Thứ hai là ngày nghỉ của Trần Ô Hạ.
Theo lời dặn dò của Mã Lâm, cô ôm ruột chăn mùa đông ra ban công phơi nắng. Một ít sợi lông tơ bay lên từ trong ruột chăn, có thể nhìn thấy rõ dưới ánh mặt trời. Cô hắt hơi một cái, đưa ngón trỏ xoa xoa sống mũi. Khẽ liếc mắt nhìn xuống, thấy ban công nhà họ Lý không có ai, cô mới dám cúi đầu nhìn lại.
Ban công của hộ gia đình ở đối diện nhà họ Trần đã lắp cửa sổ bằng kính, cô không lo lắng việc mình nhìn xuống ban công nhà họ Lý nhiều năm như thế sẽ bị phát hiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năm đó nhà họ Lý vội vàng chuyển đi, không mang theo mấy chậu hoa. Trần Ô Hạ trơ mắt nhìn những chậu cây xanh tốt dần dần trở nên khô héo hoang tàn. Ba năm sau, chỗ đó lại được phủ xanh một lần nữa, tràn đầy sức sống.
Một chiếc áo màu đen treo trên sào phơi quần áo, cô biết nó là của ai. Lý Thâm thích những gam màu tối, mùa hè cũng không sợ nóng.
Anh mặc hợp tất cả kiểu đồ, bộ đồng phục cấp ba màu lam xám được mặc trên người anh cũng rất có phong cách.
Chỉ là…
Trần Ô Hạ nhớ rõ, trong một trận bão nổi lên vào ngày cuối tuần giữa mùa hè mấy năm trước, bên ngoài mát mẻ hơn rất nhiều so với trong phòng. Cô tắt quạt, bước ra ngoài ban công học thuộc tiếng Anh.
Có lẽ là do oi bức, cũng có thể còn có nguyên nhân khác, Lý Thâm để trần nửa người trên. Anh đang dựa vào lan can nói chuyện điện thoại, trọng tâm đặt lên chân trái, mũi chân phải nhẹ nhàng chống đỡ dưới lan can.
Cô liếc mắt nhìn thấy, giật mình vội vàng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn học thuộc lòng từ đơn. Nhưng lại không nhớ được bất cứ thứ gì, chỉ còn một hình bóng màu mật ong luẩn quẩn trong đầu. Hơn nữa, từ “man” không ngừng bật ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải Trần Ô Hạ chưa từng nhìn thấy nửa người trên trần truồng của con trai. Có lần đang trong giờ học thể dục, một ban nam vén áo lên lau mồ hôi, ánh nắng mặt trời lướt qua thân hình gầy gò của cậu ta, không để lại bất cứ ấn tượng gì.
Lý Thâm gầy, nhưng không hề gầy yếu mỏng manh. Vòng eo rõ ràng, rảnh lưng trần truồng cũng đủ sâu. Trong vòng mấy năm, phong thái người thiếu niên đã lột xác thành khí phách của người đàn ông.
Trần Ô Hạ rơi vào hồi ức, động tác phủi chăn càng ngày càng chậm.
“Ô Hạ.’’ Trần Lập Châu đi ra.
“Hả?’’ Cô giật mình quay đầu lại, nắm chặt ruột chăn.
“Được rồi, đừng vuốt nữa.’’ Trần Lập Châu nhìn vẻ mặt của cô: “Bữa trưa hôm nay sẽ cho em nếm thử tài nghệ của anh, cơm chiên xì dầu.’’
Cô ngạc nhiên: “Anh, anh học nấu ăn từ lúc nào vậy?’’
“Trong thời gian thực tập học được một vài chiêu từ bạn cùng phòng.’’ Trần Lập Châu đưa tay chắn nắng cho cô: “Sao trời lại nắng gay gắt thế này? Chiếu vào mặt em đỏ hết rồi.’’
“Đỏ sao?’’ Cô vỗ vỗ mặt mình, nhanh chóng xua tan đi hình ảnh tấm lưng trần trụi trong ký ức. Chỉ một cái liếc mắt của năm đó đã khiến cô nhớ rõ suốt mấy năm trời.
