33
Những chuyện rắc rối đến với nhà họ Lý cùng một lúc.
Ông bà nội Lý một năm bốn mùa đều dưỡng lão ở một thành phố khác. Có một ngày nhận được một cú điện thoại, đối phương tự xưng là Mạnh Trạch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy cái tên đó, ông nội Lý tức giận đến mức chửi ầm lên, sau khi cúp điện thoại, cơn tức giận vẫn chưa hết, lúc xuống cầu thang đã bất cẩn ngã một cái, nhất thời nằm tại chỗ không thể đứng dậy nổi.
Bà nội Lý gọi điện thoại đến nói chân của ông nội Lý có lẽ sẽ phải phẫu thuật.
Lý Minh Lan đang ở nước ngoài.
Chuyện liên quan đến phẫu thuật, bảo mẫu trong nhà không thể làm chủ được.
Lý Húc Bân và Vu Ly lo lắng cho tình hình của ông nội Lý, bay đến đó.
Cùng lúc đó, Lý Thâm cũng nhận được một cú điện thoại.
Đối phương cũng tự xưng là Mạnh Trạch, trong lúc nói chuyện, âm cuối giống như mang theo một cái móc. Ông ta hẹn Lý Thâm đến trước cổng trường nhận đồ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Trạch dặn dò: “Từ cửa hàng bán quần áo rẻ phải, à nhớ là phải mặc quần áo màu trắng, tôi thích màu trắng, điều này tượng trưng cho sự thuần khiết.’’
Cái tên Mạnh Trạch này, Lý Minh Lan đã từng nhắc đến, ông ta là một người làm mưa làm gió, nhảy lớp lên trung học phổ thông. Trường học là nơi ông thăng hoa với cuộc sống của mình. Những lúc nhàn rỗi không có việc gì, ông thích đùa nghịch với các thiết bị chụp ảnh. Lý Minh Lan để lại không ít bức ảnh trong máy ảnh của Mạnh Trạch, cô ấy muốn lấy lại nhưng ông không đồng ý.
Nhiều năm trôi qua, Lý Minh Lan đã quên sạch chuyện này, không ngờ Mạnh Trạch vẫn luôn nhớ mãi.
Ngày hôm đó, Lý Thâm đến một quán cà phê bằng gỗ như đã hẹn, nhưng cậu không nhìn thấy Mạnh Trạch.
Người đến là một phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi. Cô ấy nói: “Tôi là bạn của Mạnh Trạch, tối nay anh ấy có việc bận không đi được nên nhớ tôi đến đây tiếp đãi cậu.’’ Giọng nói người phụ nữ nũng nịu õng ẹo, đôi môi đỏ chót, đôi mắt được trang điểm như hoa, mỗi giây mỗi phút đều phóng ra ánh mắt quyến rũ.
Lý Thâm tựa lưng vào ghế, không tỏ vẻ gì.
Người phụ nữ chớp chớp mắt, làn thu thuỷ ẩn giấu phong tình vạn chủng. “Mạnh Trạch bảo tôi đến đây để nói với cậu một chút về tình hình dạo gần đây của anh ấy.’’
Lý Thâm: “Trong điện thoại ông ấy không nói tôi đến đây để nghe tình hình dạo gần đây của ông ấy, ông ấy có thứ gì đó muốn đưa cho tôi.’’ Những thứ này là ảnh chụp của Lý Minh Lan.
“Mạnh Trạch không bảo tôi mang theo gì cả.’’ Người phụ nữ chống tay phải lên ghế sô pha, nâng chân trái lên bắt chéo lên đùi phải. Dưới lớp váy ngắn màu đen kia là đôi chân thon dài tinh tế, cô nói: “Anh ấy chỉ để tôi đưa bản thân đến thôi.’’
Lý Thâm nhìn không chớp mắt: “Nếu đã không gặp ông ấy thì tôi đi trước.’’
Người phụ nữ lại mở miệng: “Dáng dấp của anh trai nhỏ đây rất đẹp trai, chỉ là không hiểu phong tình.’’
Thấy Lý Thâm thực sự muốn rời đi, người phụ nữ mới nói: “Mạnh Trạch nói có thể đưa đồ cho cậu, nhưng với một điều kiện.’’
