Chiếc xe bus dừng lại ngay bên cạnh trung tâm thương mại.
Trần Ô Hạ xuống xe, trong lúc vô tình nhìn thấy Lý Thâm cũng đi xuống, bước vào một cửa hàng thời trang nam.
Trần Ô Hạ mua hai gói hoa quả khô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hạ Hạ.’’ Trên đường đi, Ngô Đình Bối đổ không ít mồ hôi. Cô gấp ô lại, đi vào trong khu vực có điều hoà không khí, “Sớm biết thế này tớ cũng ngồi xe buýt, ga tàu điện ngầm cách nơi này quá xa, phải đi bộ chừng mười phút, nóng đến mức mẹ tớ cũng không nhận ra con mình nữa rồi.’’
“Cho cậu này.’’ Trần Ô Hạ đưa khăn giấy qua.
Ngô Đình Bối lau mồ hôi, nhìn thấy gói quà ăn vặt trong tay Trần Ô Hạ: “Còn chưa bắt đầu đi dạo mà cậu đã muốn ăn rồi sao?’’
“Không phải.’’ Trần Ô Hạ bỏ hai túi hoa quả khô vào ba lô: “Mua cho anh tớ, anh ấy thèm ăn nhưng lại kén chọn, thích hương vị này nhất.’’
Trần Ô Hạ rất ít khi đề cập đến những người con trai khác, tần suất cao nhất là anh trai của mình. Ngô Đình Bối không khỏi nảy sinh sự tò mò với người anh trai này: “Nghe cậu nhắc đến anh trai lâu như thế, nếu có thể gặp mặt một lần thì tốt biết mấy.”
Ban ngày đừng nhắc đến người khác, vừa dứt lời, một giọng nói của người đàn ông bỗng nhiên vang lên: “Ô Hạ.’’
Không ngờ lại gặp được Trần Lập Châu ở nơi này, hai giây sau, Trần Ô Hạ mới nhớ ra hôm qua anh ấy có đề cập đến địa điểm của buổi họp lớp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Lập Châu hỏi: “Sao em lại ở đây?’’
“Em đi dạo phố với bạn.’’ Trần Ô Hạ chỉ vào Ngô Đình Bối ở bên cạnh.
Ngô Đình Bối vội vàng cất chiếc khăn giấy lau mồ hôi, nở một nụ cười rạng rỡ.
Trần Lập Châu cũng mỉm cười đáp lại cô rồi quay sang nói với Trần Ô Hạ: “Anh đi họp lớp, nếu em đi dạo phố xong thì cùng nhau trở về đi?’’
Trần Ô Hạ gật đầu: “Để xem có về cùng lúc không đã.’’
Ngô Đình Bối nhìn theo bóng lưng của Trần Lập Châu, cười trộm một tiếng: “Hoá ra anh họ của cậu đẹp trai như thế.’’
Ngoài trừ Lý Thâm, Trần Ô Hạ rất ít khi để ý đến ngoại hình của những chàng trai khác, bao gồm cả chính anh họ mình. Sống chung dưới một mái nhà lâu như thế, cô đã quá quen với những phong cách khác nhau của Trần Lập Châu. Lấy lần này làm ví dụ, Mã Lâm rất không thích kiểu tóc mới của con trai mình, ở nhà nhắc đến chuyện đó không biết bao nhiêu lần. Nhưng trong mắt Trần Ô Hạ, cô không cảm thấy anh họ có gì khác so với trước đây, ngoài trừ mái tóc được uốn xoăn một chút và màu sắc sáng hơn. Cho dù có đẹp trai hay không đi chăng nữa thì cũng là người anh họ thân thiết của cô.
Nghe Ngô Đình Bối nói như thế, Trần Ô Hạ thừa nhận ông trời dường như đã hơi thiên vị, hai người học bá mà cô đã gặp đều rất đẹp trai.
Trần Lập Châu là người hướng ngoại, sáng chói tựa như ánh đèn hội tụ lại với nhau, còn Lý Thâm thì thu mình lại, đẹp theo cách của riêng mình.
Nhưng chuyện trùng hợp không chỉ dừng lại ở đó, lúc Trần Ô Hạ và Ngô Đình Bối lên lầu lại bắt gặp Trần Lập Châu.
Anh ấy đang đứng tựa vào lan can nghe Wechat.
Ngô Đình Bối đụng đụng Trần Ô Hạ: “Này, anh họ của cậu.’’
Đúng lúc Trần Lập Châu đi ra đón người.
Bạn học nữ của anh ấy đi cùng một thang máy với Trần Ô Hạ.
Cửa thang máy vừa mở ra, cô bạn kia bước nhanh về phía trước, vỗ vỗ vai anh ấy: “Chào, tớ đến rồi.’’
Trần Lập Châu nhìn lại, giơ điện thoại lên: “Ừ.’’ Khoé mắt lướt qua liền nhìn thấy Trần Ô Hạ.
Trần Ô Hạ không quen biết cô bạn kia.
Đồng thời, cô bạn kia cũng không quen biết Trần Ô Hạ, nếu không, cô ấy sẽ không bao giờ tuỳ tiện nói ra những lời tiếp theo. Cô ấy tỏ ra thần bí nói: “ Đoán xem, tớ vừa nhìn thấy ai?’’
