Ô Bạch

Chương 33


trước sau


33
 
Những chuyện rắc rối đến với nhà họ Lý cùng một lúc. 
 
Ông bà nội Lý một năm bốn mùa đều dưỡng lão ở một thành phố khác. Có một ngày nhận được một cú điện thoại, đối phương tự xưng là Mạnh Trạch. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghe thấy cái tên đó, ông nội Lý tức giận đến mức chửi ầm lên, sau khi cúp điện thoại, cơn tức giận vẫn chưa hết, lúc xuống cầu thang đã bất cẩn ngã một cái, nhất thời nằm tại chỗ không thể đứng dậy nổi. 
 
Bà nội Lý gọi điện thoại đến nói chân của ông nội Lý có lẽ sẽ phải phẫu thuật. 
 
Lý Minh Lan đang ở nước ngoài. 
 
Chuyện liên quan đến phẫu thuật, bảo mẫu trong nhà không thể làm chủ được.
 
Lý Húc Bân và Vu Ly lo lắng cho tình hình của ông nội Lý, bay đến đó. 
 
Cùng lúc đó, Lý Thâm cũng nhận được một cú điện thoại. 
 
Đối phương cũng tự xưng là Mạnh Trạch, trong lúc nói chuyện, âm cuối giống như mang theo một cái móc. Ông ta hẹn Lý Thâm đến trước cổng trường nhận đồ. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Trạch dặn dò: “Từ cửa hàng bán quần áo rẻ phải, à nhớ là phải mặc quần áo màu trắng, tôi thích màu trắng, điều này tượng trưng cho sự thuần khiết.’’
 
Cái tên Mạnh Trạch này, Lý Minh Lan đã từng nhắc đến, ông ta là một người làm mưa làm gió, nhảy lớp lên trung học phổ thông. Trường học là nơi ông thăng hoa với cuộc sống của mình. Những lúc nhàn rỗi không có việc gì, ông thích đùa nghịch với các thiết bị chụp ảnh. Lý Minh Lan để lại không ít bức ảnh trong máy ảnh của Mạnh Trạch, cô ấy muốn lấy lại nhưng ông không đồng ý. 
 
Nhiều năm trôi qua, Lý Minh Lan đã quên sạch chuyện này, không ngờ Mạnh Trạch vẫn luôn nhớ mãi. 
 
Ngày hôm đó, Lý Thâm đến một quán cà phê bằng gỗ như đã hẹn, nhưng cậu không nhìn thấy Mạnh Trạch. 
 
Người đến là một phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi. Cô ấy nói: “Tôi là bạn của Mạnh Trạch, tối nay anh ấy có việc bận không đi được nên nhớ tôi đến đây tiếp đãi cậu.’’ Giọng nói người phụ nữ nũng nịu õng ẹo, đôi môi đỏ chót, đôi mắt được trang điểm như hoa, mỗi giây mỗi phút đều phóng ra ánh mắt quyến rũ. 
 
Lý Thâm tựa lưng vào ghế, không tỏ vẻ gì. 
 
Người phụ nữ chớp chớp mắt, làn thu thuỷ ẩn giấu phong tình vạn chủng. “Mạnh Trạch bảo tôi đến đây để nói với cậu một chút về tình hình dạo gần đây của anh ấy.’’
 
Lý Thâm: “Trong điện thoại ông ấy không nói tôi đến đây để nghe tình hình dạo gần đây của ông ấy, ông ấy có thứ gì đó muốn đưa cho tôi.’’ Những thứ này là ảnh chụp của Lý Minh Lan.
 
“Mạnh Trạch không bảo tôi mang theo gì cả.’’ Người phụ nữ chống tay phải lên ghế sô pha, nâng chân trái lên bắt chéo lên đùi phải. Dưới lớp váy ngắn màu đen kia là đôi chân thon dài tinh tế, cô nói: “Anh ấy chỉ để tôi đưa bản thân đến thôi.’’
 

Lý Thâm nhìn không chớp mắt: “Nếu đã không gặp ông ấy thì tôi đi trước.’’
 
