Ngày khai giảng hôm đó, những hạt mưa từng chuỗi không ngừng rơi xuống.
Trần Lập Châu mở ô ra, nói: “Quý nhân ra ngoài gây mưa gió. Nhà chúng ta phong thuỷ tốt, Ô Hạ, em chuyển vào đây ở, thành tích học tập chắc chắn có thể tăng nhanh bất ngờ.’’
Những lời này cũng khá có lý, cả hai vị học bá đều ở trong toà nhà này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở tầng dưới trường cấp ba có một bức tường ghi danh bảng vàng. Lý Thâm vinh dự có mặt trong danh sách đó, Trần Lập Châu cũng góp tên trong đó.
Đấy chính là kiểu học sinh mà Trần Ô Hạ quyết tâm trở thành.
Lúc nhỏ anh họ cực kỳ nghịch ngợm, ông bà nội nói: “Ô Hạ là một đứa nhỏ ngoan.’’
Khi trưởng thành, anh họ nhận giấy khen đến nhùn tay, còn cô tội nghiệp xếp từ dưới lên, ông bà nội vẫn nói: “Ô Hạ là một đứa nhỏ ngoan.’’
Ngay cả anh họ cũng tán thành nói: “Em gái của anh là một đứa nhỏ ngoan.’’
Năm lớp mười, cô bạn học A nói: “Ảnh được chụp bởi chiếc máy ảnh lỗi thời kia cũng không thể dìm được, người thật bên ngoài đẹp trai đến nhường nào.’’
Trần Ô Hạ đoán những lời này đang nói đến Lý Thâm. Cậu ta dùng ảnh chụp chứng minh thư để dán lên bức tường vinh danh kia, trên người mặc bộ đồng phục màu xanh lam xám, đẹp trai đến mức không thể diễn tả thành lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bạn học B nói: “Tớ đã từng gặp cậu ấy ở trường cấp hai rồi, rất đẹp trai. Cậu ấy chỉ kết bạn với những người học giỏi thôi, cậu đừng nghĩ nhiều nữa.’’
Cô bạn học A: “Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, tớ hiểu mà.’’
Trần Ô Hạ nghĩ, anh họ cô và Lý Thâm lại không được chia cùng một nhóm.
Trần Lập Châu và Lý Thâm không học cùng một khối nên chưa bao giờ cạnh tranh thứ hạng trên bảng ghi danh với nhau.
Trần Ô Hạ bình đạm vượt qua năm học đầu tiên của cấp ba.
Cô vùi đầu vào trong đống bài vở, tựa như một con đà điểu bên trong cồn cát, dẫu biết rõ có cố gắng cũng không thể tiến bộ bao nhiêu nhưng vẫn cố chấp vùng vẫy ngay tại chỗ.
Trần Lập Châu phụ đạo cho cô, không phải cô nghe không hiểu mà là mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, lúc vào phòng thi vẫn không thể làm bài được.
Lớp 11, Trần Ô Hạ quen biết một cô bạn vô cùng hoạt bát.
Cô gái ấy tên là Tiêu Dịch Viện, lúc mỉm cười, trên gò má xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào.
Hai người trở thành bạn ngồi cùng bàn.
Tiêu Dịch Viện nói: “Lớp mười chúng ta không học cùng lớp, nhưng tớ đã gặp cậu rất nhiều lần. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ đã muốn chạy đến làm quen rồi.’’
Trần Ô Hạ ngạc nhiên, không biết mình có chỗ nào hơn người.
Trần Dịch Viện nói: “ Tớ thích dáng vẻ yên tĩnh của cậu.’’
Yên tĩnh, một phần cũng là do áp lực học tập quá lớn, mặc khác, Trần Ô Hạ cảm thấy, đây là một dấu hiện của sự trưởng thành.
Sau khi làm quen với nhau, hai cô gái với hai tính cách hoàn toàn khác biệt tan học cùng nhau đi vệ sinh, tan học cùng nắm tay nhau đi bộ đến ngã ba đường.
Giống như lúc còn học cấp hai, trong các mối quan hệ, phần lớn Trần Ô Hạ đều là người bị động.
Tiêu Dịch Viện lôi kéo Trần Ô Hạ kể về cuộc sống của mình: “Ba mẹ tớ làm ăn ở bên ngoài, chỉ có một người anh trai quản lý tớ. Nhưng anh ấy có công việc riêng của mình, rất bận, không có thời gian tham gia họp phụ huynh. Tớ rất hâm mộ cậu, có anh trai học trong trường luôn.’’
Trần Ô Hạ không kể nhiều về chuyện của anh trai, Tiêu Dịch Viện cũng thế.
Buổi trưa ngày hôm đó, mấy học sinh nam trong lớp đi dạo trong khuôn viên trường.
Trần Ô Hạ và Tiêu Dịch Viện ăn cơm trưa xong cũng đi tản bộ, vừa khéo ở ngay sau họ.
