Trần Ô Hạ cúp điện thoại, cẩn thận nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó. Cô lấy giấy ra vẽ một mặt trăng và một con đường, trên đường có Đinh Tình và người đàn ông kia.
Có bao nhiêu đèn trên con đường đó nhỉ? Ba cái hay năm cái? Khoảng cách giữa đèn đường với hiện trường vụ án là bao xa? Ánh sáng trên đường rốt cuộc như thế nào?
Trần Ô Hạ phát hiện mình đã quên mất rồi. Ấn tượng sâu sắc nhất trong đầu cô chính là bóng dáng mình đuổi theo kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi suy nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy người kia có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra được.
Cô đặt bút xuống, quay lại nằm trên giường.
Không biết Lý Thâm thế nào rồi nhỉ?
Cô biết ánh mắt nhìn người của mình rất kém. Tiêu Dịch Viện của lúc trước thường xuyên nói những lời có gai, người khác không thể nghe lọt vào tai nhưng cung phản xạ của cô lại rất dài, chờ đến khi hiểu được ý tứ trong đó thì chuyện đã qua rồi, cô không thể so đo.
Cô không thể tin vào phán đoán của bản thân mình, trái tim giống như một sợi dây cung bị kéo căng, sợ rằng cảnh sát sẽ đột nhiên nói với cô rằng Lý Thâm chính là người đàn ông vào đêm hôm đó. Bây giờ anh họ đã lên tiếng, cô như được sống lại trong tích tắc, một ngày căng thẳng nặng nề cũng được thả lỏng.
Lý Thâm quả nhiên là bị hãm hại.
Nếu là hãm hại, vậy ánh mắt lúc đó…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc này, Trần Ô Hạ như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên ngồi dậy.
----
Sang ngày hôm sau, trên đường đi học, Trần Ô Hạ đi ngang qua con đường kia một lần nữa, cô nhớ rõ vị trí của đèn đường và khoảng cách giữa chúng với hiện trường vụ án, sau đó mới vội vàng chạy về phía trước học.
Bởi vì các bài đăng trên mạng, đám học sinh trong trường đang sục sôi bùng nổ. Buổi học sáng ngày hôm qua, có một số người người hề hay biết chuyện gì đã xảy ra nên vùi đầu vào làm bài tập. Hôm nay hầu như người nào mở miệng cũng đều nhắc đến cái tên Lý Thâm.
Trần Ô Hạ lấy giấy bút ra, dựa vào trí nhớ của mình vẽ lại.
Tiêu Dịch Viện nhìn dáng vẻ nghiêm túc vẽ vời của cô, nói: “Ô Hạ, tớ phát hiện, kể từ khi chuyện này xảy ra cậu đột nhiên trưởng thành hơn rất nhiều.’’
Trần Ô Hạ không ngẩng đầu lên: “Trưởng thành?’’
Tiêu Dịch Viện: “Cảm thấy cậu không giống như trước kia, thường xuyên bày ra vẻ mặt vô cảm. Trước kia cho dù cậu không cười đi chăng nữa thì cũng không đến mức nghiêm túc thế này.’’
Trần Ô Hạ vừa vẽ vừa nói: “Tớ nghĩ khi nói đến một vụ án nào đó thì những điều càng khách quan càng có lợi trong việc phá án. Hơn nữa lúc này tớ không thể cười nổi. Thực ra đêm hôm đó ở trong cục cảnh sát, cậu cũng rất tỉnh táo, có lẽ chúng ta đều đã trưởng thành rồi.’’
Tiêu Dịch Viện nâng má, nói: “Dáng vẻ này của rất có phần giống với khí chất của Lý Thâm.’’
Trần Ô Hạ dừng bút một chút, nói: “Kể từ khi cha mẹ mất, tớ không dám khóc trước mặt bác trai, sợ sẽ khơi dậy nỗi buồn của họ nên cứ thế đơ mặt mà sống.’’
Tiêu Dịch Viện thở dài: “Bản án của Lý Thâm không biết sẽ phát triển thành ra như thế nào đây.’’
“Tớ hỏi cậu một chuyện.’’ Trần Ô Hạ đã vẽ xong, là một bản nháp thô.
“Cái gì đây?’’ Tiêu Dịch Viện không thể hiểu được bản vẽ này.
Trần Ô Hạ hỏi: “Đêm hôm ấy cậu dựa vào cái gì để phán đoán người đó là Lý Thâm?’’
“Ánh mắt. Ánh mắt của cậu ấy rất dễ nhận ra.’’ Tiêu Dịch Viện muốn bảo vệ Lý Thâm, nhưng bản chất trời sinh của cô là một người ích kỷ, vờ như không thấy chuyện gì xảy ra ở hiện trường vụ án đã là nhân từ lớn nhất của cô, cô cũng không đủ can đảm để né tránh sự thẩm vấn của cảnh sát, Đinh Tình nói người kia là Lý Thâm, Tiêu Dịch Viện cũng thừa nhận.
“Tớ cũng nhìn thấy ánh mắt của anh ta.’’ Trần Ô Hạ nghiêm túc nói: “Nhưng ở đây có một vấn đề.’’
“Vấn đề gì?’’
Trần Ô Hạ chỉ vào bản vẽ: “Chỗ này, đường đã được trải nhựa vào lắp cột đèn. Mặc dù rất tối nhưng chúng ta vẫn nhìn thấy chướng ngại vật trên đường. Hơn nữa trăng cũng sáng, tớ còn nhớ ánh trăng chiếu vào vũng nước, lúc đó tớ đã nghĩ đến bài thơ “Trăng sáng chiếu mương máng’’. Chúng ta đều nhìn thấy rõ mặt của nhau nhưng tại sao lại không thấy nửa dưới khuôn mặt cả người kia?’’