Người phụ nữ lại mở miệng: “Dáng dấp của anh trai nhỏ đây rất đẹp trai, chỉ là không hiểu phong tình.’’
 
Thấy Lý Thâm thực sự muốn rời đi, người phụ nữ mới nói: “Mạnh Trạch nói có thể đưa đồ cho cậu, nhưng với một điều kiện.’’
 
Lý Thâm: “Điều kiện gì?’’
 
Lúc này, người phục vụ bưng lên hai ly đồ uống lạnh. 
 
Người phụ nữ nâng ly lên, đầu móng tay đỏ tươi gõ gõ lên chiếc ly trong suốt, đến cả ngón tay cũng mang theo mùi vị quyến rũ lôi kéo: “Mạnh Trạch có một yêu cầu, cậu phải nghỉ học.’’ Bốn chữ cuối cùng, giọng điệu cô ta hờ hững lạnh nhạt giống như đang nói đến một vấn đề tầm thường nào đó. 
 
Lý Thâm không nói gì. 
 
Người phụ nữ thu hồi dáng vẻ kiều mị của mình, nói vào chuyện chính: “Anh trai nhỏ này, tôi đi thẳng vào vấn đề với cậu như vậy, cậu nhất định sẽ không chấp nhận được, nhưng đây là khúc mắc của Mạnh Trạch. Một khi khúc mắc vẫn chưa được giải toả thì anh ấy sẽ không đưa đồ cho cậu đâu.’’
 
Lý Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ồ.’’
 
Người phụ nữ mỉm cười: “Anh trai nhỏ, cậu muốn suy nghĩ trong bao lâu? Tôi còn phải về báo cáo.’’
 
Lý Thâm: “Một chuyện lớn như nghỉ học này, tôi phải về bàn bạc với phụ huynh.’’
 
Người phụ nữ: “Nếu như cậu bàn bạc với phụ huynh, liệu phụ huynh có đồng ý không?’’
 
Lý Thâm uống một hớp cà phê: “Tôi sẽ bảo Lý Minh Lan tự đến đòi.’’
 
Người phụ nữ che giấu nụ cười: “Lý Minh Lan chỉ là một người vô liêm sỉ, đối với cô ấy mà nói bằng cấp chỉ là mây bay, cô ta nghỉ học cực kỳ bình thản thoải mái, nhưng Mạnh Trạch thì không. Lý Minh Lan đã huỷ hoại tương lai của Mạnh Trạch.’’
 
Xem ra Mạnh Trạch đã nói rõ những ân oán trong quá khứ của mình cho người phụ nữ này nghe. Lý Thâm nhìn cốc cà phê, hương vị cà phê rang của cửa hàng này có nhiều mức độ cảm giác, cậu thích mùi vị đắng chát hơn. “Cho nên Mạnh Trạch muốn huỷ hoại tương lai của tôi?’’
 
Lý Thâm quá bình tĩnh, tuyệt đối không giống như một cậu học sinh cấp ba đang bị uy hiếp phải bỏ học. Người phụ nữ cũng phải giật mình trước câu hỏi của cậu: “Cậu đừng nói khó nghe như thế chứ, tôi đã nói rồi, đây là khúc mắc của Mạch Trạch. Chỉ cần một ngày anh ấy không thể vượt qua được khúc mắc này thì ngày đó anh ấy sẽ không thể tha thứ cho Lý Minh Lan.’’
 
Lý Thâm lại uống một hớp cà phê. Sau một lúc im lặng, cậu cảm nhận được một ngọn lửa đột nhiên bùng cháy trong người mình, khô nóng đến hoảng hốt, nhưng mọi thứ trước mắt đều không có điều kiện để châm lửa lên người cậu. 
 
Cậu lạnh lùng ngước mắt lên nhìn. 
 
Người phụ nữ mím môi cười: “Đừng sợ, em trai, có tôi ở đây.’’ Đôi môi đỏ tươi không ngừng mấp máy, câu nói ghê tởm đến tột đỉnh. 
 