Lý Thâm: “Điều kiện gì?’’
Lúc này, người phục vụ bưng lên hai ly đồ uống lạnh.
Người phụ nữ nâng ly lên, đầu móng tay đỏ tươi gõ gõ lên chiếc ly trong suốt, đến cả ngón tay cũng mang theo mùi vị quyến rũ lôi kéo: “Mạnh Trạch có một yêu cầu, cậu phải nghỉ học.’’ Bốn chữ cuối cùng, giọng điệu cô ta hờ hững lạnh nhạt giống như đang nói đến một vấn đề tầm thường nào đó.
Lý Thâm không nói gì.
Người phụ nữ thu hồi dáng vẻ kiều mị của mình, nói vào chuyện chính: “Anh trai nhỏ này, tôi đi thẳng vào vấn đề với cậu như vậy, cậu nhất định sẽ không chấp nhận được, nhưng đây là khúc mắc của Mạnh Trạch. Một khi khúc mắc vẫn chưa được giải toả thì anh ấy sẽ không đưa đồ cho cậu đâu.’’
Lý Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ồ.’’
Người phụ nữ mỉm cười: “Anh trai nhỏ, cậu muốn suy nghĩ trong bao lâu? Tôi còn phải về báo cáo.’’
Lý Thâm: “Một chuyện lớn như nghỉ học này, tôi phải về bàn bạc với phụ huynh.’’
Người phụ nữ: “Nếu như cậu bàn bạc với phụ huynh, liệu phụ huynh có đồng ý không?’’
Lý Thâm uống một hớp cà phê: “Tôi sẽ bảo Lý Minh Lan tự đến đòi.’’
Người phụ nữ che giấu nụ cười: “Lý Minh Lan chỉ là một người vô liêm sỉ, đối với cô ấy mà nói bằng cấp chỉ là mây bay, cô ta nghỉ học cực kỳ bình thản thoải mái, nhưng Mạnh Trạch thì không. Lý Minh Lan đã huỷ hoại tương lai của Mạnh Trạch.’’
Xem ra Mạnh Trạch đã nói rõ những ân oán trong quá khứ của mình cho người phụ nữ này nghe. Lý Thâm nhìn cốc cà phê, hương vị cà phê rang của cửa hàng này có nhiều mức độ cảm giác, cậu thích mùi vị đắng chát hơn. “Cho nên Mạnh Trạch muốn huỷ hoại tương lai của tôi?’’
Lý Thâm quá bình tĩnh, tuyệt đối không giống như một cậu học sinh cấp ba đang bị uy hiếp phải bỏ học. Người phụ nữ cũng phải giật mình trước câu hỏi của cậu: “Cậu đừng nói khó nghe như thế chứ, tôi đã nói rồi, đây là khúc mắc của Mạch Trạch. Chỉ cần một ngày anh ấy không thể vượt qua được khúc mắc này thì ngày đó anh ấy sẽ không thể tha thứ cho Lý Minh Lan.’’
Lý Thâm lại uống một hớp cà phê. Sau một lúc im lặng, cậu cảm nhận được một ngọn lửa đột nhiên bùng cháy trong người mình, khô nóng đến hoảng hốt, nhưng mọi thứ trước mắt đều không có điều kiện để châm lửa lên người cậu.
Cậu lạnh lùng ngước mắt lên nhìn.
Người phụ nữ mím môi cười: “Đừng sợ, em trai, có tôi ở đây.’’ Đôi môi đỏ tươi không ngừng mấp máy, câu nói ghê tởm đến tột đỉnh.
Cảm giác khó chịu càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, Lý Thâm đi đến một khách sạn gần đó, sau khi đi vào phòng, chuyện đầu tiên mà cậu làm chính là xông vào phòng tắm tắm nước lạnh. Thứ thuốc vứt đi đó có tác dụng chậm cực kỳ mạnh. Cậu tắm xong nằm lên giường ngủ nhưng trong đầu vẫn tràn ngập ham muốn nguyên thuỷ nhất, Lý Thâm lại đi tắm một lần nữa, gội nước lạnh từ đầu đến chân khoảng chừng mười phút.
Cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, cậu nằm sấp trên giường, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ thì lại bị điện thoại đánh thức.
Người gọi điện đến là Trần Ô Hạ. Ngọn lửa vừa mới được dập tắt giống như bị tưới một thùng dầu hoả, bùng cháy mãnh liệt. Cậu vứt điện thoại sang một bên, không muốn mở miệng nói bất cứ lời nào.
Trần Ô Hạ liên tục gọi điện thoại đến.
Thật phiền.
Lý Thâm đang chìm đắm trong cảm giác dày vò thống khổ, mơ mơ màng màng, giống như có nghe thấy, lại không giống như nghe thấy.
Điện thoại hết pin, tự động sập nguồn. Cậu cũng bình tĩnh lại, mặc kệ cô ấy, ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại một lần nữa thì đã hơn bốn giờ sáng. Cậu nghĩ sau khi đến trường sẽ hỏi xem tối qua có gọi điện có chuyện gì.
Vừa mới đến trường học, có người đã đến sớm hơn cả cậu, đó là phụ huynh của Đinh Tình.
Cha của Đinh Tình là một người cao lớn vạm vỡ, giọng nói cực kỳ sắc bén, quát lớn: “Nếu như trường học các cô không giải quyết ổn thoả thì tôi sẽ lên Weibo vạch trần, đôi đã chụp ảnh trường của của các cô rồi, để xem đến lúc đó ai mất mặt hơn ai.’’
Chủ nhiệm lớp cũng chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, thiếu chút nữa đã không thể kìm nén được sự tức giận. Cô giữ bình tĩnh hỏi: “Lý Thâm, những gì vị phụ huynh này nói có phải là thật không?’’
Lý Thâm dùng giọng điệu lạnh lùng trước sau như một trả lời: “Chuyện không liên quan đến em.’’
Phụ huynh của Đình Tình càng nổi giận, chỉ thẳng vào mũi Lý Thâm: “Tối hôm qua, chỉ mới tối hôm qua thôi! Đừng tưởng sau khi ngủ một giấc thì có thể giả vờ hồ đồ mà không thừa nhận! Hai đứa bạn cùng lớp của cậu đã đứng ra làm chứng rồi.’’
Cô chủ nhiệm kịp tời xen vào hỏi: “Là hai bạn nào?’’
Phụ huynh của Đinh Tình quay đầu lại nói: “Nói cho cô ấy biết đi!’’
Đinh Tình rụt người vào một góc, run rẩy nói: “Là… Là… Trần gì đó?’’
Trong mắt Lý Thâm có gì đó thay đổi.
Chủ nhiệm lớp suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Trần Ô Hạ?’’
“Đúng đúng, là Trần Ô Hạ. Chị ấy là người đầu tiên đứng ra làm chứng cho em. Nếu cô không tin thì có thể gọi chị ấy đến để đối chất.’’ Đinh Tình vừa khóc vừa nói, những giọt nước mắt kia không phải là diễn kịch, trước đó Tiêu Hưng Phi nói với cô rằng chỉ diễn một đêm. Ai ngờ bây giờ lại ầm ĩ thành ra như thế này, mặt mũi của cô cũng mất sạch.
“Chuyện không liên quan đến tôi.’’ Lý Thâm tỏ vẻ việc không liên quan gì đến mình, vẫn là câu nói này.
Một đám người cãi qua cãi lại trong văn phòng, phụ huynh của Đinh Tình tức giận đến mức suýt nữa đã đập vỡ chậu hoa của cô chủ nhiệm.
Các giáo viên khác khuyên: “Bình tĩnh nào.’’
Phụ huynh của Đinh Tình không nghe lọt tai, mắng: “Bình tĩnh cái rắm!’’
Mấy người bạn học bên ngoài xúm trước cửa văn phòng để xem.
Lúc này, phụ huynh của Đinh Tình la hét muốn đến văn phòng của hiệu trưởng.
Giáo viên dạy toán đau đầu, đẩy cô giáo chủ nhiệm nói: “Đi đi, lỗi tai tôi muốn nổ tung rồi.’’
Thế là một đám người dời trận địa. Đến lượt hiệu trưởng đau đầu.
Lý Thâm vừa suy nghĩ