Trần Lập Châu lắc đầu: “Không đoán ra được.’’
Trần Ô Hạ lặng lẽ vẫy vẫy tay với Trần Lập Châu rồi xoay người rời đi, nhưng câu tiếp theo của cô bạn kia khiến cô dừng bước.
Cô bạn kia nói: “Tớ nhìn thấy Lý Thâm.’’
Trần Lập Châu vô thức nhìn về phía Trần Ô Hạ, mặc dù anh ấy tiếc nuối cho tương lai của Lý Thâm nhưng Trần Ô Hạ mới là em họ của anh , hơn nữa, chuyện năm đó cô không phải là người có lỗi.
Cô bạn kia không phát hiện ra động tác nhỏ của anh ấy, tiếp tục nói: “Một mình cậu ta ở trong quán sủi cảo nổi tiếng ở tầng dưới, ngồi bên cạnh cửa sổ, lúc nãy tớ đi ngang qua, thiếu chút nữa đã cho rằng mình nhìn nhầm người, nhưng lại không dám đi lên chào hỏi.’’
Cô bạn kia là bạn học cấp ba của Trần Lập Châu, đã từng học một lớp toán nâng cao, số học sinh tham gia vào lớp học đó không nhiều lắm, một số đã lập một nhóm Wechat để trao đổi thêm. Vào năm lớp 11, cô bạn kia quen biết với Lý Thâm lúc đấy đang học lớp 10.
Sau khi Lý Thâm xảy ra chuyện không may, cậu ta đã rời khỏi nhóm, khoá tài khoản Wechat, từ đó không ai gặp lại cậu ta một lần nào nữa.
Giọng nói của người bạn nữ kia cao vút, cho dù tai phải Trần Ô Hạ bị thương cũng có thể nghe rõ ràng hai chữ “Lý Thâm”, bước chân cô càng lúc càng chậm, cuối cùng bị Ngô Đình Bối kéo đi.
Cô bạn kia còn muốn nói tiếp.
Trần Lập Châu cắt đứt lời cô: “Được rồi, có chuyện gì thì lát nữa hẵng nói, chúng ta vào trước đi. Cậu phải nhớ kỹ, nhiệm vụ của cậu hôm nay là giả vờ làm bạn gái của tớ, đừng để tớ bị sặc bởi đống thức ăn cho chó của đám tiểu tử kia.’’
“Hiểu rồi.’’ Cô bạn học cười ha ha một tiếng.
Từ xa nhìn thấy mặt tiền của cửa hàng sủi cảo, Trần Ô Hạ cảm lấy hơi lo lắng.
Cô và Ngô Đình Bối dọc theo vị trí gần cửa sổ đi một vòng, không nhìn thấy Lý Thâm.
Cũng phải, cô bạn học kia nhìn thấy anh ngồi ở đây khoảng chừng hai mươi phút trước, có lẽ đã ăn xong sủi cảo rồi cũng nên.
Kết thúc cuộc gặp gỡ với Ngô Đình Bối trong cảm giác mất tập trung, Trần Ô Hạ ngồi xuống ở trong sảnh.
Nhút nhát, khiếp đảm, đó chính là những cảm giác trực tiếp nhất mà cô cảm nhận được khi gặp lại Lý Thâm. Bằng cách bận rộn với công việc bán thời gian, cô né tránh tất cả mọi thứ liên quan đến Lý Thâm, cố gắng không nghĩ đến anh nữa. Cô tự khuyên nhủ chính bản thân mình: Không thể dây dưa vào, chỉ có thể né tránh. Nhưng người ở trên lầu, người ở dưới lầu, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu lại thấy.
“Đi thôi.’’ Chẳng biết Trần Lập Châu đã đứng trước mặt cô từ lúc nào. Anh ấy nhìn thấy rõ ràng lúc nãy Trần Ô Hạ đã thất thần. Từ lúc Lý Thâm trở về, tần suất cô em họ này ngẩn người càng lúc càng nhiều.
“A, vâng.’’ Trần Ô Hạ đứng lên.
Trần Lập Châu một tay đút vào trong túi quần, một tay vuốt vuốt mái tóc hơi xoăn: “Lúc nãy mẹ gọi điện cho anh, hôm nay bà ấy không muốn nấu cơm, bảo anh mua một vài món đồ ăn sẵn về. Em muốn ăn gì?’’
Trần Ô Hạ trả lời: "Bác gái không muốn nấu cơm, có lẽ là do trong người hơi mệt mỏi, tất nhiên là mua món bác thích rồi.’’
Trần Lập Châu quay đầu lại nhìn cô em họ: “Anh nhớ ra rồi, em thích ăn sủi cảo rau hẹ.’’
Trần Ô Hạ thích ăn sủi cảo, nhưng Lý Thâm thì không. Lúc hai người bọn họ vẫn còn là hàng xóm tốt của nhau, anh nói anh không thích sủi cảo. Nhưng hôm nay anh lại vượt đường xa đến đây để ăn sủi cảo.
Thời gian có thể làm thay đổi tất cả mọi thứ của một người. Lý Thâm cũng không ngoại lệ.
“Vậy chúng ta mua sủi cảo rau hẹ đi, cả nhà đều thích ăn món này.” Trần Lập Châu