Cảm giác khó chịu càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, Lý Thâm đi đến một khách sạn gần đó, sau khi đi vào phòng, chuyện đầu tiên mà cậu làm chính là xông vào phòng tắm tắm nước lạnh. Thứ thuốc vứt đi đó có tác dụng chậm cực kỳ mạnh. Cậu tắm xong nằm lên giường ngủ nhưng trong đầu vẫn tràn ngập ham muốn nguyên thuỷ nhất, Lý Thâm lại đi tắm một lần nữa, gội nước lạnh từ đầu đến chân khoảng chừng mười phút. 
 
Cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, cậu nằm sấp trên giường, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ thì lại bị điện thoại đánh thức. 
 
Người gọi điện đến là Trần Ô Hạ. Ngọn lửa vừa mới được dập tắt giống như bị tưới một thùng dầu hoả, bùng cháy mãnh liệt. Cậu vứt điện thoại sang một bên, không muốn mở miệng nói bất cứ lời nào. 
 
Trần Ô Hạ liên tục gọi điện thoại đến. 
 
Thật phiền. 
 
Lý Thâm đang chìm đắm trong cảm giác dày vò thống khổ, mơ mơ màng màng, giống như có nghe thấy, lại không giống như nghe thấy. 
 
Điện thoại hết pin, tự động sập nguồn. Cậu cũng bình tĩnh lại, mặc kệ cô ấy, ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại một lần nữa thì đã hơn bốn giờ sáng. Cậu nghĩ sau khi đến trường sẽ hỏi xem tối qua có gọi điện có chuyện gì. 
 
Vừa mới đến trường học, có người đã đến sớm hơn cả cậu, đó là phụ huynh của Đinh Tình. 
 
Cha của Đinh Tình là một người cao lớn vạm vỡ, giọng nói cực kỳ sắc bén, quát lớn: “Nếu như trường học các cô không giải quyết ổn thoả thì tôi sẽ lên Weibo vạch trần, đôi đã chụp ảnh trường của của các cô rồi, để xem đến lúc đó ai mất mặt hơn ai.’’
 
Chủ nhiệm lớp cũng chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, thiếu chút nữa đã không thể kìm nén được sự tức giận. Cô giữ bình tĩnh hỏi: “Lý Thâm, những gì vị phụ huynh này nói có phải là thật không?’’
 
Lý Thâm dùng giọng điệu lạnh lùng trước sau như một trả lời: “Chuyện không liên quan đến em.’’
 
Phụ huynh của Đình Tình càng nổi giận, chỉ thẳng vào mũi Lý Thâm: “Tối hôm qua, chỉ mới tối hôm qua thôi! Đừng tưởng sau khi ngủ một giấc thì có thể giả vờ hồ đồ mà không thừa nhận! Hai đứa bạn cùng lớp của cậu đã đứng ra làm chứng rồi.’’
 
Cô chủ nhiệm kịp tời xen vào hỏi: “Là hai bạn nào?’’
 
Phụ huynh của Đinh Tình quay đầu lại nói: “Nói cho cô ấy biết đi!’’ 
 
Đinh Tình rụt người vào một góc, run rẩy nói: “Là… Là… Trần gì đó?’’
 
Trong mắt Lý Thâm có gì đó thay đổi. 
 
Chủ nhiệm lớp suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Trần Ô Hạ?’’
 
“Đúng đúng, là Trần Ô Hạ. Chị ấy là người đầu tiên đứng ra làm chứng cho em. Nếu cô không tin thì có thể gọi chị ấy đến để đối chất.’’ Đinh Tình vừa khóc vừa nói, những giọt nước mắt kia không phải là diễn kịch, trước đó Tiêu Hưng Phi nói với cô rằng chỉ diễn một đêm. Ai ngờ bây giờ lại ầm ĩ thành ra như thế này, mặt mũi của cô cũng mất sạch. 
 
“Chuyện không liên quan đến tôi.’’ Lý Thâm tỏ vẻ việc không liên quan gì đến mình, vẫn là câu nói này. 
 
Một đám người cãi qua cãi lại trong văn phòng, phụ huynh của Đinh Tình tức giận đến mức suýt nữa đã đập vỡ chậu hoa của cô chủ nhiệm. 
 
