Động tĩnh ở bên này quá lớn, người bảo vệ tòa nhà bỏ hoang lại đến.
Thiếu niên nhìn thấy ánh sáng đèn pin từ phía xa xa: “Ông ấy lại đến rồi.’’
Trần Ô Hạ khóc đến mức thở không ra hơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người thiếu niên không để ý đến cô nữa, cậu nhảy lên, bắt lấy một nhánh cây, dùng sức bật lên, đứng trên tường rào rồi nhanh chóng nhảy xuống.
Chỉ còn lại một mình Trần Ô Hạ, cô đưa mu bàn tay lau nước mắt.
“Ai ở đó?’’ Giọng nói người bảo vệ lại vang lên.
Người thiếu niên đã rời đi quay đầu lại.
Trần Ô Hạ vừa rơi nước mắt vừa nhảy qua tường rào. Động tác cực kỳ lưu loát, nhưng nước mắt cũng không ngừng lại. Cô vượt qua bức tường, quay đầu lại nhìn thấy cậu ta, lại khóc lóc với cậu: “Hu hu hu… Còn không mang theo tôi cùng chạy trốn nữa…’’
Thiếu niên: "..."
----
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày hôm sau, Trần Ô Hạ dậy thật sớm, đứng bên cửa sổ nhìn chiếc xích đu bị đứt mất một bên dây thừng kia.
Thời gian trôi qua, cô lấy lại tâm trạng, chuẩn bị đi khai giảng.
Trần Thường Bình nhớ đến một chuyện: “Lập Châu, con đưa sách giáo khoa lớp mười của con cho Ô Hạ đi, còn có vở ghi chép trên lớp, bài tập và giấy kiểm tra nữa, những gì cần thiết đều đưa cho em cả.’’
Trần Lập Châu gật đầu nói: “Ghi chép trên lớp ngay trên sách luôn.’’
Anh ấy vẽ rất nhiều những hình ảnh bậy bạ trong sách giáo khoa của mình, thêm nửa người dưới cho các bức ảnh chân dung có trong sách.
Ở trên lớp, Trần Ô Hạ chưa từng vẽ linh tinh trong sách, nhưng thành thích cũng không thể nào đuổi kịp anh họ mình.
Những ngày nắng nóng, ban ngày Trần lập Châu lười đi ra ngoài. Hôm nay ánh mặt trời không quá chói chang, bầu trời nhiều mây, anh ấy nói: “Ô Hạ, đến hiệu sách mua cho em mấy quyển sách phụ đạo ngoại khoá thôi.’’
“Vâng.’’
Trần Lập Châu đi ở phía trước.
Trần Ô Hạ đi theo sau xuống cầu thang.
Có người đẩy cửa bước ra từ tầng bốn lầu dưới, gầy gò cao cao.
Trần Ô Hạ cảm thấy mình đã từng thấy góc nghiêng khuôn mặt này ở đâu đó.
Trần Lập Châu vội nhảy hai bậc cầu thang, đứng trước mặt người kia, lên tiếng chào hỏi: “Lý Thâm.’’
Lý Thâm quay đầu lại, mặt đối mặt với Trần Ô Hạ.
Trong chốc lát, Trần Ô Hạ thất thần trực tiếp nhìn chằm chằm vào cậu. Hình ảnh nước mắt nước mũi chảy ròng ròng tối qua hiện rõ trong đầu.
Xong rồi… Người thiếu niên mà cô cho rằng khóc xong sẽ vĩnh biệt không gặp lại lại là “con nhà người ta.’’
Lý Thâm không biểu lộ gì quá mức, giống như không nhận ra cô. Cậu khoá cửa: “Anh Châu.’’ Giọng điệu bình thản giống hệt tối hôm qua.
“Giới thiệu với em một chút.’’ Trần Lập Châu quay đầu: “Ô Hạ.’’
Trần Ô Hạ cùng tay cùng chân bước xuống.