Trần Lập Châu đi vào bếp: “Hết xì dầu rồi, em xuống lầu mua thêm một chai, anh đánh trứng trước.’’
“Vâng.’’
Trần Ô Hạ xuống lầu, nhưng lại bắt gặp một hình bóng màu đen. Cô dừng bước, đứng ở độ cao nửa tầng nhìn xuống anh.
Những đường nét trên khuôn mặt Lý Thâm có phần góc cạnh đồng thời cũng càng thêm lạnh lùng hơn so với ba năm trước đây. Tay trái anh cầm một chai xì dầu, tay phải cầm một chùm chìa khoá, ngón trỏ và ngón cái không ngừng vân vê trong chùm chìa khoá. Anh chăm chú vân vê một lúc lâu, tìm đi tìm lại, cũng không thể tìm thấy chìa khoá mở cửa.
Trăm ngàn lời muốn nói nghẹn lại nơi lồng ngực. Trần Ô Hạ lấy đủ dũng khí, bước xuống bậc thang: “Lý…’’
Nhưng vừa mới mở miệng, cánh cửa trước mặt Lý Thâm đột nhiên mở ra.
Cách cánh cửa chống trộm dựng thẳng, Lý Húc Bân hỏi: “Lại không nhớ chìa khoá mở cửa?’’
“Vâng.’’ Lý Thâm nặng nề trả lời.
Trần Ô Hạ chạy chậm xuống dưới, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Lý Thâm.’’
Lý Thâm không nhìn cô, thuận tay muốn đóng cửa lại. Nhưng đúng lúc này lại nghe thấy Lý Húc Bân nói: “Bà xã, anh mua xì dầu về rồi.’’ Thế là động tác đóng cửa lại của Lý Thâm lại trở thành mở cửa. Anh quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt buốt lạnh.
Trần Ô Hạ không quan tâm được nhiều đến thế, vội vàng chạy đến trước mặt anh, vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi, cấp ba…’’
Anh đưa chai xì dầu trong tay cho cô.
Cô cầm lấy, lời xin lỗi dừng lại giữa không trung. Chẳng lẽ anh biết cô muốn xuống mua xì dầu? Cô muốn nói thêm mấy lời nữa.
Nhưng anh lại vô tình đóng cửa lại.
“……” Tất cả những lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Trần Ô Hạ hậm hực, mang theo chai xì dầu kia đi xuống tiệm tạp hoá dưới lầu.
Chủ tiệm tạp hoá cười hỏi: “Ô Hạ, muốn mua gì vậy?’’
Cô nói: “Xì dầu.’’
Chủ tiệm tạp hoá nhìn về phía chai xì dầu trong tay cô, đôi môi mấp máy mấy lần, kiềm chế không nói chuyện.
Cô vừa đi, chủ tiệm tạp hoá lại thì thầm: “Hôm nay làm sao vậy? Mấy người này mua nước tương về uống như nước sao?’’
----
Cùng một ngày, trong cùng cửa tiệm tạp hoá, ngày sản xuất của hai chai xì dầu giống nhau.
Trần Ô Hạ đặt hai chai xì dầu lại với nhau để so sánh, sau đó lại lên mạng tìm hiểu dụng ý khi con trai tặng xì dầu, dĩ nhiên không có câu trả lời.
Cô hiểu Lý Thâm, hiểu rõ sở thích của anh, hiểu rõ khẩu vị của anh. Nhưng cô lại không thể nào hiểu được hành động của anh. Lúc còn ở trường cấp ba đã như thế, bây giờ cũng thế.
Đến bữa trưa, Trần Ô Hạ múc một thìa cơm chiên xì dầu, ngập ngừng hỏi: “Anh….’’ Một chữ kéo dài.
Trần Lập Châu nhướn mày: “Có gì thì cứ nói.’’
“Bình thường, chai xì dầu có ẩn dụ gì không?’’
“Xì dầu?’’ Anh ấy cho là cô đang nói đến cơm chiên: “Không có gì cả, anh chỉ biết cái này thôi.’’
“Ồ.’’
“Không ngon sao?’’ Anh ấy lại ăn một miếng, mùi vị không tệ mà.