Các giáo viên khác khuyên: “Bình tĩnh nào.’’

 
Phụ huynh của Đinh Tình không nghe lọt tai, mắng: “Bình tĩnh cái rắm!’’
 
Mấy người bạn học bên ngoài xúm trước cửa văn phòng để xem. 
 
Lúc này, phụ huynh của Đinh Tình la hét muốn đến văn phòng của hiệu trưởng. 
 
Giáo viên dạy toán đau đầu, đẩy cô giáo chủ nhiệm nói: “Đi đi, lỗi tai tôi muốn nổ tung rồi.’’
 
Thế là một đám người dời trận địa. Đến lượt hiệu trưởng đau đầu. 
 
Lý Thâm vừa suy nghĩ

một chút đã biết mình bị gài bẫy. Ngoại trừ ly cà phê bị bỏ thuốc kia thì tối hôm qua còn có một cục diện khác. 
 
Mạnh Trạch thực sự không tiếc công sức. Đinh Tình đang khóc thút thít ký hợp đồng với studio, thật không may, Mạnh Trạch cũng thích chụp ảnh. 
 
Một mạng lưới quan hệ oan nghiệt. 
 
Trong phòng hiệu trưởng ầm ĩ, Lý Thâm lẳng lặng nhìn tấm băng rôn trên tầng ba, từ góc độ này nhìn vào, cậu giống như một người ngoài cuộc trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
 
----
 
Đi đến đồn cảnh sát, Lý Thâm nói xong những lời nên nói liền rời đi. 
 
Mấy ngày sau đó, cậu vẫn luôn ở trong khách sạn, cậu nhìn cái tên của mình đang lên men trong dư luận, giống như đang đọc một chuyện cười. 
 
Ông nội Lý vừa mới kết thúc ca phẫu thuật, Lý Húc Bân và Vu Ly vẫn chưa quay về. 
 
Lý Thâm cũng không muốn để bọn họ biết rằng Mạnh Trạch đã xuất hiện. 
 
Người mà Lý Húc Bân ghét nhất chính là Mạnh Trạch, ông cho rằng Mạnh Trạch đã huỷ hoại Lý Minh Lan. 
 
Nhưng Mạnh Trạch lại nói Lý Minh Lan đã làm hỏng tương lai của mình. 
 
Những ân oán của thế hệ trước, cuối cùng vẫn làm hại đến Lý Thâm. 
 
Các bạn học khác đồn rằng Trần Ô Hạ và Tiêu Dịch Viện chính là nhân chứng cho vụ án quấy rối tình dục đó, hai người kiên quyết đứng về phía Đinh Tình. 
 
Bọn họ không biết Trần Ô Hạ đã khai gì ở đồn cảnh sát, chắc chắn hay không bọn họ cũng không biết rõ. Không biết ai đã thêm vào mấy tính từ kia trong quá trình lan truyền tin đồn. 
 
Lý Thâm chưa từng gặp Mạnh Trạch. 
 
Lý Minh Lan nói đôi mắt của hai người giống nhau như đúc. 
 
Lý Thâm rất ít khi cảm thấy hứng thú với một thứ gì đó, cậu sẽ cẩn thận cân nhắc kết quả của sự việc kia là  tốt hay xấu, nếu kết thúc đã định là một bi kịch, cậu sẽ không lãng phí thời gian. 
 
Nhưng Trần Ô Hạ là một ngoại lệ. 
 
Lý trí nói với cậu rằng cho dù kết quả giữa hai người có phát triển như thế nào đi chăng nữa thì tất cả cũng chỉ là tiếc nuối. Cho dù cô lên được đại học, sau này hai người cũng cách biệt hai nơi, với tầm nhìn khác biệt, chủ đề khác biệt, cuối cùng sẽ là mỗi người mỗi ngả. 
 