Một học sinh nam nói: “Cô bạn Trần Ô Hạ ngồi trước tớ ngày nào cũng bày ra vẻ mặt giống như đưa đám.’’
Một nam sinh khác nói: “Cậu ấy là em gái của Trần Lập Châu học lớp 12/6 à? Anh trai cậu ấy thật trâu bò, năm nào cũng đứng thứ nhất trong danh sách bảng vàng, còn cậu ấy là cái này sao?” cậu ta đưa ngón tay cái xuống đất.
Mấy người kia bật cười ha hả.
Lại một nam sinh khác ngả ngớn nói: “Ít ra Trần Ô Hạ cũng rất xinh đẹp mà.’’
Tiêu Dịch Viện xông tay, cho cậu ta một cú đánh lên đầu từ sau lưng.
“Tiêu Dịch Viện? Cậu làm gì vậy!’’ Người kia quay đầu lại, thấy Trần Ô Hạ, cậu ta xấu hổ xoa xoa đầu chạy mấy bước.
Tiêu Dịch Viện chống nạnh nói: “Bản thân mình cũng chẳng tốt đẹp gì mà còn đi nói xấu người khác? Về nhà tự soi lại mình đi, nếu trong nhà không có gương thì tè dầm mà đối chiếu!’’
Các nam sinh ngậm miệng.
Trần Ô Hạ về nhà ngắm nhìn bản thân mình trong gương, đưa tay kéo kéo khoé miệng, mỉm cười.
Đi ra khỏi phòng rồi mỉm cười với Trần Lập Châu.
Trần Lập Châu lại nói: “Ô Hạ, sao mỗi năm qua đi em càng thêm hiền dịu nhu thuận thế này.’’
“Hiền dịu không tốt sao?’’
“Không phải không tốt, nhưng không có sự liều lĩnh thẳng thắn của độ tuổi này.’’
Trần Ô Hạ cười: “Anh, em đã lớn rồi.’’ Dấu hiệu của sự trưởng thành bên trong cũng bao gồm cả việc lộ ra vẻ mặt tươi cười với thế giới bên ngoài.
----
Lớp 10 và 11, Trần Ô Hạ và Lý Thâm đều không học cùng lớp.
Hai người trên lầu dưới lầu thỉnh thoảng gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào nhau một cái. Gặp phụ huynh hai bên mới lên tiếng chào hỏi. Ở trường, hai người giả vờ như không quen biết lẫn nhau.
Trần Ô Hạ thường thấy tên của Lý Thâm xuất hiện trên bức tường danh dự.
Các học sinh đứng đầu, sau mỗi kỳ thi đều phải để lại lời nhắn trên đó.
Thông điệp của Lý Thâm luôn là: “Ồ.’’
Vị học bá ở bên cạnh chính là: “Meo!’’
Cái sau thường xuyên xếp sau cái trước, thỉnh thoảng còn bị một vài học bá khác xen vào. Người có khả năng học lệch giữa các môn học ở mức độ nghiêm trọng này thường nói: “Trời đã sinh ta còn sinh môn toán.’’
Trần Ô Hạ thử tính toán vị trí của mình trong bảng xếp hạng của khối, khoảng cách giữa cô và Lý Thâm là mấy trăm bậc.
Còn có một người thường xuyên nhắc đến Lý Thâm.
Tiêu Dịch Viện nhìn thấy Lý Thâm đi qua từ đằng ra, phấn khích nói: “Lý Thâm, Lý Thâm! Bạn học cấp hai của tớ.”
“Ừ.’’ Trần Ô Hạ không biết nói gì, chỉ trả lời một chữ.
Tiêu Dịch Viện: “Ngoại hình đẹp trai, thành tích khủng, trời sinh đã là bạch mã hoàng tử của người ta.’’
“Đúng vậy.’’ Vì là hoàng tử nên không phải là thứ mà người phàn trần có thể với tới.
Vào buổi tối cuối cùng trước khi kết thúc học kỳ hai lớp 11, Trần Ô Hạ về nhà sau lớp tự học buổi tối. Trên đường bỗng nhiên nổi gió mạnh, sau đó là một cơn mưa lớn trút xuống. Cơn gió lạnh thổi những hạt mưa vào trong ô khiến người qua đi bước đi trong khó khăn.
Trần Ô Hạ ghé vào vệ đường tránh mưa. Ống quần đều ướt sũng, đôi giày trắng cũng ngâm nước, tất dính chặt vào lòng bàn chân, trơn trượt, vừa ướt vừa lạnh.
Cô bước đến trước cửa hàng tiện lời, xuyên qua lớp kính thuỷ tinh nhìn thấy Lý Thâm đang ở trong đó.
Cậu ta đang ngồi trong khu vực ăn uống với một tách cà phê nóng đặt trên bàn. Cậu cúi đầu nghịch điện thoại, khuôn mặt, cả người