Mình quên học onl anh văn rồi huhu \=((
Phục Liên ngồi bật dậy, đúng rồi sao mình lại quên mất sư phụ ông ấy có thuốc chứ.
Nàng nhìn xuống cánh tay ôm eo mình chặc cứng, nhẹ nhàng gỡ ra.
Bây giờ nàng mới nhận ra hắn ngủ cũng rất đẹp nữa nhưng hoắm luôn mang theo mặt nạ này sao?
Phục Liên kẽ sờ lên mặt nạ sắt lạnh ngắt, phân vân không biết nên tháo xuống hay không.
Cuối cùng vẫn rụt tay lại.
Nếu muốn hắn đã cho nàng xem mặt rồi.
Hừ!!!!
Hiên Viên Vô Cực nắm bắt lấy tay nàng.
Phục Liên cũng sút hét lên.
"chỉ cần nàng nói muốn"
Phục Liên không đáp lời, chăm chú nhìn khuôn mặt dưới lớp mặt nạ sắt lạnh lẽo kia.
.......
Nàng dùng tay vòng lại chạm vào khuôn mặt của hắn :"sao lại đeo mặt nạ."
Hắn khẽ phụt cười, cọ cọ má vào tay nàng không trả lời.
Nàng đeo mặt nạ lại cho hắn :"đừng đeo được không."
"bên Liên nhi không gì không thể."
Chung quy thì hắn vẫn không muốn tháo mặt nạ ra, chắc là có lý do khó nói gì đi.
Phục Liên bò qua người hắn đi xuống giường.
Nàng phải lên núi tìm sư phụ xin thuốc mới được.
Hiên Viên Vô Cực khẽ cười, lăn lại chỗ nàng nằm ban nãy tiếp tục ngủ.
Chỗ ngủ Liên nhi thật tốt, thật mề...m.
Mata mặt quá.
Hắn lấy mền trùm kín cả mặt đỏ như gấc lại.
Phục Liên cũng chẳng buồn để ý hành động ngốc nghếch đó, đi đến tủ lấy bộ y phục dựa theo ký ức nguyêm chủ làm ra.
Y phục trắng tinh xảo điểm tuyết mai đỏ rực rỡ phần tà váy.
Mặt nạ chim trĩ cùng mạn sa che mặt tơ tằm điểm hoa trắng nổi tệp màu.
Nàng vắt sáo ngang phần thắt lưng, mặt nạ cùng mạn sa cất nơi tay áo.
Phải công nhận tay áo ở cổ đại rất hữu ích.
Phục Liên đi đến phòng Đông Phương Thâu, ngồi bên giường nói :"cha chờ con đi."
Đông Phương Thâu ngồi dậy :"cha của con diêm dương không dám nhận đâu.
Độc này cũng được khống chế rồi."
"khống chế là nhất thời chứ không triệt để." nó vẫn rất nguy hiểm đến tính mạng nếu lỡ bộc phát độc.
Hiên Viên Vô Cực dựa lưng vào cửa ung dung nói :"nàng có thời gian 10 ngày, đầu tháng sau