Theo lý thuyết, cậu sẽ không có bất kỳ sự bắt đầu nào với cô. Nhưng cậu lại tò mò về những gì cậu khuyết thiếu trên người cô. Cậu thường xuyên tự thuyết phục mình với suy nghĩ rằng hai người có thể bổ sung cho nhau, xác suất buồn vui của hai người là 5:5. Cậu có thể vì xác suất này mà tiến thêm mấy bước. 
 
Nhưng cuối cùng Trần Ô Hạ lại nhận nhầm người. Hành động này của cô đủ để biến xác suất buồn vui của cả hai thành 4:6. Sau này có lẽ sẽ trở thành 3:7. 
 
Thứ cảm xúc như đúng mà là sai này đã chứng tỏ sự thất bại, cậu chỉ thích thắng, cậu tự nhủ với lòng mình rằng đã đến lúc phải kết thúc. 
 
Sau đó Lý Thâm suy nghĩ đến một vấn đề khác, yêu cầu nghỉ học của Mạnh Trạch. 
 
Đôi nam nữ trên TV cãi nhau rồi làm lành, làm lành rồi cãi nhau, ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm. 
 
Tắt TV, Lý Thâm đang suy nghĩ đến ý nghĩa của việc thi đại học đối với cậu, với Lý Minh Lan và với cả Mạnh Trạch. 
 
Giống như Vu Ly đã từng nói, Lý Thâm đã lên kế hoạch đâu vào đấy cho tương lai của bản thân mình. Giống như một con tàu đã đi trên đường ray định sẵn, nhẹ nhàng không có bất cứ cản trở nào. Ngoài trừ thỉnh thoảng gặp một vài tai nạn bất ngờ trên đường đi, ví dụ như Trần Ô Hạ, nhưng cả hai khó mà đi đến kết thúc tốt đẹp nên cậu buộc chính mình phải dừng lại. 
 
Cứ như thế, cậu sẽ trở về với quỹ đạo, làm từng bước từng bước, xuôi gió xuôi nước, giống như trước kia. 
 
Lý Thâm đứng trên tòa nhà cao tầng phóng tầm mắt ra xa, toàn thành phố cảnh sắc vô hạn.
 
Bởi vì Trần Ô Hạ, cậu đã nếm trải một cảm giác kích thích khác, suy cho cùng, một chút bất ngờ trong cuộc sống cũng không phải quá xấu, thay vào đó lại trở thành một niềm vui nho nhỏ. Sau đó, có bao nhiêu chuyện bất ngờ có thể bị chệch hướng trong kế hoạch tương lai đã định của cậu đây? Cậu chưa từng thử các môn thể thao mạo hiểm, và bây giờ cậu nghĩ mình sẽ thích nó. 
 
Một mình bước trên con đường xa lạ, lúc nào cũng sẽ là bất ngờ. 
 
----
 
Lý Thâm đeo khẩu trang và đội mũ rời khỏi khách sạn. 
 
Ngôi nhà của Mạnh Trạch chỉ một màu trắng đơn điệu, không chỉ sơn tường mà ngay cả đồ dùng trong nhà cũng thế. Ông ta nói màu sắc này tượng trưng cho sự thuần khiết, mặc dù không liên quan gì đến ông ta lắm.
 
Thực ra Lý Minh Lan cũng thích màu trắng. 
 

Lý Thâm đi đến trước cửa. 
 
Người mở cửa là người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ kia, rõ ràng là lớn tuổi hơn cậu nhưng lại gọi: “Anh trai nhỏ, đến rồi sao?’’
 
Trang trí trong nhà sử dụng các yếu đố điêu khắc và nghệ thuật bằng sắt, chỗ này giống như một studio hơn cả một căn nhà. Trong căn phòng bằng kính trắng trong suốt còn đặt hai chiếc đèn trợ sáng dùng để chụp ảnh. 
 
Đi qua đại sảnh dài dằng dặc sẽ đến sân trong. 
 
Mạnh Trạch đi chân trần đang ngồi trên bãi cỏ, một chai rượu đặt trên chiếc bàn thấp bên cạnh. 
 
Người phụ nữ quyến rũ kia đi vào và trao cho ông ta một nụ hôn, có thể là một kiểu thị uy, thị uy với Lý Minh Lan. 
 