“Nghe cậu nói thế này tớ cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Đúng là không đủ ánh sáng nhưng đến cả Đinh Tình cũng có thể thấy đường nét mơ hồ.’’ Tiêu Dịch Viện cầm bút lên tuỳ tiện vẽ một đôi mắt trên giấy: “Bây giờ nhìn lại tớ có cảm giác người đó dường như đã cố ý dùng một thứ gì đó để làm mờ nửa dưới khuôn mặt mình.’’
“Tớ hoàn toàn không thể nhớ rõ mũi và miệng của anh ta trông như thế nào?’’ Trần Ô Hạ khoanh tròn dáng người của Đinh Tình trên giấy, nói: “Chúng ta nghĩ đó là Lý Thâm, ngoại trừ ánh mắt ra thì còn một lý do rất quan trọng nữa. Đinh Tình đã gọi tên Lý Thâm.’’
Tiêu Dịch Viện lập tức hiểu rõ: “Cho nên cậu nghi ngờ người này không phải là Lý Thâm?’’
“Tớ cảm thấy cậu ấy sẽ không làm những chuyện xấu xa đó.’’ Nói xong, Trần Ô Hạ bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên câu nói này không hề khách quan chút nào. Hôm qua tớ láng máng vẽ lại một chút thì đột nhiên nghĩ đến điều này. Không biết lúc nào cảnh sát mới tìm chúng ta để làm chứng một lần nữa? Cái này cũng có thể dùng làm bằng chứng đúng không?’’
“Nếu như người này là ai khác thì Lý Thâm chỉ cần cung cấp bằng chứng vắng mặt là có thể sửa sạch hiềm nghi được rồi.’’
“Đúng thế.’’ Trần Ô Hạ nghĩ, có lẽ vụ án này sẽ đưa ra kết luận nhanh thôi. Có lẽ sẽ kịp trước khi kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra.
Tiết học đầu tiên kết thúc.
Tiêu Dịch Viện đến WC, nghe được một số thông tin nên vội vàng trở về nói: “Chuyện của Lý Thâm bị tung lên Weibo luôn rồi.’’
Trần Ô Hạ sửng sốt: “Chẳng phải chỉ đăng lên diễn đàn trường thôi sao?’’
“Bị chuyển đến Weibo.’’ Tiêu Dịch Viện nói: “Tớ cảm thấy có người đứng sau chuyện này. Weibo chính thức của trường học chúng ta bị mắng chửi thậm tệ, bọn họ nói hiệu trưởng và giáo viên đang bao che cho một tên tội phạm.’’
Trái tim bình tĩnh của Trần Ô Hạ lại bắt đầu hoảng loạn, hỏi: “Chuyện xảy ra lúc nào?’’
“Lúc nãy tớ nghe nói có mấy ngàn lượt chia sẻ rồi.’’ Tiêu Dịch Viện mím môi nói: “Tớ rất hối hận về ngày hôm đó. Lúc nhận được cuộc gọi của anh trai tớ nói rằng anh ta sẽ chờ ở phía bên kia đường, tớ đã nghĩ đến việc từ chối, nhưng học phí đại học của tớ còn phải nhờ vào anh ta đến đã đồng ý. Nghĩ lại, quyết định đó thực sự quá kinh tởm.’’
Trần Ô Hạ vô cùng lo lắng chuyện trên mạng, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi: “Nguỵ Tĩnh Hưởng.’’
Nguỵ Tĩnh Hưởng lười biếng liếc cô: “Ừ?’’
Trần Ô Hạ nhẹ giọng nói: “Cậu có thể cho tớ mượn điện thoại một chút được không?’’
“Cậu muốn làm gì?’’ Mặc dù nói như thế nhưng tay của Nguỵ Tĩnh Hưởng đã thò vào trong cặp sách.
“Tớ muốn xem Weibo.’’
“Cậu đang lo lắng sao?’’ Rõ ràng Nguỵ Tĩnh Hưởng đã biết chuyện trên Weibo.
Trần Ô Hạ gật gật đầu: “Ừ.’’
Nguỵ Tĩnh Hưởng lập tức bỏ điện thoại vào trong túi rồi bước ra ngoài.
Trần Ô Hạ đi theo.
Hai người đi đến cầu thang lên sân thượng. Nguỵ Tĩnh Hưởng mở khoá, đăng nhập vào Weibo, sau đó đưa cho Trần Ô Hạ: “Điện thoại của tớ đã nộp lên cho giáo viên rồi, cậu giúp tớ giấu cái này nhé.’’
Trần Ô Hạ mở Weibo và bình luận ra, ánh mắt hoảng hốt nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện quá lớn.
Nguỵ Tĩnh Hưởng nhíu mày: “Chẳng trách người khác nói cậu đi theo Lý Thâm học thêm càng lúc càng quái gở, e là cậu còn bị lây nhiễm chứng bệnh suy nhược cơ mặt của cậu ta.’’
Trần Ô Hạ hỏi: “Ai tung lên Weibo vậy?’’ Tình hình phát triển giống như Trần Lập Châu đã đoán.
“Tớ không biết. Có lẽ là ghen tị với Lý Thâm lâu lắm rồi, lần này bắt được cơ hội nên bỏ đá xuống giếng thôi.’’ Nguỵ Tĩnh Hưởng giơ nửa chân lên ngồi trên tay vịn: “Lý Thâm