Trần Lập Châu nói: “Trần Ô Hạ, em gái anh, sau này sẽ ở trong nhà anh. Tháng chín sắp này sẽ lên lớp mười, cùng một khoá với em, nếu như trở thành bạn học cùng lớp, nhờ em quan tâm em ấy giúp anh một chút.’’
Lý Thâm: “Vâng.’’
Trần Lập Châu nhìn về phía Trần Ô Hạ: “Đây là Lý Thâm, hàng xóm của chúng ta. Cấp hai cấp ba đều học cùng trường với anh, giành được rất nhiều thành tích lớn. Sau này các em cũng là học học với nhau đấy.’’
Trần Ô Hạ khó khăn thốt ra một câu: “Chào cậu.’’
Lý Thâm không chào hỏi với cô. Dù sao cậu ta cũng là một con người lạnh lùng cay nghiệt, cô nói.
Cô học cậu ta nghiêm mặt.
Lý Thâm hờ hững không lộ ra bất cứ cảm xúc gì, còn cô thì đờ đẫn.
Trần Lập Châu câu được câu mất trò chuyện với Lý Thâm.
Lý Thâm xuống lầu trước.
Trần Ô Hạ nhìn theo bóng lưng cậu ta, vẻ mặt tựa như bị sét đánh.
“Ô Hạ, để anh bảo mẹ tối nay nấu canh táo đỏ cho em.’’ Trần Lập Châu nhìn chắc mặt tái nhợt của cô: “Mặt em không chút huyết sắc.”
Có bao nhiêu táo đỏ cũng không thể bù được mâu thuẫn giữa cô với Lý Thâm.
Trần Lập Châu lại hỏi: “Phải rồi, em đã gặp Lý Thâm bao giờ chưa?’’
“Chưa.’’ Trần Ô Hạ nhìn về phía tổ chim ngoài cửa sổ.
Trần Lập Châu nhìn mặt cô, mỉm cười. Không biết có tin hay không, nhưng anh ấy cũng không hỏi lại.
Đi ra ngoài, Trần Ô Hạ nhìn thấy khu vực đổ rác liền nói: “Anh, bắt đầu từ ngày mai, cứ để em xuống lầu đổ rác đi.’’
“Tại sao?’’ Trần Lập Châu tò mò.
“Em đến ở đây, vẫn chưa làm chuyện gì cả.’’
“Em còn nhỏ.’’
“Trước kia nhà em đều là người nhỏ tuổi nhất đi đổ rác, cha em nói.’’
Trần Lập Châu quay đầu lại: “Được thôi, vậy sau này em chính là đại sứ vệ sinh mới nhậm chức.’’
“Cảm ơn anh.’’
Trần Lập Châu dừng lại: “Ô Hạ.’’
“Vâng?’’
“Sau này nơi này này cũng gọi là nhà của chúng ta.’’
Trần Ô Hạ gật đầu cười: “Vâng, nhà của chúng ta.’’
Một tuần sau, lúc Trần Ô Hạ đổ rác xong trở về thì bắt gặp Lý Thâm vừa mới đi vào cổng chính.
Không để tuột mất cơ hội, cô nhanh chóng đuổi theo, đuổi kịp cậu ta ở tầng hai: “Lý Thâm.’’
Lý Thâm quay đầu lại, đứng cao hơn cô hai bậc thang, cô vội vàng nói: “Cậu đừng nói cho ai biết chuyện đêm hôm đó nhé.’’ Trên cầu thang không có điều hoà, chỉ có gió nóng hắt vào từ cửa sổ, cô lấm tấm mồ hôi, trong lòng cảm thấy cậu ta không có nhiệt độ, tới gần còn có thể hưởng chút mát mẻ.
“Tôi không thích mách lẻo.’’ Lý Thâm rất bình thản.
“Cảm ơn.’’ Trần Ô Hạ thân thiện mỉm cười.
