30
Lý Thâm về đến nhà.
Vu Ly đang hầm canh gà, nghe thấy tiếng mở cửa, cô liếc nhìn đồng hồ: “Thâm Tử, hôm nay về sớm thế sao?’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Thâm: “Một tháng tiếp theo là thời kỳ quan trọng, sau này con sẽ ở nhà ôn bài.’’
Vu Ly nói: “Tháng sau con thi xong rồi, chúng ta sẽ ra nước ngoài du lịch coi như chúc mừng gia đình mình được giải phóng.’’
Lý Húc Bân hỏi: “Không tự học buổi tối luôn à?’’
Lý Thâm: “Vâng.’’
“Bố vừa nhìn thấy Trần Ô Hạ cũng đã trở lại.’’ Lý Húc Bân nhìn con trai.
Đến cả lông mày Lý Thâm không hề nhúc nhích gì.
Vu Ly đang định đi vào phòng bếp thì đột nhiên nhìn thấy tay của Lý Thâm: “Tay của con sao vậy?’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nơi khớp xương mu bàn tay của Lý Thâm bị xây xước, cậu nắm chặt tay rồi lại buông lỏng ra: “Trên đường đi bị va vào gạch nên chạy ít máu thôi.’’
Vu Ly kéo con trai lại, nhìn kỹ một vòng: “Bị thương chỗ nào nữa không?’’
Lý Thâm: “Không có, chỉ trên tay thôi. Mẹ, con đi tắm trước đây.’’
Vu Ly không phát hiện ra vết máu khác nên nói: “Đi đi, tắm rửa xong ra ăn canh gà. Họ hàng của đồng nghiệp mẹ nhận thầu một trang trại, đây là gà thả vườn thứ thiệt luôn.’’
Lý Thâm đi vào phòng tắm cởi bỏ quần áo. Trên bàn tay là máu của cậu, còn trên góc áo là của Tiêu Hưng Phi. Tắm rửa, ăn canh gà xong, cậu quay về phòng đóng cửa lại.
Đêm nay Lý Húc Bân không nói nhiều lắm, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Là đôi vợ chồng già, ông xã chỉ mới nhăn mặt một cái là Vu Ly đã biết ông có chuyện, mở miệng hỏi: “Sao anh lại nhăn mặt nhăn mày thế này?’’
Lý Húc Bân làm dịu biểu cảm trên mặt, nói: “Anh có một dự cảm bất an.’’
“Có chuyện gì vậy?’’
“Em phát hiện không, dạo gần đây con trai mình có gì đó hơi bất thường?’’
“Không thấy.’’ Vu Ly lắc đầu: “Chẳng phải vẫn như trước sao? Học theo anh bày ra vẻ mặt đen thui. Sau này con chắc chắn cũng giống anh, hơn bốn mươi tuổi rồi mà da mặt vẫn còn căng bóng.’’
Lý Húc Bân: “Mặt hồ quá tĩnh lặng.’’
Vu Ly: “Năm con trai lên cấp ba, anh cũng thường xuyên nói những lời này, kết quả thì sao? Thành tích của con vượt trội. Con đã trưởng thành rồi, nó cũng có tâm sự riêng của mình.’’
“Tâm sự gì?’’
“Thiếu niên đến độ tuổi này sẽ có một số chuyện không thể nói với người lớn.’’ Vu Ly nói: “Anh cũng từng trải qua thời niên thiếu, chẳng lẽ không biết sao?’’
Lý Húc Bân: “Điều anh tự hào nhất khi còn thời niên thiếu chính là khả năng tự kiềm chế.’’
Vu Ly: “Con trai là trò giỏi hơn thầy. Con càng kiên định chắc chắn với kế hoạch cuộc sống hơn cả anh năm xưa nữa. Muốn học đại học gì, chuyên ngành gì, cứ để con tự mình quyết định là được rồi. Lý Minh Lan thường nói…’’
Lý Húc Bân: “Nó lại có luận điệu vớ vẩn gì nữa?’’
Vu Ly: “Em ấy nói, nuôi dưỡng một đứa con không bao giờ khiến mình phải nhọc lòng như vậy sẽ đánh mất đi rất nhiều niềm vui của bậc làm cha làm mẹ.’’
Lý Húc Bân không tán thành: “Chẳng lẽ nó muốn Thâm Tử cũng trở nên hoang đường giống nó sao?’’
Vu Ly: “Cho nên, câu nói này đúng một nửa sai một nửa.’’
--
Đinh Tình từ sáng sớm đã ngồi trong cửa hàng ăn sáng nhìn ra đám học sinh đang vội vội vàng vàng.
Diện mạo Lý Thâm quá nổi bật, cô vừa quay đầu liếc mắt một cái đã nhận ra cậu. Cô chạy đến: “Hi!’’
