"Tình yêu là một nửa còn thiếu..."
Tuổi trẻ của bạn cuồng nhiệt thế nào? Có phải như là một bức tranh với đủ màu sắc được vẽ lên? Tuổi trẻ của tôi, ừ thì nó cũng màu mè, ừ thì nó cũng sôi nổi nhưng lại chứa những hoài niệm, hối tiếc vấp ngã một đời.
Một buổi chiều, tôi lạc vào con đường không tên nơi thành phố biển quen thuộc. Trời chạng vạng hắt cái bóng in dài trên bức tường cũ kỹ. Nó ngoằn ngoèo rồi lại méo mó mỗi khi tôi vượt qua cột đèn đường. Tôi lo sợ, chơi vơi lắm. Làm sao tại thành phố thân quen ấy tôi lại có thể lạc bước? Tôi chẳng biết mình có đi đúng hướng hay không, hoang mang vì làm cách nào để thoát ra. Đừng bảo tôi nhờ ai đó chỉ giúp hướng đi vì có những điều, bạn chỉ nên giữ cho chính mình. Nếu nói ra, bạn sẽ làm bay mất những điều vốn có và đôi khi chỉ để lại một ánh mắt hoài nghi và đổ vỡ.
Tôi từng có một cậu bạn rất thân ngồi cùng bàn. Cậu ấy thích tôi nhưng tôi nào biết. Chúng tôi cứ chuyện trò và phát biểu những câu nói đùa mà chỉ có cả hai mới hiểu. Nhưng rồi khi biết con tim cậu ấy thổn thức vì mình thì tôi lại chọn rời khỏi cậu ấy.
Con đường mà cậu ấy cùng tôi đi qua chắc chắn không có kết quả. Chúng tôi quá giống nhau, chỉ có thể làm bạn chứ không thể làm người yêu. Ví như khi bạn du lịch đến một thành phố và nhận ra nơi đó cũng giống như một nơi khác mà bạn đã từng đến thì bạn có muốn quay lại lần nữa? Nếu là tôi, chắc chắn sẽ không phí thời gian và cơ hội của mình để trải nghiệm một nơi quen thuộc. Tôi sẽ chọn đến một nơi khác để sống khác và không muốn chạm vào những đen tối trong con người mình.
Tôi và cậu ấy đều là biển thì làm sao có thể hoà quyện vào nhau? Hai con người giống nhau, dù có ghép vào nhau thì cũng không ăn khớp. Người ta tìm một nửa còn thiếu, không ai tìm một nửa mà đến cả phần dư ra cũng giống nhau. Nếu tình bạn như tình yêu thì người ta cần gì phải nhảy vào yêu để rồi đau đớn viết ra những vần thơ, lời văn sướt mướt, vụn vỡ? Cái khác biệt mới tạo ra thế