Cậu ta bổ sung một câu: “Hôm đó cũng không có chuyện gì cả.’’
Cô mỉm cười rạng rỡ: “Đương nhiên rồi.’’
Giữa hai người bọn họ có chung một bí mật.
----
Mã Lâm có hai voucher của nhà hàng sắp hết hạn, cô nói: “Tối nay chúng ta ra ngoài uống trà nhé, voucher lần trước còn chưa dùng hết.’’
Trần Thường Bình nhìn đồng hồ: “Vậy thì đi thôi, đến muộn lại phải ngồi đợi.’’
Thật trùng hợp, bọn họ lại tình cờ bắt gặp ba người nhà họ Lý trước cửa nhà hàng.
Vẫn là Mã Lâm nhìn thấy đầu tiên, cô lập tức chú ý đến chiếc váy dài màu xanh nhạt trên người Vu Ly đầu tiên: “Là Vu Ly sao.’’
Trần Thường Bình mỉm cười bước đến: “Húc Bân.’’
Húc Bân là người kiệm lời, trên mặt hiếm khi nhìn thấy ý cười, chỉ đơn giản “ừ” một tiếng rồi lui xuống để bà xã đến nói chuyện.
Vu Ly mỉm cười: “Thật trùng hợp.’’
Trần Thường Bình chỉ vào nhà hàng: “Đến ăn cơm sao?’’
Vu Ly gật đầu: “Đúng vậy, còn các anh thì sao?’’
“Chúng tôi cũng thế.’’ Trần Thường Bình nói: “Sắp khai giảng rồi, đến lúc đó cả phụ huynh lẫn con cái đều rất bận, nhân lúc mấy đứa nhỏ còn có thời gian rảnh rỗi đến ngồi một chút.’’
Đây là lần đầu tiên Vu Ly nhìn thấy Trần Ô Hạ, hỏi: “Đây là cháu gái của anh đúng không, năm nay lên lớp mười?’’
“Đúng vậy.’’ Trần Thường Bình nói: “Nó tên là Ô Hạ.’’
Trần Ô Hạ nhẹ nhàng nói: “Chào cô chú ạ.’’
Vu Ly kéo con mình qua: “Cùng tuổi với Thâm tử nhà cô đấy, giữa bạn học chung lớp có thể cùng tiến bộ.’’
Trần Thường Bình nói: “Năm nào Lý Thâm cũng đứng nhất, anh chị làm cha làm mẹ cũng bớt lo lắng hơn một chút.’’
“Cũng không phải, tất cả mọi thứ đều có biến số.’’ Vu Ly nói: “Học trò tuyệt đối không được kiêu ngạo, Thẩm tử, con hiểu không?’’
Lý Thâm: “Vâng.’’
Trần Thường Bình hỏi: “Hay là chúng ta ngồi chung đi?’’
Vu Ly mỉm cười nhìn sang Lý Húc Bân.
Lý Húc Bân gật đầu: “Được.’’
Ba hậu bối lễ phép gật đầu.
Trần Lập Châu dường như đã quen thuộc với điều này, thấy Lý Thâm giống hệt như một ngọn núi băng cũng không tỏ ra khó chịu. Ở trong khuôn viên trường, hai người bọn họ giống như những người xa lạ với nhau.
Lý Thâm đi ở phía trước.
Trần Lập Châu và Trần Ô Hạ song song đi theo sau.
Trần Lập Châu thì thầm nói: “Nếu như miệng Lý Thâm nói nhiều thêm mấy chữ, chắc chắn dung tích phổi của cậu ta không đủ đâu.’’
Mã Lâm tai thính, vỗ vỗ vào vai con trai, nhỏ giọng trách móc: “Bất lịch sự.’’
Sau khi vào phòng riêng, người của hai nhà ngồi quây quần quanh một bàn.
Trần Thường Bình ngỏ lời mời: “Tối nay