Có một người cũng thích nói “hi’’. Lý Thâm liếc mắt nhìn Đinh Tình một cái.
Những đường nét trên khuôn mặt Đinh Tình tinh xảo, sở hữu vẻ đẹp tiêu chuẩn giống như những hotgirl trên mạng, cô đeo một cặp kính áp tròng thẩm mỹ màu xanh trong đôi mắt to tròn.
Tuấn nam mỹ nữ, không ít học sinh ở cổng trước đều đưa mắt nhìn về phía bọn họ.
Lý Thâm tiếp tục bước đi.
Đinh Tình: “Ruột nhồi ở chỗ các anh cực kỳ ngon, sáng tay em đã đến đây xếp hàng, nghĩ rằng nếu có thể gặp lại anh, em sẽ chạy đến nói cảm ơn, không ngờ thực sự đã gặp được.’’
Lý Thâm không nói lời nào.
Đinh Đình: “Thực ra nguyên nhân quan trọng nhất là anh quá đẹp trai.’’
Lý Thâm lạnh lùng nói: “Đừng đi theo tôi nữa.’’
Đinh Tình: “Anh đã cứu em, em…’’
“Không phải tôi cứu cô.’’
“Là sao?’’
“Chỉ là trùng hợp lúc đó tôi muốn đánh nhau thôi.’’ Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Hưng Phi, Lý Thâm đã cực kỳ chán ghét. Người xấu không quan trọng, xấu xa đến mức đáng khinh mới là kẻ ghê tởm.
Hơn nữa, kiểu tóc của Trần Ô Hạ cũng không thể gọi là đầu dưa hấu. Cô sở hữu mái tóc đen nhánh và buộc đuôi ngựa phía sau.
Đinh Tình sửng sốt, sau đó bật cười: “Nhưng, kết quả là anh đã cứu em, em thừa nhận kết quả này.’’
Lý Thâm dừng bước. Cậu cũng chỉ công nhận kết quả, nhưng có một người thì không và còn thường xuyên trở về trong bất lực.
Đinh Tình hỏi: “Anh tên là gì vậy?’’
Cậu không trả lời.
Đinh Tình nói một mình: “Em là học sinh lớp mười, cấp hai học ở đây, cấp ba chuyển trường.’’ Cô ta lấy danh thiếp của mình ra: “Em tên là Đinh Tình, đây là danh thiếp phòng làm việc của em, nhưng em đã không làm ở đây nữa rồi.’’
Khoảng cách giữa Trần Ô Hạ và Lý Thâm chừng ba mươi mét. Cô nhìn Đinh Tình đi theo Lý Thâm.
Suốt ba năm qua, Trần Ô Hạ đã đi theo Lý Thâm vô số lần, khiến cô có ảo giác rằng vị trí sau lưng cậu chỉ dành riêng cho mình.
Hoá ra không phải.
Trần Ô Hạ nhìn cây bông trên đường đi.
Cũng tốt, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cuối cùng cô và Lý Thâm cũng sẽ đường ai nấy đi.
Kết cục này chỉ đến sớm hơn.
Hơn nữa cũng khiến cô khó có thể chấp nhận một chút.
Chỉ một chút… Mà thôi.
--
Lý Thâm không tham gia vào lớp tự học buổi tối nữa.
Trần Ô Hạ bỏ học mấy ngày đầu tiên, sau đó nếu gặp được một câu hỏi khó nào đó thì sẽ hỏi bạn cùng lớp trong phòng, cô lại bắt đầu tham gia vào lớp tự học buổi tối.
Vào ngày xảy ra chuyện hôm đó, Trần Ô Hạ bị cảm. Cô và Tiêu Dịch Viện cùng nhau làm bài tập.
Lớp tự học buổi tối kết thúc, hai người đi ra khỏi khuôn viên trường.
Tiêu Dịch Viện ngoài miệng lải nhải mắng: “Thật phiền, bảo tớ đi lấy đồ còn phải đi vòng qua một con đường xấu như thế này.’’ Cô đang mắng Tiêu Hưng Phi. Gã ta hẹn cô chờ ở bên kia con đường đang xây dựng.
Tiêu Dịch Viện nói: “Ô Hạ, để tớ tự đi, cậu về trước đi, đừng gặp anh trai tớ, nếu không anh ấy bày ra vẻ mặt khó chịu.’’
Trần Ô Hạ thực sự không muốn nhìn thấy Tiêu Hưng Phi chút nào, cô nhìn con đường phía trước: “Tối thế này, tại sao lại hẹn ở ngã tư đó?’’
Tiêu Dịch Viện mở miệng mắng anh trai không thương tiếc, nói: “Anh ta bị bệnh đấy, tớ đi trước đây, ngủ ngon, ngày mai gặp lại.’’
Trần Ô Hạ: “Hay là cứ để tớ đi cùng cậu đến chỗ anh trai cậu đi, đường đó khó đi lại còn tối nữa.’’
“Thôi quên đi, sẽ không có ai nấp ở đó để cướp bóc đâu.’’ Bóng lưng Tiêu Dịch Viện như bị bóng tối nuốt chửng.
Một vài ngọn đèn đường không sáng lắm, Trần Ô Hạ không yên tâm nói: “Để tớ đi cùng cậu.’’
Tiêu Dịch Viện xua xua tay, không hề quay đầu nhìn lại, chỉ nói: “Không sao đâu, tớ đi theo con đường đó về nhà thì càng gần hơn nữa.’’ Sau khi đi đến đó, cô nghe thấy một tiếng kêu cứu ngắn ngủi, “Cứu!’’. Cô không phải là người thích giúp đỡ mọi người, phản ứng đầu tiên chính là giả vờ như không nghe thấy, phản ứng thứ hai là đừng để Trần Ô Hạ nghe thấy.
Nhưng Trần Ô Hạ đã nghe thấy rồi, cô chạy đến: “Trong đó có chuyện gì vậy?’’
Tiêu Dịch Viện ngăn cản lại, khuyên bảo: “Đừng đi!’’
Trần Ô Hạ: “Chúng ta báo cảnh sát đi.’’
Tiêu Dịch Viện lắc đầu: “Bớt xen vào chuyện của người khác đi, ai biết có bị trả thù hay không? Nhân tiện, tớ muốn nhắc nhở cậu một chút, gặp những trường hợp rắc rối như thế này phải học cách tự bảo vệ mình. Chúng ta chỉ là học sinh, có rất nhiều chuyện ngay cả người lớn cũng không dám quan tâm. Ô Hạ, xã hội này không hề đơn giản và tử tế giống như cậu tưởng tượng đâu.’’
Giọng nói bên trong lại vang lên: “Lý Thâm… Đừng…’’
Tiêu Dịch Viện ngừng nói, liếc mắt nhìn Trần Ô Hạ. Sắc mặt hai người đều thay đổi, không hẹn mà cùng đi về phía trước.
Ánh trăng chiếu rọi vào vũng nước. Trăng sáng chiếu mương máng.
Vẫn chưa đi đến gần, trong đầu Trần Ô Hạ đã tưởng tượng ra cảnh tượng đang xảy ra ở đây, có lẽ là Lý Thâm bị đánh bị thương khi gặp chuyện bất bình. Không sao đâu, cô sẽ cứu cậu, mỹ nhân đều chờ được anh hùng đến cứu, huống chi Lý Thâm là một đại mỹ nhân.
Trần Ô Hạ nhặt một nhánh cây bên đường, sau đó ra hiệu im lặng với Tiêu Dịch Viện.
Tiêu Dịch Viện gật đầu, nhón chân bước đi.
Nhưng không thể nào ngờ được rằng những gì bọn họ nhìn thấy lại là hình ảnh một người đàn ông đang nằm trên người một cô gái.
Dựa vào động tác đá chân giãy giụa của cô gái, Trần Ô Hạ có thể chắc chắn cô ấy không hề tự nguyện. Cô cầm nhánh cây, dứt khoát lao về phía người đàn ông.
Người đàn ông nhận ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại.
Cô gái nằm trên mặt đất khóc không thành tiếng: “Lý Thâm… Cầu xin…’’
Tiêu Dịch Viện hoảng hốt, hỏi: “Lý Thâm?’’
Sắc mặt Trần Ô Hạ trắng bệch, muốn nhìn rõ người đàn ông trước mặt mình.
Trong bóng tối, dáng vẻ người đàn ông hơi mơ hồ. Đôi mắt kia rất giống Lý Thâm nhưng cũng có vẻ không giống lắm. Bây giờ cậu không phải xa cách mà là chứa đựng một chút gì đó mỉa mai, giống như… Một Lý Thâm mà cô lần đầu tiên nhìn thấy.
Người đàn ông kéo chiếc quần đã cởi xuống một nửa lên, chạy về phía bên kia.
“Đừng chạy!’’ Trần Ô Hạ lập tức đuổi theo. Một chân cô giẫm vào vũng nước, thiếu chút nữa đã ngã xuống. Nước bẩn bắn lên đôi giày màu trắng nhỏ của cô, cô tiếp tục đuổi theo.
Người đàn ông mặc một chiếc áo màu trắng rộng thùng thình, quần áo tung bay trong gió, bóng lưng mảnh khảnh thon dài trong bóng đêm thoạt nhìn cực kỳ giống Lý Thâm.
Sau khi ra