“Một bạn học của em được một bạn nam tặng xì dầu. Anh, anh nói xem cậu bạn kia có ý gì?’’ Trần Ô Hạ cúi đầu che dấu sự chột dạ của mình.
“Tặng xì dầu?’’ Trần Lập Châu học: “Quan hệ của bạn em và cậu nhóc kia có tốt không?’’
“Không tốt.’’ Dùng bốn từ trở mặt thành thù để hình dung cũng không đủ.
“Vậy thì có hai khả năng.’’ Trần Lập Châu tỏ vẻ có lý nói: “Thứ nhất, ám chỉ làn da của cô gái kia đen như xì dầu. Thứ hai, ám chỉ cô gái kia chẳng qua cũng chỉ là một vai diễn giống như thêm xì dầu mà thôi.’’ Dù sao cũng không có gì tốt đẹp là được rồi.
“Vâng.’’ Trần Ô Hạ thiếu chút nữa đã vùi đầu vào trong bát cơm.
Thứ nhất, cô đã lấy chứng chỉ hướng dẫn viên du lịch và đi làm thêm trong một công ty du lịch vào cuối tuần. Hai tháng trước cô dẫn đoàn đến bãi biển, phơi nắng nhiều, đen đi một tông. Thứ hai, cô chỉ là một người bạn học cấp ba bình thường, không có gì đáng để Lý Thâm nhớ thương cả.
Tổng hợp hai điều này lại với nhau, đối với Lý Thâm mà nói, cô chỉ là một người qua đường đen như xì dầu và như thêm xì dầu mà thôi.
“Bạn của em nên bỏ cuộc đi thôi.’’ Trần Lập Châu chia trứng rán trong nồi ra, mỗi người một nửa bỏ vào trong bát cô.
“Vâng.’’ Lời xin lỗi là những câu chữ vô dụng nhất, cô đã làm sai, nên bỏ cuộc.
Trần Lập Châu còn nói: “Mặc kệ tặng xì dầu có dụng ý gì đi chăng nữa, cậu nhóc này nhất định có vấn đề.’’
“…..”
“Nếu em cũng quen biết thì nhớ phải giữ khoảng cách với cậu ta.’’
“……”
----
Ngô Đình Bối gọi đến cắt ngang giấc ngủ trưa của Trần Ô Hạ.
Trần Ô Hạ bắt máy: “A lô?’’
“Hạ Hạ!’’ Tiếng cười giòn giã của Ngô Đình Bối vang lên trong điện thoại. Lần đầu tiên gặp Trần Ô Hạ, cô cảm thấy chữ “Ô” trong cái tên của cô mang theo điềm xấu, vì thế không gọi “Ô Hạ” mà thân mật gọi “Hạ Hạ’’.
Trần Ô Hạ đến thế giới này vào một đêm mùa hè đen nhánh, cha cô ít đọc sách, khó khăn lắm với có thể nghĩ ra từ “Ô” thay thế chữ “Hắc”. Cô thích cái tên của mình, những gì cha mẹ cho cô đều thích cả.
Ngô Đình Bối không có gánh nặng kinh tế, hận không thể mỗi ngày đi ra ngoài chơi: “Đi dạo phố với tớ đi, khó khăn lắm với đợi được đến ngày nghỉ của cậu.’’
Trần Ô Hạ nhìn đồng hồ một cái: “Được.’’
Trần Lập Châu đang kết nối với TV chơi game, trên màn hình đủ mọi màu sắc, chiến hỏa bay tán loạn.
Trần Ô Hạ cảm thấy hoa hết cả mắt, không biết anh ấy phân biệt địch ta bằng cách nào.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Lập Châu cũng không quay đầu lại hỏi: “Dậy rồi sao? Muốn chơi không?’’
“Không.’’ Cô đi vào phòng bếp rót nước.
“Anh dạy em.’’
“Không học nổi.’’ Cô về phòng cầm ba lô nhỏ: “Anh, em đi dạo phố với bạn.’’
Trần Lập Châu thuận miệng hỏi: “Nam hay nữ vậy?’’
“Nữ.’’
“Em gái anh xinh đẹp như vậy mà các bạn nam trong lớp em không tỏ vẻ gì sao?’’
Trần Ô Hạ không trả lời. Nếu cô