nhầm: “Chẳng phải môn toán cậu được 122 điểm sao?’’
Lý Thâm: “Đối với tớ mà nói 122 điểm chẳng khác nào giấy trắng cả.’’
“Trời bắt đầu nóng rồi, nghe mấy câu chuyện cười lạnh lẽo của cậu lại cảm thấy mát mẻ hơn.’’ Quảng Lực thở một hơi vào mắt kính, hỏi: “Mấy lần trước cậu đều được điểm tối đa ở môn Toán, lần này bỏ trống hai câu à?’’
Lý Thâm: “Ừ.’’
“Thiệt thòi cho cậu rồi.’’ Quảng Lực nói: “Tớ lo lắng về phản ứng của giáo viên toán hơn.’’
Lý Thâm: “Không sao đâu, lần sau sẽ không tặng quà cho cậu nữa.’’
“Thực sự là vì tớ nên cậu mới cố tình làm bài kém à?’’ Quảng Lực nhìn theo tầm mắt của Lý Thâm thì nhìn thấy Trần Ô Hạ.
Lý Thâm thu hồi ánh mắt: “Nếu không thì cậu nghĩ là vì sao?’’
“Cậu vì anh Trần còn hợp lý hơn là vì tớ.’’ Quảng Lực chống hai tay lên lan can: “Nói thật, cậu quá can đảm. Cách kỳ thi đại học chỉ còn hơn một tháng nữa mà cậu còn chơi một màn này, phụ huynh và các thầy các cô sẽ sợ chết khiếp.’’
Lý Thâm: “Thỉnh thoảng chơi đùa, chỉ thế này thôi.’’
Trần Ô Hạ rời khỏi bảng vàng, lên cầu thang.
Quảng Lực quay đầu lại nhìn Lý Thâm, nói: “Tớ nghĩ rằng cậu đang tò mò về lý do tại sao Trần Ô Hạ lúc thắng lúc bại, muốn đích thân trải nghiệm cảm giác ấy.’’
Lý Thâm: “Lần này của tớ không thể gọi là thất bại mà là thất sách.’’
“Lúc thi đại học đừng doạ tớ là được.’’ Quảng Lực nói: “À phải rồi, cậu muốn vào trường đại học mà anh Trần đang theo học à?’’
“Ừ.’’
“Chúc mừng.’’ Quảng Lực cười: “Sau khi thi đại học, câu chuyện giữa hai người lại được viết thêm rồi.’’
----
Các giáo viên trong văn phòng cũng đang thảo luận đến vấn đề này.
Giáo viên dạy toán đi qua đi lại mấy vòng nói: “Trong ngày thi đó, tôi đã cảm thấy tâm trạng của em ấy có gì đó không đúng lắm. Trong mắt em ấy có cảm xúc, nhưng đây không phải là lúc thích hợp, suốt bao nhiêu năm qua không cần các thầy các cô phải bận lòng, trước khi đánh một trận chiến lớn lại đột nhiên tự rối loạn đội hình trước.’’
Chủ nhiệm lớp vừa yên lặng lắng nghe vừa vân vê những chiếc lá xanh nho nhỏ của chậu cây.
Giáo viên dạy toán quay đầu lại, một tay đặt lên lòng bàn tay kia rồi bắt chéo sau lưng: “Cô nghĩ thế nào?’’
Chủ nhiệm lớp nói: “Cứ bình tĩnh đã. Các môn khác không có vấn đề gì, chỉ có môn toán, có lẽ gặp câu khó.’’
Giáo viên dạy toán dựng râu trừng mắt: “Hai câu kia tuyệt đối không khó chút nào.’’
Chủ nhiệm lớp buông mấy chiếc lá của chậu cây ra: “Tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với Lý Thâm.’’
“Không, cứ để tôi.’’ Giáo viên dạy toán nói: “Nếu các môn khác không có vấn đề gì thì cứ để tôi đi.’’
Chủ nhiệm lớp mỉm cười: “Được rồi.’’
Giáo viên dạy toán không thể thân thiết như chủ nhiệm lớp nhưng khi đối mặt với một học sinh giỏi toàn diện, cho dù giáo viên nghiêm khắc như thế nào đi chăng nữa cũng lộ vẻ dịu dàng.
Ánh mắt của Lý Thâm không giống như lời giáo viên dạy toán đã nói, không có bất cứ cảm xúc nhỏ nào, cậu đã đè nén tất cả cảm xúc.
Các giáo viên khác đều im lặng, càng khiến âm thanh của giáo viên dạy toán lớn hơn nữa. Thầy ấy nói: “Lúc nãy ở trên lớp thầy không nói rõ nhưng điểm số lần này của em rất kỳ lạ. Hai câu hỏi nhiều điểm đều bỏ trống, đây không giống tác phong của em, có phải gặp vấn đề gì rồi không?’’