Lý Thâm không quan tâm. 
 
Người phụ nữ quyến rũ kia cầm lấy một chiếc ly rỗng, rót thêm một ly rượu: “Anh trai nhỏ, mời dùng.’’
 
Lý Thâm: “Trẻ vị thành niên không uống rượu và hút thuốc lá.’’
 
Mạnh Trạch mỉm cười quay đầu lại. 
 
Ngoại hình của ông ta rất trẻ trung, thoạt nhìn không giống một người đàn ông đã ngoài ba mươi, nhất là đôi mắt kia. 
 
Lý Minh Lan nói đôi mắt kia ẩn chứa thứ gì đó không đứng đắn, chính sự lạnh lùng của Lý Thâm đã lấn át sự không đứng đắn đó. 
 
“Lần đầu gặp mặt, tôi là Mạnh Trạch.’’ Mạnh Trạch cười ngả ngớn. 
 
Lý Thâm: “Ồ.’’
 
Mạnh Trạch đứng lên, trực tiếp ngồi xuống ghế: “Ngồi đi.’’
 
Lý Thâm cũng ngồi xuống.
 
“Cậu đến đây sớm hơn tôi dự kiến mấy ngày đấy.’’ Mạnh Trạch bắt chéo hai chân: “Tôi tưởng cậu sẽ phải suy nghĩ thêm rất lâu mới có thể đến gặp tôi.’’
 
Lý Thâm: “Ồ.’’
 
Mạnh Trạch đánh giá Lý Thâm: “Ngoại trừ đôi mắt giống hệt tôi thì những cái khác cậu chẳng thừa hưởng được bao lâu. Sắc mặt nghiêm nghị và vẻ mặt cứng rắn này là học từ anh Lý sao?’’
 
Lý Thâm không trả lời. 
 
Mạnh Trạch: “Lý Minh Lan lại lừa tôi một lần nữa.’’ Lý Minh Lan luôn lừa dối ông ta. 
 
Tình hình hiện tại của Lý Thâm giống hệt như Mạnh Trạch năm đó. 
 
Bởi vì chuyện của Lý Minh Lan, Mạnh Trạch phải đối mặt với tình cảnh bị cô lập tức phía, đi đến đâu cũng nhận lấy những lời chửi rủa mắng mỏ thậm tệ. Ông ta không thể chịu đựng được sự chỉ trỏ của người thân bạn bè, sau khi nghỉ học càng không thể gượng dậy được. Từ đó cậu thay đổi tất cả mọi thứ, bao gồm cá tính cách, bao gồm cả thái độ, cũng bao gồm cả người phụ nữ ông ta yêu. 
 
Một thiên tài đã từng khiến người khác phải sững sờ, tài năng của ông ta, thiên phú của ông ta cứ thế lặng lẽ rời đi. Đi đến đâu? Chính ông ta cũng không biết. 
 
Mạnh Trạch muốn huỷ hoại Lý Thâm giống như ông ta đã từng bị huỷ hoại. Ông ta dùng cách thức tương tự để trả thù, trả thù Lý Minh Lan- cô gái đã thích ông ta năm đó. 
 
Trả thù cô, không màng đến sự phản đối của ông ta nhất quyết sinh con trai của hai người. 
 
Trả thù cô, ông ta khó khăn lắm mới tự thuyết phục bản thân mình sẽ làm một người cha tốt, cô lại nhẫn tâm nói rằng cô đã phá bỏ đứa nhỏ. 
 
Trả thù cô, ngoài miệng nói đứa nhỏ không còn nữa nhưng lại lén lút sinh ra. 
 
Trả thù cô, đã sinh ra rồi nhưng từ trước đến nay chưa từng nói cho ông ta biết. 
 
Trả thù cô, nếu không phải tình cờ nhìn thấy bức ảnh của Lý Thâm trong điện thoại của Tiêu Hưng Phi thì có lẽ cả đời này ông ta không thể nào biết được bản thân mình còn có một đứa con trai. 
 
Mạnh Trạch muốn trả thù, rất rất nhiều.



 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện