"Quay về vùng trời ký ức..."
Ở thành phố ồn ào, náo nhiệt, thứ bạn cần đôi lúc chỉ là một khoảng không của riêng mình để chìm đắm vào những giai điệu êm đềm nhất. Rồi bạn sẽ bảo tôi, thiếu gì những nơi như thế. Nhưng tôi đang nói đến khoảng không thật sự, nơi chẳng có bóng dáng một ai, ngoài tôi.
Mỗi lần lang thang đạp xe qua con đường nhỏ, tôi lại thấy bình yên. Tiếng nhạc đâu đó vang lên từ những ngôi nhà không quen biết, làm lòng tôi nhẹ lại. Thành phố hào nhoáng chẳng thiếu những con đường tấp nập, cũng không thiếu những âm thanh ồn ã của cuộc đời. Tôi thích cảm giác mỗi ngày lạc đến một nơi nào đó, nghe những ca từ dìu dặt để thấy cuộc đời đầy bất ngờ và đáng sống biết bao.
Những vòng xe lăn bánh dường như để tôi gặp chính mình trên hành trình tình yêu. Mọi thứ vẫn ở đó, chờ đợi tôi đi qua nhưng lại không hề lưu lại vết tích nào của tôi. Tình yêu tuổi mới lớn ồn ào, náo nhiệt như cách tôi vồ vập viết vội một bức thư tình gửi cho anh lớp trên mà tôi thầm mến. Ai chẳng từng có những mối tình như thế, nó đẹp và rực rỡ nhưng rồi lại hòa tan vào dòng đời để rồi trôi về miền ký ức nào đó.
Mối tình đơn phương của tôi, ngày ngày vẫn đạp xe qua con hẻm trước nhà. Rồi tôi giống như kẻ trộm, ẩn mình thật kỹ nhưng lại hy vọng một lần chạm vào ánh mắt của anh. Trong tình yêu, kẻ thổn thức trước luôn là người thất bại và mọi