“Xin lỗi thầy.’’ Lý Thâm còn bình tĩnh hơn cả giáo viên dạy toán, nói: “Hôm đó trước khi thi em nghỉ ngơi không tốt nên hơi ngủ gà ngủ gật trong phòng thi. Sau khi lấy lại tinh thần thì mạch suy nghĩ đã đứt đoạn và không đủ thời gian.’’
Giáo viên dạy toán cầm một cây bút lên vẽ vòng tròn trên giấy: “Hôm đó trong lúc coi thi, thầy cảm thấy em có gì đó không đúng lắm.’’
Lý Thâm cúi đầu xuống: “Khiến thầy phải lo lắng rồi.’’
Giáo viên dạy toán: “Nhà trường đặt kỳ vọng rất lớn đối với em, nhưng cũng phải kết hợp hài hoà giữa học tập và nghỉ ngơi, em nhất định phải chú ý nghỉ ngơi.’’
Lý Thâm: “Cảm ơn thầy.’’
Lúc này, giáo viên dạy toán trao đổi ánh mắt với giáo viên chủ nhiệm, giáo viên dạy toán nghiêm túc nói: “Lý Thâm, thầy biết em thích giúp đỡ người khác làm niềm vui, sau kỳ nghỉ đông cũng không rời khỏi nhóm hỗ trợ. Trần Ô Hạ đạt được thành tích tiến bộ rõ rệt nhờ vào sự giúp đỡ của em, nhưng được cái này mất cái khác luôn là điều tối kỵ.’’
“Vâng ạ.’’ Lý Thâm nhìn xuống giày của mình. Nếu thay đổi màu sắc của dây giày, nó chắc chắn sẽ càng sắc nét hơn nữa.
Giáo viên dạy toán: “Nếu thành tích của em vẫn giữ vững ở vị trí số một, Trần Ô Hạ tiến bộ nhiều thì thầy cũng không yêu cầu quá nhiều. Nhưng với tình hình trước mắt, thầy không thể không nhắc nhở em, nghĩ đến mười hai năm cố gắng của mình, liệu mọi thứ có đáng không?’’
“Thầy, em xin lỗi.’’ Lý Thâm ngẩng đầu lên: “Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.’’
“Cố lên.’’ Giáo viên dạy toán chỉ vào con số đếm ngược trên tường: “Chỉ còn một tháng nữa, các bạn học khác đã rút lui khỏi nhóm hỗ trợ trong kỳ nghỉ đông. Em và Trần Ô Hạ cũng nên rút lui đi.’’
Lý Thâm: “Vâng.’’
Giáo viên dạy toán nhìn Lý Thâm.
Lý Thâm nhìn thẳng vào ánh mắt của thầy giáo: “Thầy, em hiểu mà.’’
----
Trần Ô Hạ nhìn Lý Thâm bước vào văn phòng giáo viên, sau đó lại nhìn cậu trở về phòng học. Cô quan sát sắc mặt của cậu.
Chẳng có gì thay đổi cả, mặc cho các bạn học xung quanh nhìn chằm chằm.
Cô đã suy nghĩ rất lâu, lo lắng cậu sẽ không thể gượng dậy nổi, xem ra là cô lo lắng quá nhiều rồi.
Cũng phải thôi, từ vị trí thứ nhất xuống vị trí thứ tư, vẫn chưa rớt khỏi top năm, chỉ cần cố gắng một chút thì có thể giành lại vị trí đầu tiên.
Sau khi tan lớp, Trần Ô Hạ dọn dẹp sách vở trên bàn, định đi đến lớp học thêm.
Lý Thâm nói: “Cô giáo đã huỷ bỏ nhóm hỗ trợ rồi.’’
“Ồ.’’ Vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt Trần Ô Hạ.
“Không sao đâu. Tớ có thể dạy cậu tất cả mọi thứ.’’ Lý Thâm nói: “Tớ sẽ phân loại một số đề tham khảo, cậu hãy học bằng các đọc thuộc lòng, nếu cậu không nhớ được thì tớ sẽ dạy cậu phương pháp nhớ nhanh.’’
“Cảm ơn cậu.’’ Cô tin rằng cậu thực sự hi vọng cô có thể vào đại học. “Lý Thâm, tớ nhất định không phụ sự kỳ vọng của cậu.’’
“Ừ.’’
“Tớ đi trước đây.’’ Có lẽ giáo viên cũng cảm thấy cô khiến thành tích của cậu thụt lùi, cô không thể quấy rầy cậu nữa.
"Trần Ô Hạ."
Cô dừng lại, xoay người nhìn cậu.
Lý Thâm: “Sau khi đi đại học xong, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.’’
“Được.’’ Cô về nhà trước.
----
Trước cửa trường học có một lối rẽ khác, từ tháng trước bắt đầu tu sửa, công trình thi công chất đống vật liệu xây dựng, ổ